Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 33
Khi trở về nhà, Sun Woo rửa trái cây, sắp xếp rau củ gọn gàng lên đĩa. Cuối cùng, cậu lấy bắp ngô vẫn còn ấm nóng ra và cho vào một chiếc tô lõm.
“Chừng này là được rồi.”
Chiếc đĩa trang trí bằng hoa văn hình học trông thật đẹp, cộng thêm màu sắc sặc sỡ của rau củ và trái cây khiến mọi thứ trông càng thêm ngon mắt. Sun Woo hài lòng, tiến đến chiếc bàn thấp trong phòng khách. Dù có bàn ăn, nhưng cậu lại muốn vừa ăn vừa nhìn ra ngoài trời.
Sun Woo đặt đĩa và tô cạnh nhau, cầm dĩa lên rồi đột ngột khựng lại.
‘Khi ăn sáng, ăn trưa, hay ăn tối thì nhớ chụp hình gửi cho tôi.’
Lời nói của Kang Jin Wook bỗng nhiên vang lên trong đầu cậu.
“Chậc, cái gì cũng muốn quản.”
Dù lẩm bẩm khó chịu, Sun Woo vẫn lấy điện thoại ra mở chế độ camera và chụp một tấm qua loa mà chẳng cần chỉnh tiêu điểm. Tiếng “tách” vang lên, bức ảnh thức ăn hiện lên trên màn hình. Cậu chẳng thèm kiểm tra xem hình có đẹp hay không, vốn dĩ từ trước đến giờ cậu chẳng hứng thú gì với chuyện chụp ảnh.
Cậu không hay đi chơi, cũng chẳng mấy khi chụp ảnh của mình. Liệu nếu chơi mạng xã hội như mọi người thì có lẽ cậu cũng sẽ có cảm giác khác chăng?
“À! Mạng xã hội.”
Sun Woo đột nhiên nhớ ra và định mở ứng dụng, nhưng rồi lại khựng lại. Do mới đổi điện thoại, ứng dụng mạng xã hội trước đây của cậu cũng bị mất.
“Chắc không sao đâu nhỉ…? Dù gì cũng để chế độ riêng tư rồi, có ai xem được đâu.”
Nhưng liệu có chắc là chế độ riêng tư không nhỉ? Dường như chẳng có ai kết bạn hay đọc bài của cậu thì phải. Cậu thấy hơi lo lắng, nhưng rồi quyết định mặc kệ. Sun Woo mở ứng dụng nhắn tin, bấm vào tên Kang Jin Wook và gửi bức ảnh vừa chụp rồi để điện thoại xuống.
Ting.
Ngay khi cậu vừa cầm dĩa đâm vào miếng đào, chiếc điện thoại lật úp trên bàn rung lên. Cậu lật nó lại và nhìn vào màn hình hiện thông báo.
[Chừng đó sao đủ? Ăn thêm đi.]
Tin nhắn từ Kang Jin Wook. Nhưng nội dung hắn gửi lại chẳng mấy gì tử tế.
“Đã gửi rồi mà còn lắm chuyện…”
Sun Woo bĩu môi rồi đặt điện thoại xuống, cắn vào miếng đào. Vị ngọt của đào lan tỏa trong miệng khiến cậu không kiềm được dòng nước miếng.
Ting.
Điện thoại lại rung lên lần nữa. Sun Woo nhìn vào màn hình vừa sáng lên. Lại là tin nhắn từ Kang Jin Wook.
[Trả lời.]
Chỉ vỏn vẹn hai chữ.
“Gì chứ…”
Không phải là cha mẹ mà lúc nào cũng muốn can thiệp. Dù nghĩ vậy, cậu vẫn nhấn bàn phím trả lời một cách miễn cưỡng.
[Dạ.]
Sau khi đặt điện thoại xuống, Sun Woo lấy bắp ngô trong tô lên. Hạt bắp vàng ươm, căng mọng, trông thật ngon mắt. Cậu hít nhẹ và cảm thấy dễ chịu khi không bị buồn nôn.
Thay vào đó, mùi thơm đậm đà khiến cậu càng thêm muốn ăn. Sun Woo cầm bắp bằng cả hai tay và bắt đầu nhai một cách hào hứng.
Khi cậu đã ăn xong hai bắp ngô, bụng cậu đã căng đầy, tạo cảm giác no nê. Sun Woo đặt một tay ra sau tựa vào, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bụng.
“A, no quá… Sao nào, con cũng hài lòng chứ?”
Cậu nhìn xuống bụng. Không biết có phải do vừa ăn xong hay vì đã trôi qua vài ngày nữa, nhưng trông bụng cậu có hơi nhô lên.
Khi cậu xoa bụng, đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong túi. Sun Woo lấy bức ảnh ra, đưa lên ngang mặt rồi nhìn chăm chú.
“Không biết con sẽ giống ai nhỉ.”
Dù giờ đây trông như một hạt đậu nhỏ xíu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có tay, có chân, rồi sẽ thấy cả mắt, mũi, miệng.
“Con có thích được gọi là Đậu Nhỏ không?”
Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ… càng nghĩ, cậu càng thấy cái tên thật phù hợp.
“Đậu Nhỏ à.”
Âm thanh của cái tên thật đáng yêu, cậu bật cười, nhẹ nhàng lắc lắc bức ảnh. Cậu cảm thấy việc đặt tên khiến mình thật sự cảm nhận được sự hiện diện của một sinh linh trong bụng mình. Sun Woo gọi đùa “Đậu Nhỏ à” thêm vài lần rồi dọn dẹp đĩa, rửa bát, sau đó vào phòng ngủ.
Trong tay cậu vẫn giữ bức ảnh. Cậu nhìn quanh phòng ngủ, ánh mắt dừng lại trên ô cửa sổ nhỏ giống như một khung ảnh.
May thay, chiếc giường đặt ngay cạnh đó.
“Chỗ đó có vẻ hợp nhỉ?”
Như thể Đậu Nhỏ có thể nghe thấy, Sun Woo nói vậy. Cậu quỳ gối trên giường, đưa bức ảnh lại gần bức tường.
“Đúng là ở đây rồi!”
Với bức ảnh áp sát vào tường, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Âm thanh của biển đêm vọng vào, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng và mát lành làm tâm hồn cậu như lắng đọng.
Cậu lắng nghe tiếng sóng một lúc rồi rời khỏi giường. Mở ngăn kéo trong phòng, may thay tìm thấy cuộn băng dính trong suốt. Cẩn thận, cậu dán bốn góc bức ảnh vào tường để nó không bị lệch. Đậu Nhỏ giờ đây như thể đang bơi giữa biển đêm.
“Chào con nhé.”
Khi vừa ngồi xuống giường, Sun Woo bất giác xoa xoa bức ảnh bằng ngón tay cái. Liệu mẹ cậu, khi mang thai cậu, cũng có cảm giác này chăng? Cậu chưa bao giờ hỏi mẹ về điều đó. Trong mắt Sun Woo, mẹ luôn là người mà cậu yêu thương nhưng lúc nào cũng bận rộn và mệt mỏi.
Thay vì hỏi han, cậu luôn cố gắng tự làm mọi việc cho tốt, chăm chỉ để mẹ không phải lo lắng. Cậu lau dọn, nấu ăn, học hành đều đặn, và mẹ luôn tự hào về cậu. Nhưng thỉnh thoảng, khi mẹ uống rượu vào những đêm muộn, bà sẽ xoa nhẹ lên má và tóc cậu trong làn nước mắt.
‘Mẹ yêu con, con trai à. Mẹ thật sự yêu con.’
Giọng nói nghẹn ngào, chất chứa tình cảm sâu nặng mà Sun Woo hiểu rõ. Khi nghe lời mẹ, cậu dù tỉnh nhưng vẫn nhắm mắt lại. Chẳng cần hỏi, cậu cũng cảm nhận được mẹ chưa từng hối hận vì đã sinh ra mình.
‘Vậy nên mình cũng sẽ yêu thương chăm sóc Đậu Nhỏ như mẹ đã yêu thương mình vậy, dù con đến không nằm trong dự tính của mình.’
Sun Woo bước đến kệ sách mà cậu đã để mắt tới từ trước. Dù không phải là thư viện sang trọng như nhà Kang Jin Wook, nhưng kệ sách bốn tầng này cũng khá phong phú. Cặp vợ chồng chủ trước dường như rất thích du lịch, phần lớn là sách hướng dẫn và hồi ký về các chuyến đi khắp thế giới, trong nước lẫn quốc tế. Thậm chí, cậu còn thấy vài cuốn tiểu thuyết phảng phất hương vị của những chuyến hành trình.
Sun Woo chọn một cuốn sách bìa có hình biển xanh. Đúng như cậu dự đoán, đó là một tập bút ký về chuyến đi khám phá Jeju. Đọc được vài trang, cậu cảm thấy mắt mình nặng dần. Dù đã chợp mắt buổi trưa, nhưng sự mệt mỏi lại nhanh chóng kéo đến.
Cậu đặt sách xuống, nằm ngay ngắn và nhắm mắt. Chẳng mấy chốc, căn phòng chìm trong nhịp thở đều đặn của giấc ngủ.
Ting.
Điện thoại cạnh giường rung lên, màn hình sáng lên với tin nhắn từ Kang Jin Wook.
[Trước khi ngủ cũng phải báo cáo.]
Dù những lời nhắn mang đậm phong cách của Kang Jin Wook, nhưng Sun Woo đã chìm sâu vào giấc mơ nên không hề biết. Khi Sun Woo mở mắt, ánh nắng đã len lỏi qua rèm cửa, dịu dàng chạm vào gương mặt cậu.
Vừa tỉnh, Sun Woo ngồi dậy kiểm tra tin nhắn. Bên dưới còn một tin nữa.
[Choi Sun Woo, ngủ rồi hả?]
Có lẽ là tin nhắn gửi khi cậu đang ngủ. Sun Woo cảm thấy có gì đó là lạ, bởi cách nhắn tin lần này dường như dịu dàng hơn thường ngày.
“Sao lại cảm thấy dễ chịu thế nhỉ?”
Không giống chút nào với con người hay lớn tiếng, cáu kỉnh của Kang Jin Wook. Nhìn những dòng tin nhắn nhẹ nhàng thế này từ hắn, Sun Woo cảm thấy một cảm xúc khó tả.
‘Đây là cách anh ta nói rằng sẽ làm mình không ghét anh ta sao?’ Dù vậy, cậu vẫn thấy chưa quen.
Sun Woo thở dài, đặt ngón tay lên bàn phím. Cậu nghĩ một lúc mà không biết phải trả lời thế nào.
[Tôi vừa mới thức…]
Không, có gì đó không ổn. Cậu xóa từng chữ.
[Hôm qua tôi ngủ quên mất, giờ mới thấy tin nhắn…]
Cái này cũng không ổn. Tại sao lại phải biện minh như vậy? Sun Woo hơi nhăn mặt, cảm thấy không hài lòng khi phải báo cáo chuyện ngủ nghỉ nữa.
[Ngủ rồi.]
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, cậu chỉ nhắn ngắn gọn thế và đặt điện thoại xuống. Khi ngước lên, cậu lại nhìn thấy bức ảnh siêu âm trên tường.
“Đậu Nhỏ à, con ngủ ngon chứ?”
Câu chào bật ra một cách tự nhiên. Sun Woo khẽ mỉm cười, vẫy tay với bức ảnh. Cảm giác khác hẳn khi nói chuyện với em bé trong bụng, lần này cậu thực sự có cảm giác như đang giao tiếp với một sinh linh bé bỏng.
Sau khi chào Đậu Nhỏ, Sun Woo xuống giường và nhìn thấy cuốn sách hôm qua vẫn đang mở ra như cánh bướm trên sàn.
“A!”
Cậu vội nhặt cuốn sách lên, trên bìa là bãi cát trắng và biển xanh.
“Hừm… ăn xong đi dạo một chút nhỉ?”
Lịch trình buổi sáng của Sun Woo đã được quyết định nhờ cuốn sách. Cậu bước ra khỏi phòng, vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, sau đó vào bếp mở tủ lạnh. Nhờ buổi đi chợ hôm qua, tủ lạnh giờ đây đầy ắp thực phẩm.
Sun Woo lấy đậu hũ mềm, salad, nước ép và sắp xếp hoa quả. Cậu có một bữa sáng đầy đủ và hài lòng, sau đó đi quanh nhà mở các cửa sổ.
Sóng biển ngoài kia vỗ vào bờ, âm thanh thật mát lành. Cậu càng muốn nhanh chóng ra ngoài, đi dạo trong bầu không khí trong lành.
Sun Woo thay một bộ đồ thoải mái từ vali rồi bước ra khỏi nhà. Cơn gió mát của Jeju thổi vào mặt, một buổi sáng tuyệt đẹp đang chờ đón cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.