Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 41
Cậu thậm chí còn nói chuyện kiểu ngang hàng. Ban đầu chỉ bỏ chữ “giám đốc” và thêm chữ “ssi” vào, nhưng giờ ngay cả chữ đó cũng chẳng còn giữ lại.
*Ở Hàn thêm “ssi” (씨) vào sau tên người khác là một cách xưng hô thể hiện sự tôn trọng cơ bản, nó mang một ý nghĩa trung lập, không quá thân mật nhưng cũng không quá xa cách.
“Kang Jin Wook?”
—Đúng rồi, Kang Jin Wook. Sao thế? Có vấn đề gì à? Chúng ta bằng tuổi mà.
Cũng đúng thôi, dù gì thì hai người họ cũng từng học chung đến tận cấp hai. Nhưng việc Choi Sun Woo, người suốt ba năm qua luôn gọi hắn là “giám đốc”, đột nhiên chuyển sang gọi thẳng tên lại khiến Kang Jin Wook cảm thấy kỳ lạ một cách khó tả.
Thực ra, ngay từ lúc đầu, khi nghe Sun Woo gọi hắn là “giám đốc” nhưng lại len lén quan sát phản ứng của hắn, Kang Jin Wook đã nghĩ: ‘Cậu đang châm chọc tôi đấy à?’ Nhưng hóa ra, mấy năm nay được gọi như thế, hắn lại cảm thấy quen thuộc hơn.
“Ừ, đúng là vậy. Nhưng vẫn hơi lạ.”
—Đó, chính tôi cũng nghĩ vậy. Nghĩ kỹ thì đúng là thế mà. Dù sao cũng chẳng nhớ được gì, nên dùng kính ngữ nghe có vẻ không cần thiết lắm. Đúng không?
“Ừ. Nếu cậu nghĩ thế thì cứ vậy đi.”
Khóe môi Kang Jin Wook khẽ nhếch lên khi trả lời như vậy. Hình ảnh Sun Woo đối đáp không chịu thua kém khiến hắn bất giác bật cười.
—Nếu nghĩ thế thì cứ vậy đi? Cậu đang nói tôi cố chấp đấy à?
“Làm gì có. Cậu nói đúng mà. Dù sao thì cậu cũng cứ nghĩ xem muốn ăn gì đi.”
—Giờ còn tự tin tuyên bố sẽ đến gặp tôi nữa sao?
“Cái gì cơ?”
—Không đúng à? Giờ cậu đang trên đường đến chỗ tôi còn gì.
Sun Woo nói đúng. Chiếc xe đang chở Kang Jin Wook đã rời khỏi sân bay, vượt qua những con đường tấp nập của thành phố Jeju và lao nhanh trên đại lộ.
“Ừ, đúng vậy.”
Câu trả lời ngắn gọn của Kang Jin Wook khiến Sun Woo mất lời trong giây lát. ’Ừ, đúng vậy.’ Cảm giác thật khó chịu.
Sun Woo bực bội nhìn về phía trước, nơi có hai người đàn ông đang đứng với vẻ mặt ngượng ngùng. Đó là những người đã chở cậu từ trạm xe buýt đến chợ.
“Cậu cũng tự tin ghê nhỉ?”
—Là vì muốn bảo vệ cậu thôi. Ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Kang Jin Wook nói một cách vô cùng tự nhiên, như thể hắn chẳng làm gì sai cả. Đúng hơn là rất trơ trẽn.
“Thế cơ đấy.”
Không rõ là bảo vệ hay giám sát mới là mục đích chính. Ánh mắt của Sun Woo chạm phải ánh mắt của người đàn ông đằng kia, anh ta nhìn thấy Sun Woo liền nở một nụ cười gượng.
Người đàn ông kia chính là người hôm qua đã giả vờ tình cờ gặp Sun Woo ở siêu thị, rồi còn giúp cậu xách đồ đến tận chỗ bắt taxi. Lúc đó cậu đã thấy chuyện này kỳ lạ, hóa ra tất cả đều có lý do.
“Nhìn thấy tôi gật gù ở trạm xe buýt thì cho đi nhờ. Thấy tôi xách đồ nặng ở siêu thị thì giúp một tay. Đúng không?”
Không có câu trả lời từ Kang Jin Wook. Có lẽ hắn đang chờ Sun Woo nói thêm. Còn Sun Woo thì chẳng muốn nghe Kang Jin Wook nói nên nói tiếp:
“Đây là cậu đang vi phạm thỏa thuận đấy.”
—Tôi chỉ định rủ cậu đi ăn một bữa thôi mà.
“Vậy sao không nói với tôi trước? Làm mọi thứ ngược hết cả lên.”
‘Chỉ một bữa thôi mà? Thật nực cười. Với cách cậu ta xuất hiện bất ngờ thế này, rõ ràng có ý đồ khác.’
Lúc ngồi trong quán ăn và nhìn những chiếc xe lạ lướt qua, Sun Woo còn tưởng chỉ là đám người theo dõi mình. Cậu nghĩ rằng, với tiền sử bỏ trốn của mình, Kang Jin Wook chắc chắn sẽ không để yên.
Nghĩ vậy nên cậu cũng định bỏ qua. Dù sao thì, cách suy nghĩ của một ‘tên điên’ chắc chắn không thể giống người thường.
—Nhưng biết làm sao được? Cậu cứ nhất quyết muốn rời đi. Tôi không thể để cậu đi dễ dàng như thế. Mà cậu cũng không muốn bị giữ lại, đúng không?
Đúng như dự đoán, Kang Jin Wook lại nói những lời điên rồ. Hắn nói chuyện giam giữ người khác như thể đó là chuyện bình thường, khiến Sun Woo rùng mình.
“Giam giữ? Cậu nói mấy chuyện đáng sợ đó mà cứ như không có gì vậy…”
—Vì thế cậu nên hiểu cho tôi chứ.
‘Thật là không thể nói chuyện nổi.’
Sun Woo lắc đầu ngao ngán, nhìn hai người đàn ông trước mặt vẫn đứng với vẻ ngượng ngùng.
Khi Sun Woo quyết định ra ngoài đối mặt, đó là lúc cậu thấy người đàn ông đã hai lần xuất hiện trước mặt mình đang bước ra từ xe. Chính là người từng hỏi đường, đề nghị cho cậu đi nhờ, rồi xách đồ cho cậu ở siêu thị.
Thấy người này, Sun Woo nói nhanh với Tae Yeol là mình có việc gấp, rồi bước ra ngoài. Hai người đàn ông đối diện lại tỏ vẻ như thể đây là cuộc gặp tình cờ.
“Kang Jin Wook sai các anh đến đây, đúng không?”
“Hả? Cậu nói gì vậy? Không phải đâu.”
“Đừng chối. Cậu ta bảo tôi rồi, cậu ta nhờ các anh chở tôi đến chợ, còn dặn nếu thấy tôi vất vả thì xách đồ giúp nữa.”
Sun Woo gằn giọng, ánh mắt sắc bén. Trước áp lực đó, một trong hai người đàn ông cuối cùng đã thú nhận.
Chính xác hơn là xin lỗi vì chỉ làm theo lệnh của Kang Jin Wook.
“Đưa điện thoại đây.”
Sun Woo đưa tay ra, yêu cầu một cách dứt khoát. Làm sao mà không kiểm tra cho rõ được cơ chứ? Thực ra, tất cả những lời vừa nói chỉ là để thăm dò mà thôi.
Thế nhưng mấy người này lại do dự.
“Hay để tôi gọi cho Kang Jin Wook? Hỏi xem có cần tự xử lý mọi chuyện không?”
Vừa dứt lời, người đàn ông từng giúp Sun Woo xách hành lý liền bối rối ra mặt, vội vàng đưa điện thoại của mình ra. Đó là một chiếc smartphone cũ, trông không chắc chắn sẽ hoạt động tốt. Điện thoại bị khóa bằng một mật mã, Sun Woo đưa lại để người đàn ông mở khóa. Anh ta không chút phản kháng mà nhập mật mã ngay lập tức.
Trên màn hình chỉ có duy nhất một ứng dụng nhắn tin. Không chút do dự, Sun Woo mở ứng dụng đó ra. Ngay lập tức, cái tên “giám đốc” hiện lên một cách rõ ràng, và ngay phía dưới là “Trưởng phòng thư ký.” Điều này không thể nhầm lẫn – đó là thư ký Kwak, thư ký thân cận của Kang Jin Wook.
Dòng tin nhắn trên cùng từ thư ký Kwak ghi rõ:
[Giám đốc đã đến sân bay Jeju.]
Sun Woo không thể nhịn được nữa. Những điều cậu nghi ngờ bấy lâu cuối cùng cũng trở thành sự thật. Chuyện rủ đi ăn cùng hóa ra chỉ là cái cớ.
Khi đọc đến đoạn tin nhắn trao đổi giữa Kang Jin Wook và thư ký Kwak, Sun Woo cảm nhận rõ gáy mình cứng đờ. Không chỉ là việc ra lệnh, mà mọi hành động của cậu đều bị chụp ảnh lại và gửi trực tiếp đến Kang Jin Wook. Trong khi cậu đang vô tư đến bệnh viện rồi ra sân bay, căng thẳng sợ bị phát hiện, thì mọi thứ đã nằm gọn trong tầm tay của Kang Jin Wook từ lâu.
Không chỉ bất ngờ, Sun Woo còn cảm thấy tức giận đến mức khó chịu. Dù đáng ra phải nổi giận, nhưng vì quá hiểu Kang Jin Wook là người như thế nào, cậu lại chỉ biết thở dài. ‘Đúng là loại người không thể nào thay đổi.’ Chính điều này làm Sun Woo cảm thấy thất vọng về bản thân. Tại sao mình lại hiểu và chấp nhận con người đó đến mức này?
“Ha…” Sun Woo thở dài não nề.
Nội dung những tin nhắn vừa xem khiến cậu không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. ‘Bảo vệ cái gì? Anh ta chỉ đang biện minh cho sự kiểm soát của mình mà thôi.’
“Kang Jin Wook, về nhà đi. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cậu cúp máy ngay sau khi nói, không thèm để đối phương đáp lời. ‘Dù gì thì cũng đã cử người theo dõi mình, chắc chắn nhà mình anh ta cũng biết.’
“Nghe rồi chứ? Chở tôi về nhà đi.”
Sun Woo dứt khoát yêu cầu những người đàn ông kia chở cậu về. Thực ra khoảng cách không quá xa, chỉ mất 20 phút đi bộ. Nhưng cậu muốn về nhà trước khi Kang Jin Wook đến.
Người ngồi ghế phụ nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho cậu. Khuôn mặt anh ta thậm chí còn tỏ vẻ tử tế, nhưng ánh mắt Sun Woo nhìn lại chỉ toàn sự lạnh nhạt. ‘Cứ tưởng là được giúp đỡ, hóa ra tất cả chỉ là do lệnh của Kang Jin Wook.’
“Trời nóng đấy, lên xe đi.” Người đàn ông nở một nụ cười gượng gạo, lịch sự mời.
Sun Woo chỉ thở dài, rồi bước lên xe. Bên trong xe mát lạnh vì điều hòa vẫn đang chạy, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
***
Về đến nhà chỉ trong vài phút, Sun Woo ngay lập tức bước xuống, đi thẳng vào sân. Khi nhìn thấy bãi cỏ trong sân nhà mình, ánh mắt cậu lại vô thức nhìn ra phía xa, nơi làn sóng xanh biếc của biển khơi đang nhấp nhô.
Bình thường, cậu sẽ đi thẳng đến bức tường đá, ngồi ngắm biển để thư giãn. Nhưng hôm nay, Sun Woo chẳng còn tâm trí nào để làm vậy.
Đang định bước vào nhà, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc bàn với chiếc dù lớn ở góc sân.
‘Ở đó có lẽ tốt hơn.’ Cậu nghĩ. ‘Dù gì cậu ta cũng là khách không mời, chẳng việc gì phải để vào nhà.’
Sun Woo lững thững đi đến chiếc bàn, ngồi phịch xuống ghế, nhìn xa xăm. Khu phố yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng xe chạy trên đường.
Đúng như dự đoán, một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay bên ngoài bức tường thấp.
Cạch.
Cửa xe mở ra, thư ký Kwak bước xuống. Anh ta đi thẳng đến cửa sau, mở cửa cho chủ nhân của mình.
“Quan tâm ghê nhỉ.” Sun Woo buông lời đầy châm chọc.
Ngay sau đó, Kang Jin Wook bước ra. Mặc dù đang giữa trời nắng gắt, hắn vẫn khoác trên mình bộ vest tối màu. Nhưng điều đó không làm hắn trông khó chịu, ngược lại, vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng ấy càng khiến hắn trở nên cuốn hút hơn.
‘Đúng là nhìn thì hoàn hảo.’ Sun Woo lầm bầm. ‘Ai mà ngờ được bên trong lại là một kẻ có vấn đề.’
Dường như Kang Jin Wook biết chính xác Sun Woo đang ở đâu. Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, Sun Woo có cảm giác mọi thứ xung quanh đều dừng lại.
Tất cả những bực bội, khó chịu vừa rồi đều tan biến. Chỉ còn lại ánh mắt sâu thẳm của Kang Jin Wook, như ánh mặt trời mùa hè gay gắt nhưng lại đầy mê hoặc.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.