Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42
Trong lúc Sun Woo còn đang thẫn thờ nhìn, Kang Jin Wook khẽ cau mày rồi bước qua cánh cổng lớn. Thực ra, gọi cánh cổng ở Jeju là “cổng lớn” nghe có vẻ hơi buồn cười một xíu.
Đó chỉ là ba thanh gỗ dài được gác ngang. Sun Woo phải mất vài ngày sau khi chuyển đến, nhờ người môi giới giải thích mới biết rằng cái đó được gọi là Jeongnang. Cậu cũng từng nghe qua cách đặt ba thanh gỗ sẽ biểu thị điều gì đó, nhưng trí nhớ lại không rõ ràng. Thế là cậu để cả ba thanh gỗ nằm dưới đất.
Dù sao trong nhà cũng chẳng có gì đáng để trộm, nên thôi kệ.
Kang Jin Wook vượt qua cái cổng sơ sài đó và bước vào sân. Ánh mắt hắn chưa một lần rời khỏi Sun Woo. Bước chân hắn mạnh mẽ, vững vàng, tựa như một người mẫu sải bước trên sàn catwalk. Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Sun Woo có cơ hội ngắm nhìn Kang Jin Wook một cách kỹ lưỡng đến vậy.
Nếu chỉ xét vẻ bề ngoài, Kang Jin Wook đúng là một mỹ nam hiếm có. Thân hình hắn tuy không thuộc dạng vạm vỡ nhưng trông rất săn chắc, chiều cao nổi bật, đôi chân dài thẳng tắp. Với Sun Woo, người chưa từng mơ tưởng nổi đến chuyện yêu đương, việc một người đàn ông như thế lại dành sự quan tâm đặc biệt cho mình, có lẽ cũng nên cảm thấy biết ơn.
“Cái suy nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ.”
Ý nghĩ thoáng qua khiến Sun Woo bật cười, lẩm bẩm một câu.
“Cái gì cơ?”
Lời nói của cậu không qua nổi tai Kang Jin Wook. Hắn nhướn mày hỏi lại.
“Không có gì. Ngồi ở kia đi.”
Sun Woo ra hiệu bằng cằm, chỉ vào ghế đối diện. Dù vẻ mặt không mấy hài lòng, Kang Jin Wook vẫn ngồi xuống chỗ được chỉ.
Một cơn gió nóng ào qua. Sun Woo thoáng cảm thấy hối hận, nghĩ rằng có lẽ nên bảo hắn vào nhà chờ. Nhưng rồi cậu lại thay đổi suy nghĩ. Dù thế nào, việc đưa Kang Jin Wook vào tận trong nhà cũng là điều Sun Woo không hề muốn một chút nào.
“Thử giải thích xem.”
Người mở lời lại chính là Sun Woo.
“Giải thích?”
“Đúng. Ít ra cũng phải có gì đó để nói chứ?”
Sun Woo khoanh tay, nhìn chằm chằm vào hắn, ngụ ý rằng cậu sẵn sàng lắng nghe lý do cho hành động của hắn.
Thế nhưng, thay vì trả lời, Kang Jin Wook quay đầu nhìn quanh. Một sân vườn được chăm chút gọn gàng, căn nhà sạch sẽ, bức tường đá thấp thấp để lộ cảnh biển sóng vỗ phía xa. So với hình ảnh trong ảnh, ngôi nhà này ngoài đời thực trông gần gũi và rất hợp với Sun Woo.
“Chỉ là… tôi muốn thế thôi.”
Cuối cùng, ánh mắt hắn quay lại phía Sun Woo, khẽ thốt lên.
“Gì cơ?”
Câu trả lời khiến Sun Woo ngớ người. ‘Chỉ là muốn thôi’ nghĩa là sao chứ?
“Cậu bảo muốn tôi cho cậu thời gian mà. Tôi nghĩ nếu không bám theo thì chắc không sao. Nhưng tôi vẫn muốn biết cậu đang làm gì, nên… tôi không thể không làm vậy.”
“Ha… thật tình, Kang Jin Wook…”
Nghe hắn nói chẳng khác nào trẻ con, Sun Woo bất giác thở dài. Đúng vậy, nghĩ kỹ lại thì, Kang Jin Wook vốn là kiểu người như vậy mà.
Ngay cả trong truyện, khi nói chuyện với nhân vật chính, hắn cũng thường có những suy nghĩ và hành động khó hiểu, khiến độc giả nhiều phen ngỡ ngàng.
Nhưng có lẽ vì là nhân vật điển hình là một ‘tên điên’, nên Sun Woo mới bỏ qua tất cả và tiếp tục đọc.
Giờ đây, cậu không còn là người biên tập bên ngoài trang sách nữa, mà đã bước vào thế giới này, đối mặt với Kang Jin Wook trong đời thực. Ít nhất, Sun Woo nghĩ, có lẽ vì những hành động trước đây của mình mà hắn không cư xử quá mức ngang ngược.
“Cậu đúng là thiếu kiến thức thông thường đấy.”
“Gì cơ?”
“Người bình thường sẽ không làm thế đâu.”
Nhìn Kang Jin Wook nhướn mày, Sun Woo vội giải thích thêm:
“Tất nhiên cậu không phải người bình thường. Là alpha cực ưu tú mà. Nhưng mà, thông thường, nếu ai đó bảo cần thời gian, người ta sẽ chờ. Chứ không phải cử người theo dõi như cậu.”
Dù nói thế, Sun Woo cũng không mong hắn hiểu. Lời của cậu không bị phớt lờ là đã may mắn lắm rồi.
“Vậy phải làm thế nào?”
Bất ngờ thay, Kang Jin Wook lại hỏi lại.
“Gì cơ?”
“Nếu muốn biết cậu làm gì khi không ở bên tôi, thì tôi phải làm thế nào?”
Sun Woo cảm thấy ngứa ngáy kỳ lạ, vô thức xoa tay lên cánh tay mình.
Sao cậu ta lại nói mấy câu khiến người ta bối rối thế chứ? Muốn biết cậu làm gì khi không có tôi ở đó. Nghe cứ như cậu ta thật sự quan tâm đến mình vậy.
À thì, Sun Woo cũng biết rõ Kang Jin Wook có vẻ để ý cậu, nhưng… cảm giác như trong đó còn có thứ tình cảm nào khác, khiến cậu không khỏi bối rối.
“Làm gì… thì nhắn tin thường xuyên là được rồi.”
Bình thường ai cũng làm vậy cả.
“Thì giờ tôi vẫn nhắn tin còn gì?”
Sáng, trưa, chiều tối, trước khi đi ngủ, Kang Jin Wook đều nhắn tin cho Sun Woo. Họ thậm chí còn liên lạc thường xuyên hơn cả bạn thân.
Nhưng với hắn, thế vẫn là chưa đủ. Chỉ nhắn tin thôi sao thỏa mãn được, hắn còn muốn tận mắt thấy Sun Woo đang làm gì, ít nhất cũng phải qua ảnh.
“Thế thì đủ rồi. Cần gì phải phái người theo dõi.”
“Nếu không làm vậy, tôi đâu biết cậu ngủ gật ở trạm xe buýt trong tình cảnh chẳng biết khi nào xe tới.”
“Chuyện đó…”
“Hoặc tôi cũng chẳng biết cậu khệ nệ mang hai tay đầy đồ đi tới bãi taxi. Rồi vì thế mà tay đỏ cả lên.”
Sun Woo cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng những lời Kang Jin Wook vừa nói cũng tương tự như những gì các ‘người theo dõi’ đã giải thích trước đó. Thế nhưng, không hiểu sao lần này lại mang đến cảm giác nhột nhạt đến vậy.
Có lẽ vì những người kia chỉ đơn thuần biện minh cho việc làm sai trái, còn Kang Jin Wook, hắn nói ra vì lo lắng cho cậu. Từng lời của hắn nặng nề hơn, mang một trọng lượng khác hẳn.
“Tôi không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc đó. Cậu thì sẽ chẳng bao giờ kể cho tôi nghe, phải không? Vậy nên, tôi không còn cách nào khác.”
Không còn cách nào khác? Ai mà làm thế chứ?
“Dù sao đi nữa, cách hành xử như cậu cũng không phổ biến đâu. Bình thường, người ta chỉ cần… nói chuyện thẳng thắn với nhau là đủ.”
Sun Woo khẽ nhướn mày, nhìn thẳng vào Kang Jin Wook. Cậu và hắn không phải người yêu, dù đã đính hôn, nhưng đó là một mối quan hệ gượng ép. Nếu vậy, thì mối quan hệ này là gì đây?
Trước kia, Sun Woo luôn khẳng định rằng họ chẳng có gì với nhau cả. Thế nhưng giờ đây, không hiểu sao cậu lại không thể nói ra điều đó nữa.
“Chỉ cần nói chuyện?”
“Đúng. Đừng phái người theo dõi, mà hỏi trực tiếp như bây giờ đây này.”
Nói xong, Sun Woo quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lảng tránh. Cậu cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm từ phía Kang Jin Wook, như thể hắn đang khắc ghi từng biểu cảm nhỏ nhặt của cậu.
“Được. Từ giờ tôi sẽ làm vậy.”
Câu trả lời của Kang Jin Wook khiến Sun Woo quay phắt lại, sững người.
“Cậu sẽ làm theo lời tôi.”
Cậu ta… đồng ý dễ dàng thế ư? Cảm giác kỳ lạ xen lẫn ngỡ ngàng khiến Sun Woo đơ ra một lúc.
“Vậy cậu cũng phải chủ động nhắn tin cho tôi thường xuyên hơn đấy.”
“Ờ… Ừ.”
Sun Woo gật đầu một cách máy móc, tay khẽ gãi má, cảm giác như mình vừa bị kéo vào một giao kèo mơ hồ. Tuy có chút lấn cấn, nhưng xem ra mọi thứ đang diễn ra ổn thỏa. Dù sao, việc Kang Jin Wook hứa sẽ không tự ý hành động cũng là một điểm tích cực.
“Cậu ăn trưa chưa?”
“À… chưa nghĩ đến ăn gì cả.”
Câu hỏi bất ngờ khiến Sun Woo giật mình. Thời gian trôi qua quá nhanh, cậu chẳng kịp nghĩ đến việc ăn uống.
Ọt ọt!
Tiếng bụng réo vang làm Sun Woo ngượng đỏ mặt, vội ôm lấy bụng mình. Cậu không dám ngẩng lên, nhưng cảm nhận rõ ánh mắt của Kang Jin Wook đang hướng thẳng vào đó.
“Chờ chút. Để tôi lấy đồ ăn.”
Sun Woo lập cập đứng dậy, chạy ngay vào nhà mà không dám ngoảnh lại.
Trong bếp, cậu nhìn thấy rổ ngô luộc từ sáng, bên cạnh là vài quả đào đỏ mọng đã rửa sạch. Dạo này Sun Woo thường ăn những thứ đơn giản như vậy, vì cậu chẳng có tâm trạng để chuẩn bị gì cầu kỳ hơn.
“Cũng tại cậu ta đột nhiên xuất hiện…”
Cậu vừa lẩm bẩm vừa gom vội rổ ngô, nghĩ bụng ít nhất cũng phải cho hắn ăn tạm, rồi sau đó mới tính đến bữa chính.
“Ôi má ơi!”
Sun Woo vừa quay lại thì giật nảy khi thấy Kang Jin Wook đã đứng ngay ngưỡng cửa từ lúc nào, lặng lẽ quan sát khắp căn nhà.
“Sao cậu lại vào đây?”
Cậu lập tức liếc về phía phòng ngủ, may mắn là cửa vẫn đóng kín. Sun Woo thầm trách bản thân phản ứng thái quá, nhưng rõ ràng cậu đang lo lắng về bức ảnh siêu âm giấu dưới cửa sổ kia.
“Nhà gọn gàng hơn tôi nghĩ đấy.”
Không trả lời câu hỏi, Kang Jin Wook chỉ buông một câu nhận xét rồi bước thẳng vào trong.
Trần nhà vốn không cao, khi hắn bước vào, đầu hắn gần như chạm đến trần. Nhìn hắn hơi nghiêng đầu để tránh, Sun Woo không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
“Đúng là… cao thật.”
Sun Woo buột miệng, ánh mắt như bị hút lấy bởi chiều cao quá khổ của hắn. 197 cm? Có phải thế không nhỉ? Trong đầu cậu lướt qua những dòng mô tả từ bản tóm tắt của tác giả. Người Hàn Quốc nào lại cao đến thế? Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tiểu thuyết, nên có lẽ điều đó cũng không lạ lắm.
Trong lúc Sun Woo còn ngơ ngác, Kang Jin Wook đã nhanh chóng với lấy rổ ngô từ tay cậu.
“Đừng nói đây là bữa trưa nhé?”
“Thì… đúng vậy.”
Sun Woo bối rối, cười trừ.
“Nhưng chắc cậu không ăn mấy cái này đúng không? Vậy… cậu muốn ăn gì?”
Cậu lúng túng hỏi, đôi tay không biết làm gì ngoài xoắn lại. Kang Jin Wook nhìn rổ ngô trên tay, nghĩ ngợi vài giây rồi xoay người bước ra ngoài.
“Thôi, thế này cũng được.”
Nhìn bóng lưng hắn bước đi, Sun Woo chớp mắt, rồi vội vã chạy theo.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.