Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 43
Tại bàn ăn ngoài sân, Sun Woo và Kang Jin Wook ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một trái bắp. Không ai nói gì, cả hai lặng lẽ bắt đầu ăn.
Dù vậy, Sun Woo vẫn luôn quan sát Kang Jin Wook. Với dáng vẻ như vậy, hắn trông chẳng có vẻ gì là sẽ ăn mấy loại thức ăn này, nhưng bất ngờ là hắn chẳng nói gì, có lẽ bắp hợp khẩu vị với hắn.
Kang Jin Wook nhanh chóng ăn xong một trái bắp, rồi cầm thêm một trái nữa. Sun Woo chợt nhận ra, họ chỉ đang ăn mỗi bắp.
“À, này… cậu có muốn uống nước không?”
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Sun Woo liền dè dặt lên tiếng. Kỳ lạ thật, ăn cùng người khác đâu phải chuyện hiếm, nhưng cảm giác lúc này lại rất khó tả.
“Không cần đâu. Để tôi tự lấy.”
Kang Jin Wook đáp, định đứng dậy.
“Không, không cần! Cậu cứ ngồi đi, tôi lấy cho.”
Sun Woo, vốn đã bối rối, nhanh chóng đứng lên. Cậu vội vào nhà, rót nước từ bình lớn. Nước không lạnh vì cậu không để trong tủ lạnh, do ít khi uống nước lạnh.
Ngẫm nghĩ một lúc, cậu lấy vài viên đá từ ngăn đông bỏ vào ly. Gần đây, cậu thường tự làm trà đào ở nhà nên trong tủ có sẵn đá. Nhân tiện, cậu cũng lấy thêm vài quả đào mật đặt trên kệ mang ra ngoài.
Khi trở lại, Kang Jin Wook đã ăn hết số bắp còn lại.
Bắp và Kang Jin Wook, thật giống như một cuộc gặp gỡ kịch tính giữa thành phố và nông thôn.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt hiện lên trong đầu Sun Woo.
“Vẫn thích đào như ngày xưa nhỉ.”
“Gì cơ?”
Sun Woo, đang đặt đĩa đào mật lên bàn, giật mình. Đang nghĩ đến Kang Jin Wook, lời hắn vừa nói khiến Sun Woo thấy như bị đoán trúng suy nghĩ.
“Ngày trước cậu thích đào lắm mà. Hồi ở trường, mỗi lần có đào làm bữa phụ, cậu luôn lấy thêm vài quả.”
“Thật à? Tôi… không nhớ rõ lắm.”
Sun Woo cười gượng gạo. Kang Jin Wook gật đầu như chẳng có gì quan trọng.
“Phải rồi, cậu bảo không nhớ gì mà.”
Phải rồi. Không nhớ, nhưng có vẻ sở thích ăn uống của họ khá giống nhau. Sun Woo đặt đĩa xuống bàn, rồi đặt thêm ly nước trước mặt Kang Jin Wook, nở một nụ cười ngại ngùng.
“Hồi đó cậu mê mấy loại nước đào lắm. Đến mức tôi phải bảo căng tin luôn trữ đầy trong tủ lạnh cho cậu.”
Kang Jin Wook bỗng kể lại những kỷ niệm ngày xưa. Sun Woo cầm một quả đào mật, ánh mắt như muốn hỏi ‘Anh nói thật đấy à?’. Nhưng rồi cậu gạt đi dòng suy nghĩ ấy. Không thể nào. Làm sao có chuyện Kang Jin Wook lại quan tâm đến sở thích của ‘Sun Woo cũ’ đến mức đó được chứ?
“Nhưng sao cậu nhớ rõ vậy? Chuyện từ hồi tiểu học hay trung học rồi mà.”
Sun Woo, tự cho rằng mình nghe nhầm, liền hỏi. Sắc mặt Kang Jin Wook chợt sững lại. Sau khi nghe câu hỏi của Sun Woo, hắn mới nhận ra mình đã nhớ những chuyện không đâu như vậy.
Thật sự, chẳng hiểu sao. Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Sun Woo luôn cầm chai nước đào mỗi khi hè đến.
“Tại cậu cứ uống hoài.”
Dường như giọng Kang Jin Wook có phần cứng nhắc hơn trước. Sun Woo thoáng liếc nhìn phản ứng của hắn, nhưng Kang Jin Wook chỉ nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt.
“Thôi, cậu ăn xong thì về đi.”
“Gì cơ?”
“Tôi đã cho cậu ăn rồi, giờ thì về đi. Đừng bảo là muốn ở lại nữa nhé?”
Kang Jin Wook cau mày, khiến Sun Woo không khỏi sửng sốt.
Lúc này, thư ký Kwak lập tức liếc đồng hồ. Nếu bây giờ Kang Jin Wook bay về Seoul, hắn có thể tham dự cuộc họp hội đồng lúc 5 giờ.
“Giám đốc, anh có cuộc họp lúc 5 giờ, cần phải quay về ngay.”
Thư ký Kwak cố tình nhấn mạnh, dù câu nói dường như nhắm đến Sun Woo hơn là Kang Jin Wook.
“Cái gì? Cậu có cuộc họp mà còn đến đây? Chỉ để ăn trưa? Thật sự… tại sao lại vậy?”
Sun Woo ngỡ ngàng. Câu hỏi của cậu khiến Kang Jin Wook nhớ đến lý do mình đến tận Jeju.
Vì bức ảnh Sun Woo chụp cùng Kim Tae Yeol.
Kim Tae Yeol không chỉ là bạn học cũ. Sau khi trưởng thành, họ còn sống chung nhà một thời gian.
“Kim Tae Yeol…”
“Tôi tình cờ gặp thôi.”
Kang Jin Wook chưa kịp hỏi hết câu thì Sun Woo đã lên tiếng trước.
Phải rồi, có lẽ vậy. Theo báo cáo của thư ký Kwak, Kim Tae Yeol đến đây cùng đồng nghiệp.
“Tôi đến nhà hàng cũng chỉ để xem cậu có đang theo dõi tôi không.”
“À…”
Sun Woo nói tiếp, khiến Kang Jin Wook không khỏi ngạc nhiên. Nhìn hắn uống nước, Sun Woo cắn một miếng đào mật. Hương vị ngọt ngào xen lẫn chua dịu lan tỏa trong miệng, đúng chuẩn vị cậu thích.
“Nghe nói cậu ta là alpha lặn.”
“Vậy thì sao?”
Thấy thái độ gay gắt của Sun Woo, Kang Jin Wook im lặng. Sun Woo đặt quả đào dính dấu răng của mình xuống bàn.
“Có vẻ cậu quên rồi, nhưng tôi thực sự không có ký ức gì cả. Nên đừng lôi quá khứ ra nữa. Tôi đã nói nhiều lần, giữa tôi và cậu chẳng có gì cả.”
“Chuyện đó…”
“Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận việc chúng ta đã đính hôn. Có lẽ vì lý do gia đình, nhưng mối quan hệ cá nhân giữa tôi và cậu cần rõ ràng.”
“Quan hệ của cậu và tôi ư?”
Một từ ngữ không ngờ tới thoát ra từ miệng Sun Woo, khiến Kang Jin Wook hơi ngạc nhiên. Người trước giờ luôn khẳng định rằng giữa họ chẳng còn gì sau khi mất trí nhớ, giờ lại nói vậy.
“Tôi và cậu là bạn đồng trang lứa.”
“…Ừ.”
Có lẽ, Sun Woo chỉ muốn nói rằng từ giờ sẽ tiếp tục xưng hô ngang hàng. Trong khoảnh khắc, Kang Jin Wook đã kỳ vọng điều gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy buồn cười. Hắn gật đầu, giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh.
“Và tôi là ‘chủ’ của cậu.”
“Cái gì? Chủ ư?”
“Đúng thế. Tôi là chủ đất của tòa nhà mà công ty cậu đang sử dụng, đúng không? Thế thì chẳng phải tôi là ‘chủ’ sao?”
Thì ra ý Sun Woo muốn nói là vậy. Với vẻ mặt có phần ngạo mạn, Sun Woo hơi hếch cằm lên, dường như cố tỏ ra kiêu ngạo.
Nhưng trong mắt Kang Jin Wook, hành động đó chỉ khiến cậu trông đáng yêu hơn. Nhìn Sun Woo, ánh mắt hắn dừng lại ở quả đào mật trên tay cậu, nơi vẫn còn hằn dấu răng. Mùi thơm tươi mới và thanh mát thoáng qua chóp mũi, như nhắc nhớ điều gì đó từ xa xưa, nhưng rồi hắn gạt đi, tự nhủ chắc chỉ là ảo giác.
“Vậy thì sao?”
“Sau này, phải nghe lời tôi. Đừng hành xử bừa bãi nữa.”
Kang Jin Wook không kìm được, bật cười khẽ. Cái cách Sun Woo đưa ra yêu cầu nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại chỉ như một lời dỗi hờn.
“Được rồi, tôi sẽ làm vậy.”
Hắn gật đầu, nụ cười vẫn còn thoáng trên môi. Thấy thái độ không nghiêm túc của hắn, Sun Woo bĩu môi, lòng đầy bất mãn. Hắn chẳng có gì vừa mắt cậu, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai đó.
“Nhưng sao cậu biết? Chẳng phải cậu không nhớ gì sao?”
“Tôi đã tự tìm hiểu.”
“Tự tìm hiểu á?”
Ánh mắt của Kang Jin Wook khiến Sun Woo thoáng cau mày. Gì đây, cậu nghĩ tôi không đủ khả năng sao?
“Hôm tôi nộp đơn nghỉ việc, tôi đã đến ngân hàng trước tiên. Tôi cần biết mình có bao nhiêu tiền trong tay.”
“À…”
Kang Jin Wook gật đầu, vẻ mặt như hiểu ra. Dù sao, Sun Woo cũng còn lại một phần tài sản khá lớn từ gia đình.
Cha mẹ cậu qua đời ngay sau khi cậu trưởng thành, chỉ ít lâu sau lễ nhập học đại học.
“Giám đốc chi nhánh nói rằng tôi có người đại diện, nên tôi thông qua người đó để tìm hiểu. Và rồi, hóa ra tôi sở hữu không ít tài sản.”
Sun Woo không nhắc đến chi tiết, chỉ đơn giản trình bày như vậy.
“Vậy cậu muốn sử dụng quyền lợi của chủ đất sao?”
Thực ra, Sun Woo cũng chẳng có ý định gì cụ thể. Nhưng câu hỏi của Kang Jin Wook khiến cậu khựng lại, phải suy nghĩ thêm.
“Sau này, đừng cư xử tùy tiện với tôi. Phải tôn trọng ý kiến của tôi, đừng ép buộc những gì tôi không muốn.”
Không cần nghĩ lâu, Sun Woo lên tiếng.
“Và đừng theo dõi tôi nữa. Tôi sẽ tự nói với cậu khi thấy cần thiết. Cứ chờ đến lúc đó đi.”
Những lời nói của Sun Woo làm biểu cảm của Kang Jin Wook thay đổi. Nhất là câu ‘đừng theo dõi’ khiến hắn không kìm được, chân mày khẽ nhíu lại.
Từ góc nhìn của Sun Woo, Kang Jin Wook như một con thú hoang đáng sợ, dẫu vẻ ngoài đẹp đẽ. Nhưng với loài thú dữ, cứng rắn không có tác dụng. Chỉ có thể nhẹ nhàng xoa dịu, khiến chúng nghe theo mình.
Nhìn thẳng vào Kang Jin Wook, lần này Sun Woo dùng giọng điệu như dỗ dành.
“Nếu cậu làm vậy, tôi sẽ cân nhắc.”
“Cân nhắc gì cơ?”
“Cân nhắc việc duy trì một mối quan hệ tích cực với cậu.”
Ánh mắt của Kang Jin Wook khẽ giãn ra, toát lên sự bất ngờ. Sun Woo chăm chú nhìn hắn, tay nắm chặt lại dưới bàn. Thực tế, những lời cậu nói chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ tiết lộ chuyện mình đang mang thai với hắn. Theo kế hoạch ban đầu, cậu sẽ tránh xa hắn, lặng lẽ sinh con, sống một cuộc đời yên bình cùng đứa trẻ.
Nhưng rồi cậu lại muốn cho hắn một cơ hội. Dường như Kang Jin Wook không hoàn toàn giống nhân vật trong nguyên tác mà cậu từng biết.
Có lẽ duy trì một khoảng cách an toàn và suy nghĩ kỹ về cách xử lý mối quan hệ với hắn cũng không phải là ý tồi.
Ánh mắt Kang Jin Wook sâu thẳm và tối như hố sâu không đáy, nhìn thẳng vào Sun Woo, làm cậu như bị hút vào đó.
“Ực.”
Sun Woo nuốt khan, cảm giác căng thẳng bao trùm.
“Haa…”
Kang Jin Wook uống cạn ly nước, vuốt ngược tóc lên, vẻ mặt đầy bất mãn.
‘Gì đây, không hài lòng sao?’
Sun Woo thầm bực bội.
“Được thôi. Cứ vậy đi.”
Cuối cùng, Kang Jin Wook cũng đồng ý, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.