Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 44

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 44

Choi Sun Woo thở dài, đôi vai khẽ nhấp nhô như để thả lỏng căng thẳng. Dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng rõ ràng cậu đã rất hồi hộp.

Kang Jin Wook đứng lặng lẽ quan sát Sun Woo. Có lẽ do lâu rồi mới nhớ lại quá khứ của cậu, nên hắn nhận ra Sun Woo hiện tại khác biệt hoàn toàn so với trước kia.

Nghĩ lại, Sun Woo khi đã trưởng thành, cũng đã thay đổi rất nhiều so với lúc nhỏ.

Khi còn nhỏ, Choi Sun Woo chính là hình mẫu điển hình của một cậu chủ được cưng chiều. Tự phụ, ích kỷ và thường khinh miệt những ai mà cậu cho là không xứng đáng.

Nhưng lần gặp lại Sun Woo sau khi trưởng thành, hắn lại thấy một hình ảnh khác hẳn. Cậu dường như thiếu nhiệt huyết, thờ ơ với mọi thứ, mang theo không khí u sầu đến mức âm trầm.

Người ta bảo đó là vì ngay khi vừa bước vào tuổi trưởng thành, Sun Woo đã mất cả cha lẫn mẹ.

Thế nhưng, Sun Woo đứng trước mặt hắn lúc này lại khác. Vẫn gợi nhớ đến dáng vẻ tự tin ngày bé, nhưng cách cậu đối xử với hắn lại không còn giống như trước kia nữa.

Hình ảnh ấy khiến Kang Jin Wook bất giác nhớ đến một ngày mưa vào cuối năm lớp 9. Hắn không khỏi kỳ vọng liệu mình có thể một lần nữa lấy hết dũng khí, giống như ngày ấy không?

Vì vậy, Kang Jin Wook cảm thấy thích Sun Woo của hiện tại.

“Được rồi. Giờ thì cậu về đi.”

“Về á?”

“Ừ. Cậu bảo có cuộc họp quan trọng đúng không? Vậy thì hẳn còn nhiều việc phải làm. Dù có là ‘cán bộ ngồi không cũng không sợ mất việc,’ thì vẫn phải làm tròn trách nhiệm chứ.”

Sun Woo thường thở dài khi xem phim mà chứng kiến các nhân vật chính bỏ bê công việc để chạy theo những thứ không đâu. Đối với cậu, công ty không phải là sân chơi, nên việc vô trách nhiệm như thế thật khó mà chấp nhận được.

Vậy mà giờ đây, chính Kang Jin Wook lại đang làm điều đó. Chỉ vì muốn ăn trưa cùng cậu mà bỏ bê công việc, rời khỏi công ty. Là người rất nghiêm túc về trách nhiệm, Sun Woo không thể nhắm mắt làm ngơ.

Kang Jin Wook nhíu mày, rõ ràng không hài lòng. Nhìn biểu cảm ấy, Sun Woo lại thầm nghĩ: ‘Đúng là chẳng khác gì một con thú dữ khó chịu.’ Cậu bĩu môi, nhưng vẫn mở lời:

“Vậy thì làm xong việc rồi quay lại đây. Chúng ta ăn tối cùng nhau.”

“Ăn tối á?”

Kang Jin Wook nhướng mày, biểu cảm ngạc nhiên như không tin những lời này lại phát ra từ miệng Sun Woo.

“Đúng. Nhưng nếu trễ quá thì khỏi cần đến.”

Sun Woo gật đầu dứt khoát. Muốn thuần hóa một con thú, đôi khi cần có phần thưởng. Với cậu, đề nghị này xem như một sự khích lệ phù hợp.

Dù sao thì, việc Kang Jin Wook có quay lại hay không cũng tùy hắn thôi. Nhưng cậu không nghĩ Kang Jin Wook sẽ nhớ tới mình đến mức sẵn sàng đến đây rồi quay về làm việc ngay sáng hôm sau đâu.

“Được. Chờ tôi nhé.”

Câu trả lời đầy tích cực của Kang Jin Wook khiến Sun Woo thoáng bất ngờ. Nhưng rồi cậu nhanh chóng gật đầu, ra hiệu cho hắn rời đi.

“Đi cẩn thận.”

Sun Woo còn vẫy tay chào, dáng vẻ thoải mái đến mức khiến Kang Jin Wook phải bật cười. Nhìn cậu, rõ ràng là đang muốn đuổi khéo, nhưng sự vô tư ấy lại làm hắn thấy dễ chịu.

Kang Jin Wook đứng dậy, liếc nhìn Sun Woo một lần nữa trước khi rời đi. Chỉ vài bước chân dài, bóng dáng cao lớn của hắn đã khuất sau cánh cổng.

“Đi cẩn thận cái gì chứ.”

Sun Woo lẩm bẩm, mặt phụng phịu. Cậu chẳng hề nghĩ đến chuyện chính mình là người nói câu đó trước. Kang Jin Wook cứ như thể người chồng đang đi làm vậy. Điều này khiến cậu có chút khó chịu, mà chẳng hiểu sao lại thấy ngượng ngùng.

“Haizzz…”

Sun Woo đưa tay xoa má, dọn dẹp bàn ăn. Sau đó, cậu dành cả buổi chiều đọc những cuốn sách truyện tranh mà mình vừa mua.

Còn Kang Jin Wook, khi đã quay lại công ty, ngồi dự một cuộc họp dài dòng với các giám đốc. Dù danh nghĩa là thảo luận dự án xây dựng cảng biển mới ở Turkmenistan, thực tế chẳng qua chỉ là buổi gặp mặt để thắt chặt mối quan hệ.

Không có nội dung gì đáng chú ý, Kang Jin Wook nhanh chóng kết thúc cuộc họp trong chưa đầy một giờ. Hắn từ chối hết những lời mời ăn tối, uống rượu, rồi bước lên xe.

“Đến sân bay.”

Người tài xế nghe lệnh, lập tức khởi động xe.

“Cơm hộp sao rồi?”

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Thư ký Kwak ngồi ở ghế phụ, giơ lên một gói đồ bọc trong khăn hồng. Kang Jin Wook chỉ liếc nhìn, rồi lập tức chuyển sự chú ý về điện thoại.

Hộp cơm này là do hắn nhờ quản gia Bae chuẩn bị ngay sau khi rời khỏi nhà Sun Woo. Hắn bảo họ gửi nó đến công ty, giờ đây hộp cơm đang nằm trên đùi thư ký Kwak.

Điện thoại đổ chuông, giọng nói quen thuộc của Sun Woo vang lên:

“Alo?”

Biểu cảm của Kang Jin Wook dịu dàng hơn hẳn.

“Giờ tôi đi, tầm tám giờ sẽ đến.”

“Tám giờ sao…?”

Nghe giọng điệu bối rối của Sun Woo, đôi lông mày của Kang Jin Wook hơi nhíu lại.

“Sao vậy?”

Sun Woo đáp lại bằng giọng điệu dò hỏi, nhưng không giấu được sự phòng bị trong lời nói.

“Không phải đâu. Chỉ là nghĩ nên ăn chút gì đó thôi. Dạo này ăn sớm thành thói quen, giờ lại thấy đói.”

Dù có vẻ như còn lý do ẩn giấu, nhưng Sun Woo không có ý định nói ra sự thật. Vì vậy Kang Jin Wook cũng không truy hỏi thêm.

Dù Sun Woo không nói, hắn vẫn luôn nắm rõ từng động thái của cậu nhờ những báo cáo cập nhật liên tục. Tuy không thể theo sát như trước, nhưng việc theo dõi từ xa vẫn được duy trì.

Đội vệ sĩ cũ đã bị thay thế hoàn toàn, bởi họ đã để lộ thân phận với Sun Woo. Nhưng việc gỡ bỏ hoàn toàn bảo vệ thì chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của Kang Jin Wook. Lần này, hắn chỉ đơn giản ra lệnh phải làm thật kín kẽ để Sun Woo không thể phát hiện ra mà thôi.

“Phải rồi, cậu nên ăn uống tử tế vào. Như vậy mới tăng cân được.”

Kang Jin Wook nhấn mạnh, vẻ mặt nghiêm túc. Quả thực, Sun Woo cần ăn uống đầy đủ hơn. Vóc dáng vốn đã gầy gò, mà dạo gần đây, cậu dường như còn ăn uống tệ hơn nữa.

Hình ảnh bữa ăn toàn rau và lượng thức ăn ít ỏi của Sun Woo hiện lên trong đầu khiến Kang Jin Wook không khỏi cau mày.

“Biết rồi. Mà… cậu có muốn ăn gì không?”

Kang Jin Wook liếc nhìn hộp cơm đặt trên đùi thư ký Kwak đang ngồi ở ghế phụ.

“Không. Cậu cứ nghỉ ngơi đi. Đồ ăn tôi sẽ mang tới.”

“Gì cơ? Không cần đâu. Tôi tự chuẩn bị được mà.”

Sun Woo ngập ngừng rồi tiếp tục:

“Thôi được rồi. Cẩn thận đấy.”

Có vẻ cậu đã hiểu không thể thắng được sự cố chấp của Kang Jin Wook. Điều này chứng tỏ, dù muốn hay không, mối quan hệ giữa cả hai cũng đã trở nên khắng khít hơn rất nhiều.

Sun Woo kết thúc cuộc gọi trước. Kang Jin Wook nhìn màn hình điện thoại, nơi tên Sun Woo hiển thị trong danh sách gần đây.

[Thư ký Choi]

Không do dự, Kang Jin Wook nhấn nút sửa và thay đổi thành:

[Choi Sun Woo]

Sau một lúc suy nghĩ, hắn chỉnh lại lần nữa:

[Sun Woo]

Hai chữ dường như gọn gàng và thân mật hơn ba chữ.

Xe vừa dừng ở cổng khu xuất phát sân bay Gimpo, Kang Jin Wook tự mình mở cửa xe và nhanh chóng bước xuống. Trước cả khi thư ký Kwak kịp ra, hắn đã đi thẳng vào sân bay, tiến tới chỗ một tiếp viên đã đứng đợi từ trước.

“Xin mời đi lối này.”

Với tư cách là khách VVIP, Kang Jin Wook không mất nhiều thời gian qua cửa kiểm tra an ninh. Chưa đầy 10 phút, máy bay chở hắn đã cất cánh rời đường băng.

***

Sau khi cúp máy, Sun Woo vò đầu, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại. Dưới tên Kang Jin Wook trong nhật ký cuộc gọi là hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn từ Kim Tae Yeol.

Cả buổi chiều, Kim Tae Yeol liên tục liên lạc với cậu. Ban đầu là tin nhắn, nhưng khi Sun Woo không trả lời, cậu ta chuyển sang gọi trực tiếp.

Chủ đề vẫn không thay đổi: ăn tối, uống rượu, hoặc đi chơi cùng nhau.

Kim Tae Yeol đang đi du lịch với bạn bè, nhưng chẳng hiểu sao cứ muốn kéo cậu vào cuộc. Sun Woo từ chối liên tục, một phần vì không muốn dính dáng, phần vì chờ Kang Jin Wook quay lại.

Cuối cùng, một tin nhắn khác hiện lên:

[15 phút nữa tôi sẽ ra. Gặp ở quán cà phê lúc nãy nhé.]

Có vẻ như Kim Tae Yeol vẫn chưa hài lòng với sự im lặng của Sun Woo.

Sun Woo thở dài, gõ một câu ngắn gọn:

[Được.]

Nếu không đồng ý, chắc chắn Kim Tae Yeol sẽ tiếp tục bám lấy cậu cho đến khi có câu trả lời. Nếu chẳng may gọi vào lúc Kang Jin Wook ở đó, mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.

Tốt hơn hết là gặp mặt nhanh rồi về trước khi Kang Jin Wook quay lại. Sun Woo quyết định ra khỏi nhà.

Bầu trời vẫn sáng rõ như ban ngày. Cậu đi bộ từ khu dân cư đến quán cà phê, nhưng chỉ một đoạn đường đã cảm thấy mệt.

Dạo này, cậu thường xuyên cảm thấy kiệt sức, một phần do chế độ ăn uống thất thường, thiếu máu và những cơn mệt mỏi bất chợt – tất cả là những dấu hiệu không mấy dễ chịu của việc mang thai.

Dừng lại một chút để ngắm nhìn biển xanh, Sun Woo thở dài. Nếu tiếp tục mối quan hệ này, cậu sẽ phải nói sự thật cho Kang Jin Wook biết.

Đứa trẻ trong bụng này là của hắn.

Đồng thời, cậu cũng phải thú nhận thân phận thật sự, về huyết thống, về thời điểm đứa trẻ hình thành.

“Nhưng liệu mình có thể nói rằng mình cố tình đến tìm cậu ta đêm đó không nhỉ?”

Cậu cười gượng. Không được. Nếu nói vậy, chắc chắn sẽ chạm vào bản tính bạo lực của Kang  Jin Wook. Khi đó, tính mạng cậu có lẽ khó mà được bảo toàn.

“Vậy… nên nói mình là một omega từ đầu sao?”

Một omega lặn, không phải beta như cậu vẫn nói dối. Nhưng nếu nói ra, chắc chắn Kang Jin Wook sẽ hỏi vì sao cậu phải giấu, rồi cậu sẽ phải trả lời thế nào đây?

Càng nghĩ, đầu óc càng rối bời, mọi hướng đi đều dẫn đến ngõ cụt.

“Haa…”

Sun Woo thở dài, tiếp tục bước đi.

Dù sao thì, cậu cũng cần phải nói rõ. Nhưng điều cậu không nhận ra là giờ đây, sâu thẳm bên trong cậu, đã không còn ý định chạy trốn khỏi Kang Jin Wook nữa rồi.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo