Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 45
Khi chiếc máy bay chở Kang Jin Wook vừa bay vút lên bầu trời, thì cũng là lúc Sun Woo bước vào quán cà phê, làn gió mát lạnh từ điều hòa phả vào mặt cậu.
Quán cà phê trống không, ngoài nhân viên thì chẳng có một bóng người. Điều đó có nghĩa là ngay cả Kim Tae Yeol, người vừa gọi điện thúc giục hỏi khi nào đến, cũng chưa xuất hiện.
Sun Woo nhăn mặt, chọn chỗ ngồi bên cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài. Vì vừa từ nơi nắng nóng bước vào nên trên cánh tay Sun Woo thoáng nổi da gà. Cậu xoa nhẹ cánh tay nổi đầy gai ốc, ngẩng lên nhìn trần nhà, nơi chiếc điều hòa đang thổi những luồng gió mạnh xuống.
“Chắc lát sẽ lạnh hơn nữa đây…”
Sun Woo lưỡng lự một chút, cân nhắc liệu có nên đổi chỗ ngồi không, nhưng rồi cậu lại quyết định ở yên. Dù sao cũng đã ngồi xuống, đứng lên tìm chỗ khác bây giờ đúng là phiền phức. Hơn nữa, cuộc trò chuyện với Kim Tae Yeol chắc cũng không kéo dài lâu đâu.
Lờ đi luồng gió mát lạnh khiến tóc mình bay loạn, Sun Woo hướng ánh mắt trở lại bên ngoài. Thời tiết hôm nay thật đẹp, mặt biển lấp lánh ánh xanh ngọc bích. Có lẽ nếu ở đây lâu hơn, cậu sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Nhưng giờ thì không có thời gian để thảnh thơi như vậy. Vì có người đang bay đến Jeju để dùng bữa tối cùng cậu. Trong lúc tiếc nuối nghĩ ngợi, điện thoại trong túi Sun Woo đột nhiên rung lên.
Nhìn màn hình, là Kim Tae Yeol.
“Đã đến đây rồi sao không vào mà lại gọi điện?”
Sun Woo nhíu mày, rồi nhấn nút nghe máy, đưa mắt nhìn quanh quán cà phê. Quả đúng như dự đoán, Kim Tae Yeol đang lấp ló ở cửa quán, dáo dác tìm kiếm.
—Cậu ở đâu?
“Vào đi.”
—Hả?
Kim Tae Yeol nhìn quanh với gương mặt ngơ ngác, cho đến khi thấy Sun Woo thì lập tức nở một nụ cười toe toét. Sun Woo cúp máy, bình thản nhìn người kia bước vào.
“Cậu đến trước à? Sao lạ vậy nhỉ, không giống cậu chút nào.”
“……”
Sun Woo thầm nhận ra Kim Tae Yeol chắc không giỏi giữ lời hẹn lắm. Một thông tin chẳng mấy quan trọng, nhưng giờ thì cậu biết rồi.
“Chỗ tôi gần đây hơn.”
“Vậy sao? Cậu ở gần đây à?”
Kim Tae Yeol tò mò nhìn quanh bên ngoài quán cà phê, cố đoán xem Sun Woo đang ở đâu. Có vẻ cậu ta vẫn nghĩ Sun Woo ở một nhà nghỉ nào đó gần đây. Sun Woo cũng chẳng định đính chính làm gì.
“Ừ, gần đây. Cậu muốn uống gì?”
Sun Woo hờ hững đáp, nhanh chóng đổi chủ đề. Kim Tae Yeol, có vẻ cũng không quan tâm lắm, chuyển ngay sự chú ý sang thực đơn.
“Để tôi mua cho. Cậu uống mocha frappuccino hay mint choco frappuccino nhé?”
Toàn là những đồ uống ngọt ngào với kem tươi chất đầy. Thì ra Kim Tae Yeol thích mấy thứ như vậy. Một thông tin mới nữa. Sun Woo suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gọi một ly trà đào đá.
“Trà đào? Sao tự dưng cậu uống thứ đó vậy? Được rồi, để tôi mời!”
Kim Tae Yeol nháy mắt tinh nghịch rồi quay người đi.
Gì thế? Biểu cảm đầy sến súa đó là sao chứ?
Sun Woo nhìn theo, gương mặt ngán ngẩm, rồi bất chợt gọi giật Kim Tae Yeol lại.
“Ơ? Sao nữa?”
“Tự dưng tôi muốn ăn bánh ngọt. Nếu có bánh chocolate thì lấy giúp tôi một phần.”
Hình ảnh chiếc bánh ngọt đậm đà, thơm mùi chocolate bỗng hiện ra trong đầu Sun Woo. Ý nghĩ này làm cậu muốn ăn ngay, cậu vô thức dùng lưỡi liếm nhẹ môi.
“Bánh chocolate? Được thôi.”
Kim Tae Yeol gật đầu như thể chẳng có gì to tát, rồi bước đến quầy. Có lẽ vì biết Sun Woo vốn thích đồ ngọt nên cậu ta không hề thắc mắc.
Sun Woo, người chẳng hay biết điều đó, chỉ ngồi yên nhìn theo bóng lưng Kim Tae Yeol đang khuất dần, tranh thủ kiểm tra điện thoại.
Vẫn chưa có tin nhắn nào từ Kang Jin Wook. Có lẽ giờ này vẫn còn đang bay trên trời.
‘Cậu vẫn thích đào như ngày trước nhỉ.’
Rõ ràng Kang Jin Wook đã từng nói vậy. Nhưng khi Sun Woo gọi trà đào đá, Kim Tae Yeol lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Không rõ là Kang Jin Wook nhớ nhầm, hay Kim Tae Yeol hiểu sai nữa.
‘Thôi, sao cũng được.’
Dù ai nhầm thì chuyện đó cũng chẳng phải việc Sun Woo cần quan tâm.
Kim Tae Yeol trở lại với chiếc khay trên tay. Cậu ta đặt ly frappuccino đầy kem tươi trước mặt mình, còn ly trà đào đá đặt trước mặt Sun Woo. Nhìn cách ly frappuccino được chọn, Sun Woo đoán rằng đó là thứ Kim Tae Yeol thích hơn là định hỏi ý Sun Woo.
Vì đang khát, Sun Woo uống liền một hơi gần hết ly trà đào. Nước mát lạnh trượt xuống cổ họng khiến cậu thấy khoan khoái hẳn.
“Sao hôm nay cậu lại rủ tôi ra đây?”
Đặt ly xuống, Sun Woo hỏi thẳng vào vấn đề. Kim Tae Yeol vừa hút ống hút phát ra tiếng “rột rột,” đảo mắt một vòng trước khi đáp.
“À thì… tại cậu đang ở đây nên tôi muốn gặp mặt thôi.”
Nghe cứ như là thật vậy. Rõ ràng trên gương mặt kia có gì đó đang giấu giếm. Sun Woo nhìn Kim Tae Yeol không nói lời nào, chỉ chờ xem cậu ta định bày trò gì. Cuối cùng, ánh mắt Kim Tae Yeol cũng bắt đầu dao động, như thể chính cậu ta cũng nhận ra mình đang để lộ quá nhiều.
“À… ừm… thực ra tôi đã suy nghĩ, và…”
Chưa đến vài giây sau, Kim Tae Yeol mở miệng.
“Tôi nghĩ cậu không nên bỏ qua như thế. Sao không thử tiết lộ rằng mình là một omega với giám đốc Kang?”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Ý tôi là, cậu bảo đã nghỉ việc ở công ty, cũng cắt đứt quan hệ với giám đốc Kang rồi, đúng không? Hôm qua tôi nghe đồng nghiệp kể lại rằng, cậu đã xin nghỉ việc vì lý do sức khỏe.”
Kim Tae Yeol hạ giọng, như thể lo lắng ai đó nghe được. Sun Woo khẽ nhíu mày, giọng có chút lạnh lùng.
“Cậu có biết họ nói tôi bị bệnh gì không?”
Câu hỏi khiến Kim Tae Yeol hơi khựng lại. Dù cảm nhận được sự sắc lạnh trong giọng nói, nhưng cậu tự thuyết phục rằng mình nghĩ quá nhiều và gật đầu.
“Chỉ nghe nói cậu không khỏe thôi, không rõ cụ thể là gì. Mà chuyện này tôi nghe từ bạn của một nhân viên phòng thư ký của cậu. Nên cậu đừng lo, không phải tin đồn lan rộng đâu.”
Bạn của nhân viên phòng thư ký, rồi cả Kim Tae Yeol. Chừng đó cũng đủ khiến Sun Woo nghĩ rằng có lẽ ai cần biết thì đã biết cả rồi. Nhưng cậu vẫn im lặng.
“Dù sao đi nữa, cũng đâu phải cậu bị đuổi việc. Đơn từ chức của cậu cũng chưa được xử lý chính thức mà, đúng không? Vậy thì cậu có thể yêu cầu đền bù hoặc gì đó tương tự chứ?”
“Đền bù? Cậu nghĩ họ sẽ đền bù gì?”
“Thì ban đầu họ cũng đã hứa hẹn rằng nếu cậu làm hôn thê của giám đốc Kang, cậu sẽ nhận được những quyền lợi tương xứng mà. Không phải sao?”
Sun Woo cảm thấy những lời này như đang ám chỉ rằng cuộc hôn ước giữa cậu và Kang Jin Wook chỉ là một hợp đồng. Cậu cẩn thận lắng nghe, giữ vẻ mặt bình tĩnh để không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
“À, cậu không nhớ à? Chắc tại cậu không biết rõ rồi. Nhưng tôi thì nhớ. Khi đó, tôi đã nghe trực tiếp từ thư ký của phó chủ tịch Kang Jin Tae.”
“Thư ký của phó chủ tịch Kang Jin Tae?”
Kang Jin Tae là anh trai của Kang Jin Wook. Vậy có nghĩa là anh ta cũng đã tham gia vào việc sắp đặt hôn ước này.
“Ừ, họ bảo cậu sẽ nhận được một thỏa thuận tốt. Đặc biệt là vì mảnh đất của Tập đoàn Tae Sung hiện đang thuộc về cậu.”
Mảnh đất. Điều này Sun Woo đã nghe qua ngày hôm qua. Nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ nội dung của thỏa thuận giữa mình và Kang Jin Tae là gì.
“Họ có nói gì cụ thể không?”
“À, tôi không nghe chi tiết. Nhưng chắc chắn là có thỏa thuận gì đó. Nếu không thì họ đâu cần nhắc đến đền bù làm gì.”
Kim Tae Yeol cười gượng, cố gắng khỏa lấp sự thiếu thông tin của mình. Trong khi đó, Sun Woo chậm rãi uống trà đào, sắp xếp lại những gì vừa nghe được.
Cuộc hôn ước giữa cậu và Kang Jin Wook rõ ràng là do chủ tịch Kang cùng phó chủ tịch Kang Jin Tae sắp đặt. Nhưng nội dung chi tiết thì cậu hoàn toàn mù tịt.
“Có khi nào họ ký hợp đồng không nhỉ?”
Sun Woo lẩm bẩm. Nếu đúng là có liên quan đến đất đai, có lẽ nó nằm ở đâu đó trong thỏa thuận này.
“Liệu Kang Jin Wook có biết gì không?”
Nếu biết, có khi nào đó là lý do cậu ta cố gắng ngăn cản mình rời đi không? Những lý do như vì sức khỏe hay quan tâm đến mẹ của Sun Woo, so với điều này, có vẻ không hợp lý bằng.
Ý nghĩ đó khiến Sun Woo cảm thấy bực bội, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc sang một bên và tập trung vào điều quan trọng hơn.
Sun Woo hướng ánh mắt về phía Kim Tae Yeol. Sau khi cân nhắc, cậu đã xác định được điều cần hỏi trước tiên.
Bắt gặp ánh mắt của Sun Woo, Kim Tae Yeol có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức nở nụ cười nhếch mép. Nụ cười vẫn đáng ghét như mọi khi. Dù thế, Sun Woo vẫn giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Cứ hỏi đi. Nhưng nếu là về phó chủ tịch Kang Jin Tae thì tôi cũng không biết gì thêm đâu.”
Chưa kịp hỏi mà Kim Tae Yeol đã nhanh chóng biện minh. Nhưng điều Sun Woo định hỏi lại chẳng liên quan gì đến thỏa thuận với Kang Jin Tae.
“Không phải chuyện đó. Ý tôi là, theo cậu thấy… tôi đã từng thật sự yêu giám đốc Kang sao?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.