Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 48

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 48

Sau bữa ăn ngon và thịnh soạn hiếm hoi, Sun Woo mang hai ly trà đào lạnh cùng bánh ngọt mua ở quán cà phê ra sân. Kang Jin Wook vẫn ngồi thẳng người trên chiếc ghế cứng, không chút xê dịch.

Mặc dù mùa hè đang dần qua và cái nóng oi ả đã dịu đi nhiều, nhưng nhìn bộ vest dày hắn vẫn mặc chỉnh tề, Sun Woo không khỏi nghĩ liệu chỉ chỗ hắn ngồi mới mát hay sao. Một suy nghĩ vu vơ thoáng qua trong đầu cậu.

“Đây.”

Sun Woo đặt ly thủy tinh xuống trước mặt Kang Jin Wook, kéo ghế ngồi đối diện và nhanh chóng nhấp một ngụm trà. Dù đã uống ở quán cà phê, nhưng cậu không thấy ngán chút nào. Kang Jin Wook cũng làm theo, nhấc ly lên uống.

“Ngọt.”

Hắn chỉ nói đúng một từ sau khi nhấp vài ngụm rồi đặt ly xuống. Không rõ là hắn thấy trà ngọt vừa phải, hay ngọt quá mà không thích. Nhìn biểu cảm của Kang Jin Wook, Sun Woo cũng chẳng đoán được. Dù sao cậu cũng không quan tâm lắm, vì bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần nói.

“Giờ thì nói đi.”

Sun Woo xoay nhẹ chiếc ly lạnh toát trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn sang Kang Jin Wook. Cậu không lặp lại câu hỏi tại sao hắn muốn gặp mình sau buổi tốt nghiệp cấp hai. Bởi cậu tin chắc Kang Jin Wook biết mình muốn nghe câu trả lời nào.

“Ừm.”

Kang Jin Wook khẽ nhíu mày, như thể câu hỏi này khiến hắn khó chịu. Khi Sun Woo còn đang băn khoăn, Kang Jin Wook đã trả lời:

“Chuyện đã quá lâu rồi. Tôi không nhớ nữa.”

“Xạo.”

Sun Woo lập tức phản bác. Lúc nãy ở nhà, khi Kang Jin Wook nói sẽ giải thích sau, rõ ràng hắn có vẻ đang nhớ ra điều gì. Mặc dù không thể chắc chắn vì không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng cậu có cảm giác như vậy. Vậy mà giờ hắn lại nói không nhớ? Bảo cậu tin chuyện này sao?

Kang Jin Wook lặng lẽ quan sát ánh mắt sắc sảo của Sun Woo, nơi ánh lên vẻ bực bội pha chút trẻ con. Thật kỳ lạ khi hắn nghĩ rằng Sun Woo thế này lại “dễ thương”. 

Không hợp chút nào, nhưng đồng thời… lại có phần đúng. Ý nghĩ ấy khiến Kang Jin Wook lảng ánh mắt sang chỗ khác.

Sân không có đèn, ánh sáng duy nhất là từ đèn đường hắt vào và ngọn đèn nhỏ trong nhà. Kang Jin Wook không thể nhìn rõ mặt Sun Woo, nhưng trong tâm trí hắn, mọi chi tiết về cậu dường như đều hiện lên rõ ràng.

“Chuyện lâu vậy rồi, làm sao nhớ nổi chứ.”

Kang Jin Wook nhấn mạnh lần nữa, dù thực lòng, hắn nhớ rõ tất cả.

***

Ký ức của Kang Jin Wook.

Ngày hôm đó, trời mưa. Những cơn mưa cuối đông lạnh lẽo, càng làm người ta thêm u ám. Kang Jin Wook vốn không thích mưa, đặc biệt là mưa vào mùa đông.

Nhưng hắn biết rằng nếu không phải hôm nay, sẽ chẳng còn cơ hội nào khác. Vì hắn chỉ còn lại đúng một ngày.

Lòng can đảm không phải điều quen thuộc với Kang Jin Wook. Hắn đã chần chừ mãi trước khi đưa ra quyết định này. Nhưng rồi hắn nghĩ: ‘Đằng nào cũng là lần cuối, ít nhất cũng nên thử một lần.’

Ngày hôm đó, Kang Jin Wook quyết định nói ra những lời hắn đã giữ kín bấy lâu.

“Tôi có chuyện quan trọng cần nói. Gặp nhau ở công viên gần nhà cậu nhé.”

– Được rồi.

Giọng nói lộ rõ sự khó chịu, như thể đang trách sao lại làm phiền. Nhưng hắn không bận tâm. Chỉ cần cậu đồng ý gặp đã là đủ.

Điều đó cho thấy cậu không hoàn toàn thờ ơ. Và chính điều này đã tiếp thêm can đảm cho Kang Jin Wook.

Hắn cất điện thoại vào túi, mở chiếc ô lớn và bước ra ngoài. Chưa đi được bao xa thì một giọng nói châm chọc vang lên bên cạnh:

“Đi đâu đấy?”

Quay lại, Kang Jin Wook thấy Kang Jin Tae đứng tựa người, ánh mắt đầy thách thức.

Kang Jin Tae hơn hắn bốn tuổi, vừa trở về từ Mỹ sau khi gây ra một vụ việc khó chấp nhận. Dù được cha mua hẳn một căn nhà riêng, nhưng anh ta lại xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải là điềm lành.

Kang Jin Wook phớt lờ, tiếp tục bước đi. Hắn biết rằng tranh cãi với Kang Jin Tae chỉ tổ mất thời gian.

Nhưng ngay khi vừa bước được một bước, Kang Jin Tae đã nắm lấy vai hắn, giật mạnh khiến hắn loạng choạng.

“A!”

“Mày dám xem thường tao à?”

Cú đấm mạnh làm đầu Kang Jin Wook quay ngoắt sang một bên, má nóng bừng lên.

Phải mất một lúc, Kang Jin Wook mới nhận ra Kang Jin Tae vừa giáng nắm đấm vào mặt mình. Là học sinh trung học, Kang Jin Wook không có dáng người cao lớn hay lực lưỡng, làm sao so bì được với một người cao hơn mình cả cái đầu như Kang Jin Tae.

“Khi người lớn nói chuyện, thì phải trả lời chứ!”

Đôi mắt Kang Jin Wook lóe lên ánh nhìn nguy hiểm. Dù Kang Jin Tae nổi tiếng nóng tính, nhưng Kang Jin Wook cũng chẳng phải dạng vừa. Khi hai người họ đối đầu, mọi chuyện luôn kết thúc bằng một trận ẩu đả.

Kang Jin Wook bật dậy, chuẩn bị lao vào Kang Jin Tae. Như cảm nhận được sát khí từ cậu, Kang Jin Tae thoáng chột dạ. Tuy nhiên, sự chần chừ của bản thân khiến anh ta thấy khó chịu, nên cố tình đứng thẳng, tỏ ra bình tĩnh hơn.

“Mẹ mày đang ở bệnh viện đấy. Người làm vườn thấy mẹ mày ngất ngoài sân, nên đã gọi xe cứu thương. Mày không định đi xem à?”

Ánh mắt Kang Jin Wook đang bừng bừng giận dữ chợt khựng lại. Không nói một lời, cậu quay người chạy thẳng vào nhà.

Gặp quản gia đang đứng ngỡ ngàng, Kang Jin Wook lập tức hỏi địa chỉ bệnh viện. Quản gia dù rất bối rối, vẫn nhanh chóng nói ra tên bệnh viện. Kang Jin Wook lao vội ra cửa, chẳng kịp suy nghĩ thêm.

Tại bệnh viện, hắn được biết mẹ mình đang trong phòng bệnh để kiểm tra tình trạng. Kang Jin Wook ngồi chờ, lòng nóng như lửa đốt, thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ hết.

Mặt trời dần lặn, bóng tối bao trùm cả bầu trời, nhưng hắn chẳng hề để ý. Chỉ khi mẹ được chuyển vào phòng bệnh, Kang Jin Wook mới nhận ra bên ngoài đã tối mịt.

Và cũng chính lúc ấy, hắn sực nhớ ra cuộc hẹn với Sun Woo.

Hoảng hốt tìm điện thoại, nhưng không thấy đâu. Có lẽ nó đã rơi khi hắn ngã lúc trước. Kang Jin Wook không có thời gian tìm lại, chỉ biết lao nhanh ra ngoài, chạy tới điểm hẹn.

Nhưng khi tới nơi, công viên vắng tanh. Chỉ còn lại không gian ẩm ướt, lạnh lẽo sau cơn mưa.

Kang Jin Wook thất thần tìm kiếm quanh công viên, hy vọng Sun Woo vẫn còn ở đâu đó. Nhưng tìm mãi, Sun Woo vẫn không xuất hiện.

Đến tận nửa đêm, khi đã quá mệt mỏi, Kang Jin Wook mới bỏ cuộc, quay lại bệnh viện. Ở đó, bác sĩ cho biết mẹ hắn đã tỉnh lại và được xuất viện về nhà.

Sáng hôm sau, Kang Jin Wook rời khỏi thành phố với một tâm trạng nặng nề. Những lời chưa kịp nói, những điều chưa kịp làm, tất cả bị bỏ lại phía sau, trong một cơn tiếc nuối mơ hồ.

***

Sun Woo liếc nhìn Kang Jin Wook, ánh mắt đầy nghi hoặc. Kang Jin Wook bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ thở dài rồi đứng dậy.

Cái nhìn của Sun Woo cũng theo hắn mà di chuyển, chứa đầy sự tò mò.

“Ngày mai tôi sẽ lại đến.”

“À…”

Sun Woo chỉ lúc này mới nhận ra trời đã khuya. Dù sao, họ cũng chẳng có lý do gì để ở lại qua đêm cùng nhau, hơn nữa Kang Jin Wook còn phải đi làm vào sáng mai.

“Đi cẩn thận.”

Dẫu Kang Jin Wook đã hứa sẽ quay lại, Sun Woo vẫn không nhắc đến lời hứa đó. Kang Jin Wook im lặng nhìn cậu, rồi quay người bước đi.

Sun Woo đứng dậy, dõi theo bóng dáng Kang Jin Wook băng qua sân. Một chiếc xe lớn lăn bánh, tiếng động cơ rời xa, để lại không gian lặng lẽ trong ngôi nhà.

***

Ngày hôm sau, Sun Woo thức dậy muộn, thong thả ăn sáng rồi ra ngoài đi dạo. Sau đó, cậu lại ăn trưa trước khi bắt taxi đến khu chợ truyền thống.

Đang đi dạo, ánh mắt cậu dừng lại ở những quả cam vàng mọng nước, bề mặt gồ ghề với phần cuống nhô cao đặc trưng. Đó là những quả Hallabong nổi tiếng.

“Cái này có gửi đi được không ạ?”

Sun Woo hỏi chủ sạp, tay chỉ về phía những quả cam.

“Được chứ. Gửi đi đâu cũng được!”

“Vậy cho tôi hai thùng nhé.”

“Vâng, cậu ghi địa chỉ ở đây giúp tôi.”

Chủ sạp vui vẻ đưa hóa đơn và bút cho Sun Woo. Nhận giấy, cậu nhanh chóng viết xuống: Gửi tới văn phòng thư ký của giám đốc điều hành Tập đoàn Tae Sung.

Viết thêm tên người nhận xong, Sun Woo đặt bút xuống. Hôm qua, nghe Kim Tae Yeol kể về những gì Sun Woo nguyên tác đã gây ra, cậu thấy nên gửi lời xin lỗi đến họ, dù việc đó không phải lỗi của cậu.

Khi nhìn thấy Hallabong, cậu quyết định gửi chúng như một món quà thay cho lời xin lỗi.

“Cậu nghỉ phép mà vẫn nhớ đến đồng nghiệp à?”

Chủ sạp hỏi với vẻ hứng thú.

“À, đúng vậy.”

Dù không phải kỳ nghỉ, nhưng họ cũng không còn là đồng nghiệp, và món quà này chẳng phải để quan tâm, mà là một lời xin lỗi. Nhưng Sun Woo chỉ gật đầu cho qua.

“Bao giờ sẽ tới nơi ạ?”

“Ngày kia là đến.”

“Vâng.”

Ngày kia là thời điểm ngay trước cuối tuần, có vẻ rất hợp lý. Sun Woo chỉ hy vọng người nhận sẽ không bỏ lỡ món quà. Sau đó, cậu mua thêm đào, mận vàng, và táo Aori để tự thưởng. Chủ sạp, biết ơn vì cậu mua nhiều, còn tặng thêm một túi mận.

Hai tay xách đầy những túi trái cây, Sun Woo trên đường về còn mua thêm ngô, rau xà lách, và cuối cùng là một cân thịt bò.

Dù bản thân không ăn, nhưng cậu nghĩ ít nhất cũng nên mua cho Kang Jin Wook một món hắn thích. Cậu đóng gói túi đồ đầy ắp rồi bước lên taxi.

Trước khi vào xe, Sun Woo không quên liếc quanh một vòng, kiểm tra xem có ai được Kang Jin Wook phái theo dõi mình hay không. Nhưng lần này, chẳng có ai.

Thậm chí, từ Kang Jin Wook cũng không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

“Cái gì đây, rốt cuộc đến hay không đến?”

Ngồi trong taxi, Sun Woo lôi điện thoại ra, màn hình vẫn im lìm. Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người đã dừng lại từ sau bữa trưa. Tin nhắn cuối Kang Jin Wook gửi cho cậu chỉ có một bức ảnh suất cơm Hàn Quốc hắn đang ăn.

“Nghĩ tôi tò mò chắc?”

Sun Woo lẩm bẩm, không trả lời tin nhắn. Cậu chỉ liếc qua bức ảnh rồi đặt điện thoại xuống.

Ngay lúc đó, một cái rung vang lên trong lòng bàn tay cậu. Sun Woo vội vàng nhìn xuống màn hình. Nhưng lần này không phải là tin nhắn, mà là một cuộc gọi.

Tuy nhiên, người gọi không phải Kang Jin Wook mà là Kim Tae Yeol.

Sun Woo không nhận ra bản thân vừa để lộ chút thất vọng, chỉ lạnh lùng nhấn nút trả lời.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo