Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 49
“Sao?”
Này, cậu nói chuyện điện thoại kiểu gì thế?
Kim Tae Yeol cau có đáp lại.
“Cậu gọi có chuyện gì?”
Sun Woo cũng không kém phần khó chịu hỏi lại, giọng đầy vẻ mệt mỏi. Thực ra, cậu đúng là thấy phiền thật. Kim Tae Yeol nói đang đi du lịch cùng đồng nghiệp, nhưng lại gửi tin nhắn cho cậu suốt cả ngày hôm nay.
Không hiểu cậu ta lấy đâu ra tinh thần ấy giữa chuyến du lịch. Hễ di chuyển đến đâu lại báo: nơi này đẹp lắm, chỗ kia rất tuyệt. Ăn gì đó thì lại kể món này ngon, bầu không khí ở đây rất dễ chịu. Thậm chí còn gửi hàng loạt ảnh, khiến Sun Woo phải sạc điện thoại đến hai lần trong ngày.
— Mai tôi về rồi đó.
“À, rồi sao? Cũng nhanh thật ha. Chắc tiếc lắm nhỉ.”
Sun Woo đáp lại với giọng điệu hờ hững, đồng thời nói tài xế taxi dừng xe. Cậu định cúp máy luôn nhưng lại bị Kim Tae Yeol nhận ra ý đồ ấy ngay lập tức, vội vã nói.
— Vì thế, cậu cũng ra ngoài đi.
Lại trò gì nữa đây?
“Đi đâu cơ?”
Sun Woo hỏi, giọng chẳng buồn che giấu sự phiền hà khi cậu bước xuống xe, vượt qua chiếc cổng nhỏ dẫn vào sân nhà.
— Tối nay tôi và đồng nghiệp quyết định sẽ có một buổi tối cuối cùng thật vui. Cậu cũng đến chơi đi.
“Tại sao tôi phải đi đến đó? Thôi khỏi.”
Với cái bụng bầu, Sun Woo không thể ăn uống thoải mái, chưa nói đến việc chắc chắn sẽ có rượu. Tham dự một buổi như vậy trong tình trạng này đúng là không có chút hứng thú nào.
Điều khiến cậu băn khoăn nhất vẫn là Kang Jin Wook, người có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Kim Tae Yeol để mà giải thích.
— A, đến đi mà! Tôi đã hỏi rồi, ai cũng nói nếu cậu tới thì sẽ rất vui. Nha? Đến một chút để giữ thể diện cho tôi đi. Cậu định ở lại Jeju một thời gian nữa đúng không? Biết đâu sau này chúng ta không gặp nhau được nữa thì sao?
Cái lý lẽ gì mà vô lý thế này. Giữ thể diện cho cậu ta thì liên quan gì đến mình chứ? Sun Woo định nói rằng nếu cần thì cậu tự đi mà tới, nhưng cuối cùng cậu chỉ dứt khoát nói ‘không’ rồi cúp máy ngay.
Trở vào nhà, cậu bắt đầu dọn đống đồ vừa mua. Nhưng Kim Tae Yeol vẫn không buông tha, liên tục gọi điện đến. Sun Woo mặc kệ, đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa qua loa rồi bước ra.
Thấy màn hình điện thoại trên bàn vẫn sáng nhấp nháy, cậu nhíu mày.
“Đúng là cái tên lì lợm.”
Lầm bầm vài câu, cậu bước đến và nhận ra không phải cuộc gọi, mà là tin nhắn. Người gửi lại không phải Kim Tae Yeol, mà là Kang Jin Wook.
Từ trưa đến giờ không thấy liên lạc, cuối cùng giờ mới nhắn tin. Vậy là cậu ta sắp tới sao? Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi.
“Nếu muộn quá thì thôi đừng tới còn hơn.”
Cậu lẩm bẩm, mở tin nhắn ra đọc.
[Sun Woo à, xin lỗi nhưng hôm nay tôi không đến được rồi. Cuộc họp chưa xong. Tôi nhắn để cậu khỏi phải đợi. Trưa mai tôi sẽ ghé qua cậu nhé.]
Lịch sự thật. Không đến được mà chờ gần tối mới báo.
“Ừ thì cũng đúng, không đến được cũng chẳng sao.”
Cậu tự nhủ, nhưng trong lòng lại thấy hơi buồn.
“Đã thế, mình còn mua cả thịt bò nữa chứ.”
Do bị ốm nghén, cậu không ăn được, nhưng vẫn muốn chuẩn bị một chút cho Kang Jin Wook.
Điện thoại lại reo lên. Lần này là âm báo tin nhắn cơ bản, làm cậu nhớ đến âm báo không hợp chút nào với hình tượng của Kang Jin Wook.
“Thật tình, cái tên đó, làm nhân vật bá đạo mà chuông báo thì lạ lùng hết sức. Đây chắc là lỗi của tác giả rồi.”
Sun Woo vừa cằn nhằn vừa bật cười, môi thoáng nở nụ cười nhưng bản thân lại không nhận ra. Tiếc là người nhắn lần này không phải Kang Jin Wook, mà là Kim Tae Yeol.
Cậu ta không chịu nổi việc bị phớt lờ nên cuối cùng đã gọi. Sun Woo không còn cách nào khác đành nhấn nút nghe.
— Này, mau tới đi! Mọi người đang chờ cậu đó!
Kim Tae Yeol vừa kết nối liền nói ngay, như thể hoàn toàn quên mất việc cậu đã từ chối.
Sun Woo nhăn mặt, định cáu gắt từ chối thêm lần nữa nhưng lại khựng lại. Dù sao thì Kang Jin Wook cũng không đến… Ừm, thôi thì xuất hiện một lát chắc không sao. Nếu không, trước khi đi ngủ cậu ta sẽ còn gọi đến phiền mãi, thôi thì đành chịu vậy.
“Được rồi. Tôi phải đến đâu?”
— Ô, cậu đến thật hả? Để tôi gửi địa chỉ!
Như không tin vào tai mình, Kim Tae Yeol thậm chí còn huýt sáo. Cuộc gọi ngắt ngay sau đó, tin nhắn địa chỉ cũng được gửi đến. Sun Woo chỉ thay đồ rồi bước ra ngoài.
Đã tối, khu dân cư quanh đây không có taxi. Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi bộ đến khách sạn. Dù sao cũng đã nhận lời nên Kim Tae Yeol chắc sẽ không tiếp tục làm phiền nữa.
Đi bộ khoảng 30 phút, Sun Woo ngẩng lên nhìn. Trời đã tối hẳn, bóng đêm phủ kín trên cao. Cậu bước vào khách sạn, rút điện thoại ra gọi cho Kim Tae Yeol.
— Ô, Sun Woo, cậu đến rồi à?
“Ừ, tôi đang ở sảnh. Giờ phải đi đâu đây?”
Đến lounge nhé. Mọi người đang ở đó.
“Được rồi.”
Cúp máy, Sun Woo đi thẳng đến thang máy. May sao, nó đang chờ sẵn, cậu bước vào và nhấn nút lên tầng.
***
Lúc Sun Woo đang bước vào thang máy để lên lounge, ở một nơi khác, Kang Jin Wook đang nhìn bản tài liệu mà thư ký Kwak vừa đưa, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Tài liệu ghi chép chi tiết những động thái gần đây của Phó Chủ tịch Kang Jin Tae. Tập đoàn Tae Sung có rất nhiều công ty con, trong đó, mảng chính là xây dựng, tiếp theo là năng lượng, thang máy và các ngành khác như giải trí và quảng cáo.
Không giống như Kang Jin Wook, người đang giữ chức Giám đốc điều hành của Tae Sung – ngành chủ lực của tập đoàn, thì Kang Jin Tae chỉ đảm nhận vị trí Phó Chủ tịch ở Tae Sung Elevator, một lĩnh vực không mấy nổi bật. Tuy nhiên, báo cáo cho thấy, Kang Jin Tae đang tìm cách lợi dụng cuộc họp cổ đông lần này để chen chân vào ngành năng lượng, một trong những mảng cốt lõi của Tae Sung.
*부사장: thường được dịch là “Phó Chủ tịch” hoặc “Phó Tổng Giám đốc” tùy thuộc vào bối cảnh và cơ cấu tổ chức của công ty. Bối cảnh này mình nghĩ Kang Jin Tae là Phó Chủ tịch.
“Đúng là hành động ngớ ngẩn.”
Kang Jin Wook buông một câu nhận xét đầy khinh miệt sau khi xem qua báo cáo.
“Phó Chủ tịch Kang Jin Tae chắc cũng không nghĩ mình có thể thâu tóm Tae Sung Energy ngay lập tức. Nhưng có vẻ anh ta muốn nhân cơ hội cuộc họp cổ đông để mở ra chút khả năng.”
Tae Sung Energy gắn liền với dự án xây dựng cảng mới ở Turkmenistan. Cảng này là bước đệm để Turkmenistan mở rộng xuất khẩu khí đốt tự nhiên và dầu mỏ sang châu Âu, và họ rất cần sự hỗ trợ từ Tae Sung Energy.
Dự án cảng mới không chỉ là một kế hoạch thương mại mà còn mang ý nghĩa chiến lược, nên việc Kang Jin Tae nhắm vào Tae Sung Energy chẳng khác nào thể hiện rõ ý định đối đầu với Kang Jin Wook.
“Chủ tịch thì sao?”
Kang Jin Wook hỏi về cha mình như thể nói đến người ngoài.
“Ông ấy đã biết. Như mọi lần, có vẻ ông ấy sẽ chỉ quan sát.”
Trợ lý Kwak trả lời mà không thay đổi sắc mặt.
“Vẫn vậy thôi.”
Chủ tịch vốn là người như thế. Là một doanh nhân tài giỏi nhưng lại lạnh lùng và vô tâm trong vai trò làm cha. Ngay cả khi hai người con trai tranh giành vị trí thừa kế, ông vẫn thản nhiên đứng ngoài quan sát.
Dù vậy, Kang Jin Wook, một alpha cực mạnh, đã nắm lợi thế tuyệt đối trong cuộc cạnh tranh. Nhưng Chủ tịch vẫn giữ thái độ trung lập vì muốn Kang Jin Tae đóng vai trò đối trọng để kiềm chế hắn. Thậm chí, ông còn đôi lúc kích động để Kang Jin Tae hành động, dù rõ ràng sẽ chẳng trao chiếc ghế Chủ tịch cho Kang Jin Tae.
“Đúng là một người tàn nhẫn.”
Kang Jin Wook bật cười mỉa mai.
Thư ký Kwak chỉ cúi đầu không đáp. Kang Jin Wook gấp tài liệu lại với một tiếng ‘bộp’. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Lẽ ra giờ này hắn phải có mặt ở Jeju, nhưng một cuộc gọi từ Kang Jin Tae đã phá hỏng kế hoạch ấy.
Không hiểu làm sao anh ta biết Sun Woo đang ở Jeju, lại còn gọi điện hỏi dò lý do. Kang Jin Wook thừa hiểu ý tứ ẩn sau câu hỏi ấy. Vì vậy, hắn đành thông báo không thể đến Jeju hôm nay.
Dù ghét bỏ hắn nhưng Kang Jin Tae vẫn luôn dè chừng năng lực của hắn, điều mà chính Chủ tịch cũng muốn khi gọi hắn từ Mỹ về. Ban đầu, Kang Jin Wook không hề lọt vào mắt xanh của Chủ tịch, vì mẹ hắn không phải vợ chính thức.
Chỉ khi nghe tin hắn thức phân hóa thành alpha vào mùa hè năm 11 tuổi, Chủ tịch mới thay đổi kế hoạch, biến hắn thành đối thủ xứng tầm để huấn luyện Kang Jin Tae. Điều đó khiến Kang Jin Wook phải rời xa mẹ mình và chịu sự thao túng của Chủ tịch. Cuối cùng, năm 16 tuổi, cậu bị buộc phải du học mà không có sự lựa chọn nào khác.
“Dù sao thì bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
Sớm muộn gì Chủ tịch và Kang Jin Tae cũng sẽ bị dọn sạch thôi. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, hắn không muốn họ biết được tầm quan trọng của Sun Woo với mình.
Kang Jin Wook rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn thư ký Kwak.
“Làm một việc khiến Kang Jin Tae phải sững sờ đi.”
“Vâng.”
“Ngành năng lượng cứ giao cho một Giám đốc thích hợp.”
“Tôi sẽ làm ngay.”
Trợ lý Kwak lập tức gật đầu, quay người rời đi. Kang Jin Wook liếc nhìn theo, rồi chuyển ánh mắt sang màn hình điện thoại. Một tin nhắn vừa được gửi từ vệ sĩ của hắn.
[Sun Woo đã rời khỏi nhà.]
Giờ này cậu ấy đi đâu? Hơn nữa, với thời gian như vậy, chắc chắn Sun Woo vẫn chưa ăn tối. Tin nhắn hắn nhận về việc Sun Woo đi chợ và trở về nhà mới chỉ cách đây chưa đầy một giờ.
Kang Jin Wook nhíu mày, chờ tin tức tiếp theo. Chẳng bao lâu, một tin nhắn mới được gửi đến.
[Có vẻ như cậu ấy đang đi dạo.]
Đi dạo mà không ăn tối? Gương mặt Kang Jin Wook đầy vẻ không hài lòng, hắn định nhấn nút gọi. Nhưng rồi lời nói của Sun Woo chợt hiện lên trong đầu, khiến hắn khựng lại.
Gọi vào lúc này có thể làm Sun Woo phát hiện mình đang bị theo dõi. Cứ chờ thêm một lát nữa cũng không sao.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ lâu, một tin nhắn khác lại đến.
[Sun Woo đã vào một khách sạn.]
Nội dung này làm gương mặt Kang Jin Wook lập tức sầm lại. Không còn gì để chờ đợi thêm nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.