Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 54

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 54

Chủ nhân của pheromone này là ai? Khi đang định quay đầu lại để kiểm tra, Kang Jin Wook bất chợt khựng lại. Một bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ áo hắn.

“Về nhà…”

Sun Woo mắt nhắm nghiền, thều thào một tiếng nhỏ xíu, tưởng chừng như gió thoảng. Chỉ với câu nói đó, Kang Jin Wook lập tức quên đi mọi thứ về pheromone của omega đang bủa vây hắn.

Hắn siết chặt Sun Woo trong vòng tay, sải bước thật nhanh. Lựa chọn tốt nhất lúc này là đưa cậu về phòng và gọi bác sĩ đến. 

Nhưng khi nhìn thấy Sun Woo dù đã bất tỉnh nhưng vẫn cố thốt lên rằng muốn về nhà, hắn lại cảm giác mình không thể làm ngơ được.

“Trước đây cậu từng nói tôi luôn tự ý làm theo ý mình, đúng không?”

Chuyện đó, chỉ có người ngoài mới nghĩ vậy. Từ xưa đến nay, người luôn bị xoay như chong chóng giữa hai người chỉ có thể là hắn – Kang Jin Wook.

Dĩ nhiên, Sun Woo chưa từng nhận ra điều đó.

“Chuẩn bị xe đi.”

Kang Jin Wook ra lệnh ngắn gọn cho vệ sĩ bên cạnh. Người vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh, vội vã chạy đi.

Khi vừa bước khỏi công viên, chiếc xe đã chờ sẵn, cửa mở hờ.

Hắn bước lên xe, tay vẫn ôm chặt Sun Woo. Khi cửa xe đóng lại, mùi pheromone nhàn nhạt mà hắn lỡ bỏ qua ban nãy lại hiện hữu, tràn ngập khắp không gian.

Ánh mắt Kang Jin Wook dừng lại trên gương mặt đang ngủ say của Sun Woo, áp sát trong vòng tay hắn.

Tuy nhiên, một khi nghi ngờ đã nảy sinh làm lung lay Kang Jin Wook. Dù đã từng mong mỏi điều này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó. Ngay cả lần gặp lại cũng vậy, Sun Woo vẫn chỉ mang đến cảm giác của một beta mà thôi.

Thế nhưng, một khi sự nghi ngờ đã nhen nhóm, nó giống như ngọn lửa âm ỉ, ngày một lan rộng.

Liệu có phải… mình không nhầm chứ?

Kang Jin Wook cúi người. Đầu hắn chạm nhẹ lên cổ Sun Woo, nơi tỏa ra pheromone rõ ràng hơn so với trước.

Gương mặt hắn cứng đờ lại. Trong mắt lóe lên tia sáng, rồi lại biến mất.

“Giám đốc, đến nơi rồi.”

Tài xế thông báo khi xe dừng lại trước đích đến. Nhưng mặt của Kang Jin Wook vẫn áp sát vào cổ Sun Woo như thể đang tìm kiếm thêm điều gì đó.

Chỉ khi thời gian trôi qua thêm vài nhịp, hắn mới ngẩng đầu lên. Gương mặt hắn lạnh tanh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa sau, rồi đứng sang một bên.

Xuống xe, Kang Jin Wook vẫn ôm Sun Woo trên tay, y như tư thế bế công chúa ban nãy.

Với chiều cao hơn 190cm của mình, hắn bước qua bậc cửa, mái nhà thấp đến mức gần chạm vào đỉnh đầu.

Vào bên trong, hắn chỉ cần một cái liếc mắt để xác định ngay vị trí phòng ngủ. Kang Jin Wook không chút do dự, quẳng giày dưới sàn rồi rẽ trái, bước thẳng vào phòng.

Phòng ngủ không bật đèn, bao phủ trong bóng tối nhưng mang lại cảm giác ấm áp. Hắn cẩn thận đặt Sun Woo lên giường.

Từ khung cửa sổ đang mở, tiếng sóng biển vỗ bờ đều đều vọng lại. Sun Woo nằm đó, khẽ thở dài, và theo hơi thở, một mùi hương dịu ngọt như táo lan tỏa trong không khí.

Giờ thì không thể nhầm lẫn được nữa. Một khi đã nhận ra thì hắn không còn cách nào phủ nhận.

Ánh mắt Kang Jin Wook quét qua trán, gò má của Sun Woo, rồi dừng lại trên đôi môi khẽ hé và chiếc cổ mảnh mai. Một lần nữa, hắn cúi xuống, để mũi áp sát cổ cậu.

Không phải ảo giác. Đây chắc chắn là pheromone của omega.

Mặt hắn cứng lại. Ngước nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ nhỏ như một bức tranh treo tường, nhưng sự chú ý của hắn lại hướng đến vật gì đó ngay bên dưới cửa sổ.

Đôi mắt đen của Kang Jin Wook như bị hút chặt vào đó.

*Á à phát hiện rồi sao?

***

“Mình vừa mơ sao…?”

Câu đầu tiên thoát ra từ môi Sun Woo ngay khi vừa mở mắt. Trần nhà quen thuộc hiện ra trước mắt cậu.

Rõ ràng trước khi ngất đi, cậu vẫn còn ở công viên sau khách sạn của Kim Tae Yeol.

Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, qua khung kính nhỏ, bầu trời xanh ngắt hiện lên, trong trẻo tựa bầu trời mùa thu. Nhưng ánh sáng lại không giống buổi sáng chút nào.

Sun Woo với tay quanh giường, nơi thường để điện thoại trước khi ngủ, nhưng chẳng chạm được vật gì cứng cáp cả.

“Quái lạ, nó đâu rồi?”

Cậu bật dậy, lục tìm quanh gối và giường, nhưng điện thoại vẫn biệt tăm.

“Mình nhớ rõ là…”

Những hình ảnh dần hiện lên trong đầu Sun Woo: bữa tiệc do Kim Tae Yeol ép buộc cậu phải tham dự, gặp Im Hae Won đang say khướt gần nhà vệ sinh, rồi bị quấy rối bởi đám côn đồ khi đi tìm cậu ta…

“Hộc! Kang Jin Wook!”

Ding ding.

Tiếng chuông báo hiệu nhẹ nhàng vang lên từ đâu đó.

Sun Woo quay đầu về phía phát ra âm thanh. Trên bàn trong phòng khách, cậu nhìn thấy điện thoại của mình. Bên cạnh đó là một hộp nhựa trong suốt và một chai nước giải khát.

Cậu tiến lại gần, cầm điện thoại lên và nhìn vào màn hình. Một thông báo bật lên: [Vẫn chưa dậy sao?]

Mở ứng dụng tin nhắn, Sun Woo thấy biểu tượng tin nhắn của Kang Jin Wook hiện số 5. Cậu nhấp vào, đọc qua từng tin nhắn: hắn có việc gấp phải đi, hỏi cậu đã dậy chưa, bảo cậu ăn sáng, rồi hỏi cậu có còn ngủ không, và kết thúc bằng việc nhắc nhở gọi lại khi dậy.

Khi đọc đến dòng: ‘Ăn uống đầy đủ thì mới khỏe được.’ Sun Woo bất giác bật cười. Dạo gần đây, người duy nhất quan tâm đến sức khỏe của cậu chỉ có Kang Jin Wook.

“Buồn cười thật…”

Người như vậy mà lại là nhân vật chính bá đạo sao? Dù nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng thấy Kang Jin Wook trong thực tế khác xa với hình tượng trong nguyên tác.

‘Có lẽ, cốt truyện đã thay đổi kể từ khi mình nhập vai.’

Sun Woo vừa suy nghĩ vừa mở hộp đồ ăn mà Kang Jin Wook để lại. Bên trong là những chiếc sandwich nhỏ, dễ ăn, cùng với một phần salad trái cây tươi ngon.

“Đúng là kỳ lạ thật.”

Những hành động chu đáo thế này, cậu không tài nào hiểu nổi.

Sun Woo lấy điện thoại, chụp lại một bức ảnh đơn giản. Dù không mấy trau chuốt, nhưng ảnh cũng không bị mờ hay lệch góc. ‘Như vậy là được rồi’ cậu nghĩ, sau đó nhắn tin: [Tôi dậy rồi, giờ sẽ ăn sáng đây.]

Ngay lập tức, điện thoại rung lên. Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình là Kang Jin Wook, Sun Woo chu môi tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Gửi tin nhắn thôi là được, gọi điện làm gì?”

— Cậu thấy sao rồi?

Câu hỏi mang chút lo lắng của Kang Jin Wook khiến Sun Woo ngạc nhiên. Cậu chu môi đáp:

“Ngủ rất ngon, nhưng dậy thì đầu hơi mơ màng một chút.”

Không thấy hắn nói gì thêm, Sun Woo ngờ rằng cuộc gọi đã bị ngắt, liền đưa điện thoại ra kiểm tra. Nhưng không, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.

“Cậu im lặng làm gì thế, Kang Jin Wook?”

Cậu gọi tên hắn, và có cảm giác như nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ. Điều này khiến Sun Woo ngạc nhiên. Một người như Kang Jin Wook mà lại thở dài sao? Thật không giống chút nào.

— Ăn từ từ, nhai kỹ rồi ăn hết. Đừng để lại gì cả.

“Cậu bị sao vậy? Tự nhiên nói mấy lời này, thật không giống cậu chút nào.”

Sun Woo rùng mình, bất giác co vai lại, tựa như cảm giác bị lạnh. Nhưng đầu dây bên kia, Kang Jin Wook không nói thêm gì, chỉ có tiếng sột soạt như đang lật tài liệu.

“Còn cậu thì sao? Đã ăn trưa chưa?”

— Chưa.

“Vậy thì mau ăn đi, đừng để đói.”

Lần này, một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng cười thoảng qua, vang lên từ phía Kang Jin Wook.

“Đừng có cười kiểu đó, Kang Jin Wook.”

— Tôi biết rồi. Cậu ăn xong thì nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ qua đó sau.

“Qua đây? Cậu định qua đây làm gì?”

— Chúng ta có chuyện cần nói.

Sun Woo định phản bác nhưng lại cứng họng. Nhớ lại những việc xảy ra gần đây, từ chuyện mua nhà đến cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ hôm qua, cậu nhận ra hắn sắp đến hạn mà hai người đã thỏa thuận trước đó.

“Được thôi.”

Sun Woo đáp, dù không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào từ chối. Có lẽ Kang Jin Wook sẽ không chịu để yên nếu cậu không làm theo.

Cuộc gọi kết thúc mà không có thêm lời chào từ phía Kang Jin Wook. Sun Woo lẩm bẩm: ‘Người bận rộn như vậy mà còn qua đây. Lẽ ra cậu ta nên nghỉ ngơi mới phải.’

Dù chỉ làm thư ký tạm thời trong hai ngày, Sun Woo cũng đã thấy rõ cường độ công việc của Kang Jin Wook. Trong nguyên tác, Kang Jin Wook là người chia nhỏ 24 giờ thành 72 giờ để làm việc. Hắn không chỉ quản lý Tập đoàn Tae Sung mà còn điều hành ba công ty con và nhiều dự án khác.

‘Một người như cậu ta lại chịu khó đến đây? Thật sự không hiểu nổi.’

Sun Woo nhớ lại cuộc gặp gỡ với Kang Jin Wook, cảm giác ngột ngạt khiến cậu nuốt khan. Vội vàng bước xuống khỏi giường, cậu sải những bước nhanh nhẹn.

Khi nghĩ lại, cậu nhớ rõ cảnh Kang Jin Wook bất ngờ xuất hiện, giải quyết đám côn đồ đang định tấn công cậu, khiến chúng thê thảm không ra hình người.

Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn đưa Im Hae Won cho thư ký Kwak, sau đó chẳng hiểu vì lý do gì mà cau mày, rồi bất thình lình tỏa pheromone khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Sun Woo chỉ nhớ được đến đó. Phần sau hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ cậu đã ngất ngay lúc đó rồi.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Sun Woo cẩn thận kiểm tra phòng khách và cả khu bếp liền kề. Tuy nhiên, không thấy bóng dáng Kang Jin Wook đâu cả.

Thậm chí, cậu còn vào cả phòng tắm để tìm, nhưng kết quả cũng không khác gì. Cứ như thể mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, không để lại bất kỳ dấu vết nào về việc hắn từng xuất hiện.

Ding dong.

Âm thanh chuông cửa vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo