Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 56

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 56

“Hôm qua có chút việc nên mới vậy thôi. Chắc là do hoảng sợ, đúng không con?”

Sun Woo vừa lẩm bẩm thanh minh với hạt đậu nhỏ chẳng hề nghe thấy mình nói, vừa cố gắng lý giải trạng thái mệt mỏi của bản thân. Nhưng rồi đột nhiên, cậu lại lo lắng liệu cơ thể mình có thực sự ổn không sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Hoảng loạn, xô xát, rồi lại ngất xỉu. Đỉnh điểm là lúc cậu táng mạnh vào gáy của Kang Jin Wook.

“Có nên đến bệnh viện không nhỉ?”

Không thấy chỗ nào đau, cũng chẳng có dấu hiệu bất thường, nhưng lời dặn dò “phải cẩn thận giai đoạn đầu” của Han Soo Jin cứ vang vọng trong đầu cậu lúc này.

“Thôi thì hỏi thử xem sao.”

Thay vì cứ lo lắng vẩn vơ, hỏi trực tiếp có lẽ sẽ tốt hơn. Sun Woo với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và mở danh bạ. Cậu bấm ngay vào tên của Han Soo Jin ở danh sách gần đây nhất và gọi.

Nhưng chỉ có nhạc chuông vang lên, không ai bắt máy.

“Chắc đang là giờ khám bệnh.”

Có lẽ bây giờ là lúc bệnh nhân đông đúc nhất. Cũng có thể đang có một ca khẩn cấp ngay trước giờ tan tầm.

Đang phân vân có nên gọi lại không, Sun Woo quyết định nhắn tin. Cậu tóm tắt ngắn gọn sự việc ngày hôm qua và hỏi xem nên làm thế nào.

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy hồi đáp. Có lẽ thật sự rất bận. Thôi, khi nào đọc được thì Han Soo Jin sẽ liên lạc lại.

***

Trong khi Sun Woo đang kiên nhẫn đợi câu trả lời, Han Soo Jin, người nhận được tin nhắn đó, lại đang nhìn chăm chú vào một người đàn ông vừa bước qua cửa phòng khám cách đây vài phút.

“Dạo này gặp anh hơi nhiều nhỉ.”

Giọng nói của Han Soo Jin lạnh lùng, khuôn mặt giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Nhưng đôi tay khoanh trước ngực và thái độ không mấy thiện cảm khiến ai cũng nhận ra cô không mấy vui vẻ khi gặp người đàn ông kia.

Cũng phải thôi, người đứng trước mặt cô chính là Kang Jin Wook, kẻ luôn xuất hiện bất thình lình và làm mọi thứ theo ý mình.

Không nói một lời, Kang Jin Wook tiến thẳng đến bàn làm việc của Han Soo Jin.

“Ngồi đi.”

Han Soo Jin hất cằm chỉ vào chiếc ghế, nhưng hắn phớt lờ. Không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn cô đầy căng thẳng.

Không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang sử dụng pheromone, nhưng không khí xung quanh lại khá nặng nề. Dù là thế nào đi nữa, đây vẫn là người đàn ông mà cô không thể ưa nổi.

“Hôm nay anh lại có chuyện gì nữa?”

Han Soo Jin mở lời trước. Ngay khi câu hỏi vừa dứt, Kang Jin Wook rút từ trong áo một tờ giấy và đặt lên bàn.

Bịch.

Tờ giấy rơi xuống trước mặt cô. Một bức ảnh siêu âm được in trên giấy A4, màu đen và có chút nhiễu. Ban đầu cô không hiểu đó là gì, nhưng chẳng bao lâu sau, Han Soo Jin nhận ra ngay nội dung trong tấm ảnh.

Đó là ảnh siêu âm của một thai nhi. Và cô biết ngay chủ nhân của tấm ảnh này là ai.

“Cái này là gì đây?”

Nhưng Han Soo Jin giả vờ không nhận ra, rời mắt khỏi bức ảnh và nhìn thẳng vào Kang Jin Wook.

“Theo kiểm tra, đó là hình ảnh của một bào thai khoảng 6, 7 tuần tuổi.”

Giọng Kang Jin Wook trầm thấp vang lên.

“Vậy à? Nhưng tại sao anh lại đưa tôi xem thứ này?”

Han Soo Jin khoanh tay hỏi.

“Cô biết chủ nhân bức ảnh này là ai đúng không?”

“Hừm… Ai nhỉ?”

Cô nghiêng đầu giả bộ không hiểu. Tất nhiên, cô biết quá rõ đó là của ai. Không chỉ đoán, mà cô còn chắc chắn. Đây chính là ảnh siêu âm của Choi Sun Woo.

Vài ngày trước, khi Sun Woo đến bệnh viện nhờ một đồng nghiệp thân thiết kiểm tra, cậu đã kể lại chuyện chụp siêu âm và thậm chí còn cho cô xem bức ảnh này. Nhưng chẳng việc gì phải để kẻ trước mặt biết chuyện đó.

“Cô biết mà.”

“Ai biết được chứ? Anh thấy đấy, tôi là bác sĩ đa khoa chứ không phải bác sĩ sản khoa.”

Cô buông tay, cố tình chỉ vào bảng tên của mình.

Han Soo Jin, Bác sĩ chuyên khoa gia đình.

Dòng chữ màu vàng nổi bật trên tấm bảng trước ngực cô.

“Choi Sun Woo.”

Khi cái tên Sun Woo cuối cùng cũng được thốt ra từ miệng Kang Jin Wook, Han Soo Jin thầm cầu mong biểu cảm trên mặt mình không để lộ chút xao động nào.

“Đây là của Sun Woo sao? Có lẽ là ảnh của cháu cậu ấy chăng? Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi…”

Han Soo Jin cố tỏ ra bình thản chuyển chủ đề, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại.

“Người ta nói rằng gần đây, Sun Woo đã gặp một bác sĩ khác ở đây, ngoài cô ra.”

Han Soo Jin im lặng trước lời khẳng định của Kang Jin Wook.

“Dĩ nhiên, đó có thể chỉ là một người quen. Nhưng hai người họ lại cùng bước vào khoa sản, và ở đó khá lâu trước khi rời đi, không phải lạ lắm sao?”

Khuôn mặt của Han Soo Jin thoáng cứng lại. Đôi mắt chăm chú của Kang Jin Wook không bỏ sót chút biến chuyển nào trên gương mặt cô.

“Dù cô có dùng nguyên tắc bảo mật của nghề y để từ chối tiết lộ, cũng không sao. Vì từ bây giờ, tôi sẽ tự điều tra. Nhưng mà…”

Không khí trong phòng khám bỗng chốc thay đổi. Cảm giác nặng nề, ngột ngạt khiến Han Soo Jin cứng người. Một áp lực mà trước đây cô chưa từng đối mặt.

Khi đó, điện thoại đặt trên bàn của Han Soo Jin rung lên. Màn hình sáng lên hiển thị tên người gọi. Ánh mắt của cả Han Soo Jin và Kang Jin Wook cùng hướng về phía chiếc điện thoại.

Người rời mắt trước là Kang Jin Wook. Hắn không bỏ qua ánh mắt chao đảo của Han Soo Jin. Cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt, ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến. Cùng một người gửi.

[Bác sĩ, là tôi đây. Vì chuyện xảy ra hôm qua, tôi hơi lo lắng về tình trạng của thai nhi, nhưng có vẻ như bác sĩ đang bận. Khi nào đọc được tin nhắn, xin hãy liên lạc lại.]

Tin nhắn khá dài. Nhìn vào tên hiển thị trong ứng dụng nhắn tin, không thể biết rõ người gửi là ai.

Nhưng Kang Jin Wook với những gì đã kịp đọc trong cửa sổ thông báo vừa lóe lên và biến mất, không mấy khó khăn để nhận ra người gửi chính là Choi Sun Woo, người vừa được nhắc đến trong cuộc đối thoại giữa hai người.

“Thu lại pheromone của anh đi. Hành động này có thể cấu thành tội đe dọa.”

Han Soo Jin lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn.

Kang Jin Wook liếc nhìn cô, một nụ cười nhạt mang theo vẻ khinh thường hiện lên.

“Bác sĩ Han Soo Jin, từ giờ trở đi, từ bỏ mọi chuyện liên quan đến Choi Sun Woo. Không cần thiết phải liên lạc nữa.”

Giọng điệu của hắn đã trở nên lịch sự hơn so với lúc nãy, nhưng ý tứ rõ ràng là một lời đe dọa. Nếu không làm theo, hắn sẽ không để yên.

“Anh định đe dọa tôi sao?”

Han Soo Jin không giấu được sự khó chịu, hỏi thẳng.

“Không. Tôi không cần phí sức làm điều đó. Đây chỉ là lời nhắc nhở, đừng cố gắng vô ích.”

Pheromone của Kang Jin Wook bất ngờ bùng phát, tạo áp lực nặng nề đè nén cả không gian xung quanh. Cơ thể Han Soo Jin khẽ run lên trước sự nặng nề đáng sợ này.

Trong giây lát, bản năng tàn nhẫn khiến Kang Jin Wook muốn thử sức chịu đựng của cô đến mức ngất xỉu. Nhưng rồi hắn nhanh chóng thu lại pheromone. Dẫu sao, động vào Han Soo Jin lúc này là không nên.

Dù sao đi nữa, cô cũng là bác sĩ đã chăm sóc Sun Woo từ trước đến giờ. Nhưng tương lai, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa. Ngay khi rời khỏi phòng khám, Kang Jin Wook dự định sẽ lập tức gây áp lực để loại bỏ Han Soo Jin.

Không chút do dự, hắn nhặt điện thoại của Han Soo Jin trên bàn lên và thẳng tay ném mạnh vào tường.

“Bộp!”

Âm thanh chát chúa vang lên khi chiếc điện thoại vỡ tan tành. Mảnh vỡ vương vãi khắp nền phòng khám.

“Anh làm cái gì vậy?”

Không thể nhịn thêm, Han Soo Jin bật dậy khỏi ghế, hét lên.

“Cô phải biết ơn vì tôi chỉ dừng lại ở mức này. Xem như đây là lời cảm ơn vì cô đã chăm sóc tốt cho Sun Woo.”

Ánh mắt của Kang Jin Wook lạnh lẽo đến mức không chút cảm xúc. Không còn Sun Woo ở đây, hắn thấy không cần phải giữ sự lịch sự hay cảm giác áy náy.

Nếu không vì nghĩ rằng Sun Woo sẽ không thích điều này, có lẽ hắn đã đối xử với Han Soo Jin chẳng khác gì chiếc điện thoại vừa bị ném.

Ngay từ đầu, nếu đưa Sun Woo đến bệnh viện thuộc tập đoàn Tae Sung, những rắc rối này sẽ không xảy ra. Nghĩ đến việc để thư ký Jo sắp xếp và kết quả là cô ta đưa Sun Woo đến bệnh viện gần nhất khiến hắn càng thêm bực bội.

“Tôi sẽ bồi thường đầy đủ.”

Bỏ lại lời nói lạnh lùng, Kang Jin Wook quay người rời khỏi phòng khám.

“Này! Anh đứng lại!”

Han Soo Jin gọi lớn, nhưng hắn chẳng thèm quay đầu.

Bên ngoài, thư ký Kwak đã đợi sẵn, cúi đầu chào cung kính. Cánh cửa phòng khám vẫn mở, cho phép anh ta nghe thấy toàn bộ sự việc bên trong.

Hành lang bệnh viện cũng đầy những gương mặt lo lắng, bao gồm cả giám đốc bệnh viện và các nhân vật chủ chốt. Nhưng Kang Jin Wook không thèm để tâm, bước thẳng một mạch qua họ.

“Giám đốc Kang! Xin hãy chờ một chút!”

Giám đốc bệnh viện, với gương mặt tái mét, hấp tấp chạy theo hắn.

Rõ ràng, sự việc hôm nay đã vượt ngoài tầm kiểm soát của họ. Giám đốc lẩm bẩm tiếc nuối vì đã không biết trước rằng Kang Jin Wook, nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, đã nhiều lần ghé thăm bệnh viện.

Kang Jin Wook không thèm đoái hoài đến những lời gọi của giám đốc. Ra khỏi tòa nhà, hắn leo lên chiếc xe đã chờ sẵn và rời đi.

Ngả người trên ghế, Kang Jin Wook lặng lẽ suy nghĩ.

Những manh mối trước kia giờ đây dần trở nên rõ ràng. Pheromone mờ nhạt của Sun Woo, bức ảnh siêu âm trên cửa sổ căn hộ của cậu.

Từng chi tiết nhỏ nhặt dần ráp nối thành một sự thật mà hắn không muốn tin.

Sun Woo đang mang thai.

Sun Woo là một Omega.

Và Sun Woo đã giấu hắn điều đó.

Ánh mắt Kang Jin Wook trầm xuống, đen kịt và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo