Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 57
Mãi một lúc lâu sau khi cậu gửi tin nhắn, Han Soo Jin mới liên lạc lại với Sun Woo.
[Sun Woo à, xin lỗi vì đã trả lời muộn. Chắc tình hình không quá nghiêm trọng, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên đi khám bác sĩ nhé.]
[Với lại, dạo này tôi phải đi nước ngoài dự hội thảo, sẽ khó liên lạc được. Tôi xin lỗi, chuyện này được quyết định gấp quá nên không kịp báo trước.]
Đó là một tin tức khiến Sun Woo bất ngờ. Hội thảo ở nước ngoài? Phải đi bao lâu, và tại sao lại không thể liên lạc được? Vừa đọc xong tin nhắn, cậu lập tức gọi điện cho Han Soo Jin.
— Xin lỗi, Sun Woo à. Đây là chỉ thị trực tiếp từ viện trưởng, tôi không thể từ chối được. Lịch trình kéo dài ít nhất vài tháng, tôi không thể đảm bảo thời gian quay lại. Hơn nữa, lịch làm việc rất dày đặc nên tôi khó có thể liên lạc. Thật lòng xin lỗi vì không thể ở lại giúp cậu đến cùng.
Trong suốt cuộc gọi, giọng Han Soo Jin tràn ngập áy náy, hết lần này đến lần khác xin lỗi. Sau một hồi ngập ngừng, cô nói thêm:
— Còn nữa, Sun Woo này, có lẽ cậu nên tìm một bệnh viện khác thì tốt hơn.
Sun Woo cũng không có ý định quay lại bệnh viện đó khi không có Han Soo Jin ở đó. Nhưng việc phải tìm đến một phòng khám sản khoa khác lại khiến cậu không khỏi lo lắng. Sau khi nói lời cảm ơn và tạm biệt, cậu tự nhủ sẽ nghĩ theo hướng tích cực.
“Hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng, nên mình cứ từ từ suy nghĩ vậy.”
Cậu vuốt nhẹ bụng mình. Không có dấu hiệu đau đớn gì cả, nên chắc không phải chuyện gấp. Cứ từ từ suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
“Thôi nào, ra ngoài đi dạo thôi.”
Sun Woo đeo chiếc balo đã chuẩn bị sẵn lên vai. Hôm nay, cậu định đến một khu rừng sinh thái không xa nhà lắm để đi dạo. Cậu đã đọc đâu đó trên mạng rằng môi trường tự nhiên rất tốt cho thai nhi.
Trùng hợp là cách nhà chỉ khoảng 20 phút đi xe buýt có một khu sinh thái nhỏ. Nếu xuất phát ngay, cậu sẽ có đủ thời gian dạo chơi và trở về trước khi trời tối.
Bầu trời hôm nay trong xanh với những cụm mây trắng mềm mại lơ lửng, ánh nắng ấm áp, gió lại mát mẻ. Thời tiết thật hoàn hảo để đi bộ trong rừng. Nhưng đột nhiên, cậu nhớ đến mùi hương pheromone của Kang Jin Wook, mùi hương đầy sức hút gợi lên hình ảnh một khu rừng.
“Cái gì thế này?”
Sun Woo lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ bất chợt ấy. Cậu đi bộ ra trạm xe buýt, đợi khoảng 15 phút thì chiếc xe buýt đi đến khu sinh thái tới.
Trên xe, cậu hé cửa sổ để đón gió. Luồng gió tự nhiên thổi qua khiến lòng cậu nhẹ nhõm, khác hẳn với cảm giác khi ngồi dưới điều hòa.
Xe buýt đến nơi sớm hơn dự kiến khoảng 5 phút. Trước mắt cậu là những hàng cây cao lớn vượt cả chiều cao của cậu. Thân cây thẳng tắp, to khỏe, vươn mình lên trời xanh trông thật ấn tượng.
“Wow… Đẹp thật đấy. Không ngờ đến giờ mình mới đến đây.”
Sun Woo khẽ cảm thán rồi bắt đầu bước vào con đường gỗ ngoằn ngoèo len lỏi giữa rừng cây. Không khí trong lành len lỏi qua cánh mũi, lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu thấy dễ thở hơn và tinh thần cũng nhẹ nhàng hơn.
Khi cảm giác ổn định trở lại, hình ảnh pheromone của Kang Jin Wook lại chợt xuất hiện trong tâm trí.
“Không phải chứ?”
Sao cứ liên tục nghĩ về mùi pheromone đó? Mối liên hệ là gì nhỉ?
Sun Woo lại lắc đầu, cố gắng dứt suy nghĩ ấy. Cậu tiến đến một chiếc ghế dài gần đó, ngồi xuống, lấy chai nước ra uống rồi ngắm nhìn xung quanh.
Khung cảnh thiên nhiên trong lành, cảm giác khác biệt hoàn toàn so với khi đi dạo ven biển. Có vẻ như việc ra ngoài thế này cũng tốt cho em bé trong bụng hơn là cứ ở nhà mãi.
Cậu mở điện thoại lên. Trước khi rời nhà, cậu đã quên không tắt trình duyệt web, nên nó tự động bật lại.
Màn hình hiển thị một bài viết về ảnh hưởng của pheromone đối với thai nhi. Tò mò, Sun Woo bắt đầu đọc từng dòng:
“Pheromone của người bạn đời là alpha mang lại cảm giác an toàn cho tâm lý của thai nhi, đồng thời giúp phát triển trí não và giác quan. Vì vậy, việc thường xuyên truyền pheromone từ bạn đời đến thai nhi là rất quan trọng.”
Đoạn đầu chủ yếu nói về ảnh hưởng của pheromone omega, nhưng càng đọc, Sun Woo càng thấy rằng điều này nhấn mạnh vai trò của pheromone alpha.
Nhưng cậu không thể nói chuyện này với Kang Jin Wook. Điều đó có nghĩa là cậu phải tự mình học cách phát pheromone để hỗ trợ thai nhi.
“Nhưng mình đâu có biết làm cách nào…”
Sun Woo đã sống trong một thế giới không liên quan đến những chuyện này. Thậm chí, trong tiểu thuyết, nhân vật omega phụ cũng chẳng mấy khi chủ động phát pheromone.
Cậu chuyển hướng tìm kiếm, đọc các bài viết hướng dẫn về cách phát pheromone dành cho người mới, nhưng dù đọc đi đọc lại, cậu vẫn không thể hiểu nổi.
“Nếu khó quá, hãy nhờ sự giúp đỡ từ người khác, đặc biệt là alpha – bạn đời của bạn.” bài viết gợi ý.
Đọc đến đây, Sun Woo chỉ biết gãi đầu bối rối. Cậu quen nhiều người là alpha và omega, nhưng chẳng thể nhờ ai giúp, nhất là Kang Jin Wook.
“Chưa kể mình còn giấu chuyện này nữa.”
Cuối cùng, cậu quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này, đứng dậy khỏi ghế và tiếp tục đi dạo. Sau hơn một giờ đi bộ thong thả, cậu ra đến cổng khu rừng.
Trời dường như tối nhanh hơn thường lệ, có lẽ vì khu rừng sâu và những đám mây nặng nề hơn lúc sáng.
“Đừng bảo là sắp mưa đấy nhé?”
Cảm giác không khí hơi ẩm khiến cậu càng thêm lo lắng. May mắn thay, xe buýt đến khá nhanh. Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại của cậu reo lên. Người gọi là Kang Jin Wook.
— Cậu đang ở đâu?
Vừa bắt máy, giọng nói của Kang Jin Wook đã vang lên, thẳng thắn hỏi vị trí của cậu. Sun Woo theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt.
Chỉ thấy toàn là núi đồi và cây cối, thật khó để miêu tả.
“Ra ngoài chút thôi, giờ đang trên đường về.”
— Cậu đang ở đâu?
“Vị trí cụ thể thì không rõ, nhưng chắc khoảng 20 phút nữa là về đến nhà thôi.”
Sun Woo thản nhiên đáp, rồi quay đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khác xa với thành phố tấp nập, ngoài kia chỉ có những cánh rừng xanh thẳm và cơn gió mạnh thổi tung những chiếc lá, vậy mà lại khiến ánh mắt cậu cứ bị thu hút mãi.
Tách. Tách. Tách
Khi xe buýt đang uốn mình qua một đoạn đường quanh co, những giọt mưa lớn bắt đầu đập lên cửa sổ.
“Ôi trời… mưa rồi.”
Cậu hy vọng trời sẽ không mưa cho đến khi về tới nhà, nhưng mọi mong muốn đều trở nên vô ích.
— Tôi sẽ đợi cậu.
Dường như không nghe thấy câu lẩm bẩm của Sun Woo, Kang Jin Wook chỉ để lại câu nói đó rồi cúp máy.
Chỉ đến khi điện thoại bị ngắt kết nối, Sun Woo mới nhận ra ý nghĩa lời nói của đối phương.
“Đợi á?”
Điều đó nghe giống như hắn đã ở nhà chờ sẵn rồi vậy. Sun Woo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với ánh mắt đầy hoài nghi.
“Sao không báo trước là tới chứ?”
Cậu lẩm bẩm khó chịu, ngón tay vuốt nhẹ lên màn hình điện thoại.
Khi xe buýt vào tới khu làng, những hạt mưa đã nặng hạt hơn. Trời dường như cũng tối đen hơn lúc trước. Sun Woo nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đầy lo âu.
Dù Kang Jin Wook có đang chờ ở nhà, vấn đề cấp bách hiện tại là cậu phải vượt qua cơn mưa này thế nào.
“Lẽ ra nên nhờ cậu ta đến đón.”
Sun Woo khẽ bật cười khi nghĩ đến chính mình, người luôn muốn tránh xa Kang Jin Wook, giờ lại mong hắn giúp đỡ.
Nhưng nếu hắn đã tới, lẽ ra cậu có thể nhắn hắn ra trạm xe buýt đón mình.
“Hình ảnh Kang Jin Wook đứng che ô, thật là…”
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, Sun Woo đã thấy mâu thuẫn. Vừa trông lãng mạn, vừa chẳng hợp chút nào. Nếu là Kang Jin Wook, có lẽ hắn sẽ để thư ký Kwak đứng che ô cho mình.
Xe buýt càng gần trạm, Sun Woo càng chú ý hơn. Khi xe dừng, cậu thấy ai đó đang ngồi trên ghế ở trạm xe, điều hiếm thấy với một trạm nhỏ như thế này.
Cách đó không xa, một chiếc xe sang trọng không phù hợp với bối cảnh làng quê cũng đậu yên lặng. Trước khi kịp suy nghĩ gì thêm, cửa sau xe buýt mở ra.
Và người đang đứng chờ cậu không ai khác chính là Kang Jin Wook, với một chiếc ô trong tay.
“Ơ…”
Sun Woo không khỏi bật thốt lên, đứng chết trân trước cửa xe, khiến tài xế phải thúc giục cậu xuống.
Khi bước xuống, Sun Woo hơi vội vàng, và điều đó đã gây rắc rối.
“Á!”
Bước chân cậu trượt khỏi lan can trơn ướt, cả người lao về phía trước. Kang Jin Wook nhanh chóng lao tới, đỡ lấy cơ thể loạng choạng của Sun Woo.
Sun Woo úp mặt vào ngực hắn, hơi thở gấp gáp vì sợ hãi, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp.
“Không sao chứ?”
Giọng nói đầy lo lắng của Kang Jin Wook vang lên trên đầu cậu. Sun Woo chỉ khẽ gật đầu, nuốt nước bọt như để trấn tĩnh.
“Phải cẩn thận hơn chứ.”
“Ừ… đúng rồi.”
Cảm thấy ngượng ngùng, Sun Woo vội vàng tách mình khỏi vòng tay của Kang Jin Wook. Ánh mắt cậu nhìn xuống chiếc ô vừa rơi xuống đất.
“Sao cậu lại ở đây… Ý tôi là…”
“Cậu nói đang trên đường về, nghe tiếng xe tôi đoán cậu đang đi xe buýt.”
Tai cậu nhạy đến mức có thể nghe ra phương tiện di chuyển qua điện thoại ư? Dù hơi ngạc nhiên, nhưng Sun Woo cũng nhanh chóng bỏ qua.
Việc Kang Jin Wook đợi cậu với chiếc ô trên tay quan trọng hơn việc làm sao hắn biết cậu đi xe buýt.
“Đi thôi.”
Khi Sun Woo còn đang lúng túng chưa biết phải nói gì, Kang Jin Wook nhặt chiếc ô lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu và kéo đi.
Chiếc ô được mở ra, che kín hai người khỏi cơn mưa. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên tán ô, Kang Jin Wook kéo Sun Woo sát hơn về phía mình.
Khoảng cách gần gũi khiến Sun Woo cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.