Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 58

Chương 58

“Ơ? Cậu đi đâu vậy?”

Sun Woo ngạc nhiên hỏi khi chiếc xe dần rời khỏi khu phố.

“Đi ăn tối. Cậu vẫn chưa ăn gì mà? Chúng ta ra ngoài ăn thôi.”

“À… Nhưng ăn ở nhà cũng được mà?”

Sun Woo cố giấu vẻ lúng túng mà đáp lại. Ra ngoài ăn sao? Chỉ nghĩ đến việc phải chọn món ăn đã khiến cậu bất an, chưa kể nếu ngửi phải mùi lạ rồi buồn nôn thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn nữa.

“Cậu cứ ăn qua loa ở nhà mãi sao được. Một ngày nào đó cũng nên ăn bữa đàng hoàng ở ngoài chứ.”

Kang Jin Wook chắc hẳn không biết tình trạng của Sun Woo nên mới nói vậy, chỉ muốn cậu ăn uống tử tế hơn. Đúng là dạo này cậu chỉ toàn ăn những món nhẹ nhàng.

Nhưng việc ra ngoài ăn có thể dẫn đến tình huống nào đó không mong muốn, nên Sun Woo không thể dễ dàng đồng ý được.

“Trời mưa lớn thế này, đi lại nguy hiểm lắm. Về nhà đi để tôi nấu cho cậu ăn.”

Sun Woo cố thuyết phục lần nữa. Lúc này Kang Jin Wook mới rời mắt khỏi con đường phía trước để quay sang nhìn Sun Woo.

Ánh mắt chạm nhau khiến Sun Woo bất giác mím môi. Tuy vẻ mặt và ánh mắt của Kang Jin Wook không khác thường, nhưng vì trời tối do mưa nên bầu không khí quanh hắn dường như có phần nặng nề hơn.

Thực ra không phải nặng nề, mà giống như hắn đang cố tình tạo ra sự căng thẳng. Ánh mắt ấy như muốn thăm dò, tìm hiểu điều gì đó mà cậu đang che giấu.

“Đừng lo. Tôi sẽ đưa cậu đến nơi mà cậu có thể thoải mái ăn uống.”

Kang Jin Wook nói khẽ, giọng hắn làm cho Sun Woo cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Nhưng cậu không dám hỏi thêm, chỉ im lặng gật đầu.

Sun Woo thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đã vào khu trung tâm thành phố Jeju. Có lẽ do trời mưa hoặc vì giờ ăn tối, nên đường phố đông đúc xe cộ hơn thường ngày.

Từ khi đến Jeju, Sun Woo chỉ quen với sự yên bình và tĩnh lặng, nên việc xe cộ di chuyển chậm chạp trong dòng xe đông đúc càng khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

“Cậu có đau ở đâu không?”

Thấy Sun Woo vô thức xoa bụng, Kang Jin Wook hỏi.

“À, không, không có gì đâu. Chỉ là… đường đông quá.”

Giật mình, Sun Woo vội rút tay lại và lắc đầu. May mắn là Kang Jin Wook không nghi ngờ, chỉ quay lại tập trung lái xe.

“Chịu khó chút nhé. Sắp đến rồi.”

Sun Woo thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn ra cửa sổ. Lúc này, xe rẽ trái theo tín hiệu đèn giao thông, rồi không lâu sau lại rẽ phải, tiến vào một con ngõ nhỏ.

Sau vài lần rẽ như vậy, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trong tầng hầm của một tòa nhà.

“Đây à?”

“Ừ, xuống thôi.”

Khi bước ra khỏi xe, Kang Jin Wook liền nắm lấy cổ tay của Sun Woo. Cậu không có ý định bỏ chạy, vậy mà hắn vẫn giữ chặt. Sun Woo nhìn tay mình rồi lại nhìn Kang Jin Wook, cuối cùng quyết định ngoan ngoãn đi theo.

Khi thang máy đưa họ lên tầng cao nhất, một cô gái trong bộ đồng phục gọn gàng bước ra chào đón và dẫn họ đến một phòng riêng.

“Tôi mang món ăn lên ngay nhé?”

Nhân viên vừa mỉm cười niềm nở vừa hỏi khi hai người đã ngồi vào bàn. Ánh mắt của Kang Jin Wook chuyển sang Sun Woo, như muốn bảo tùy cậu quyết định.

Không có thực đơn mà lại hỏi có mang món ăn lên không, điều này làm Sun Woo cảm thấy bất an.

“Thực đơn ở đây có những món gì vậy?”

Nghe câu hỏi của Sun Woo, nhân viên thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nở nụ cười và đáp:

“Hiện tại chúng tôi phục vụ theo thực đơn A. Nếu cần, tôi sẽ mang thực đơn đến để quý khách tham khảo.”

Vì không biết thực đơn A là gì, Sun Woo gật đầu. Nhân viên nhanh chóng mang thực đơn đặt trước mặt cậu.

“Chúng tôi chuẩn bị các món ăn dựa trên sức khỏe và sở thích của khách hàng, chủ yếu là các món chay. Thực đơn A được làm từ nguyên liệu hữu cơ thân thiện với môi trường, chế biến để giữ trọn hương vị tự nhiên.”

Sun Woo lướt qua thực đơn và nhận ra đây là một nhà hàng chuyên phục vụ món chay.

Nếu chỉ có thế thì sẽ không lo lắng về mùi vị hay cảm giác khó chịu. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Vâng, cứ mang lên theo đặt trước đi.”

Không lâu sau, món ăn bắt đầu được mang lên. Món đầu tiên là một bát cháo rau củ nhỏ. May mắn là nó không gây khó chịu nên Sun Woo ăn hết mà không gặp vấn đề gì. Sau đó là các món như salad đậu phụ, đậu hũ non, tiếp theo là những món ăn không nặng mùi nhưng rất kích thích vị giác.

“Thấy hợp khẩu vị không?”

“À… Ừ, ngon lắm.”

Khi Sun Woo đang mải mê ăn, giọng nói từ phía đối diện khiến cậu khựng lại, ngẩng lên gật đầu. Chỉ khi ấy, cậu mới nhận ra mình quá tập trung vào việc ăn uống.

Nhìn thoáng qua phía trước, cậu thấy Kang Jin Wook hầu như chưa động đũa.

“Cậu không ăn à?”

“Tôi đang ăn đây. Cậu ăn nhiều vào.”

Thực ra, Kang Jin Wook không cảm thấy đói lắm. Nhưng hắn không muốn để lộ điều đó với Sun Woo. Hắn muốn chờ sau khi cậu ăn xong rồi mới bắt đầu cuộc trò chuyện.

Nghe Kang Jin Wook bảo đừng bận tâm, Sun Woo bĩu môi. Cậu đã hỏi thăm mà lại nhận được câu trả lời như vậy, thật không thể hiểu nổi. Cậu lầm bầm trong đầu rồi cầm thìa lên ăn tiếp.

“Cậu tìm được chỗ này hay thật đấy.”

Cơm hộp hôm trước cũng vậy, Kang Jin Wook luôn dễ dàng tìm được các món ăn hoặc nhà hàng phù hợp với tình trạng của Sun Woo.

Hắn quá quan tâm đến sức khỏe của cậu, điều này đôi khi lại khiến Sun Woo thấy áp lực. Liệu cậu ta có biết gì không nhỉ?

Cậu nghĩ thầm, rồi ăn hết bát cơm cháy cuối cùng và thở hắt ra, đặt thìa xuống.

“Cơm cháy cũng ngon ghê.”

Nhờ có Kang Jin Wook, danh sách món ăn mà Sun Woo có thể thưởng thức dường như ngày càng phong phú hơn.

“Cậu ăn xong rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy giờ chúng ta nói chuyện được chưa?”

“Chuyện? Chuyện gì cơ?”

Sun Woo nghiêng đầu thắc mắc, đúng lúc một làn sóng pheromone mạnh mẽ bất ngờ tràn ngập không gian. Đôi mắt Sun Woo mở to, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm khi nhận ra ánh mắt của Kang Jin Wook đang nhìn mình.

Dù vậy, cậu không thể hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của pheromone xung quanh. May mắn là nó không mang tính đe dọa như lần trước cậu từng cảm nhận.

Ngược lại, nó giống như bầu không khí trong khu rừng sâu mà họ đã ghé qua trước đó: đậm đặc và bình yên. Tuy nhiên, Sun Woo biết mình không thể để lộ rằng cậu đang nhận thức được pheromone của một alpha.

“Chuyện gì cơ?”

Sun Woo giả vờ bình tĩnh hỏi lại, ánh mắt của Kang Jin Wook vẫn dán chặt lên khuôn mặt cậu. Hắn đã nhìn thấy sự dao động thoáng qua của Sun Woo vừa rồi, bằng chứng rằng cậu đã cảm nhận được pheromone.

Lần trước ở bệnh viện, Sun Woo cũng có phản ứng tương tự. Ban đầu Kang Jin Wook nghĩ đó là do sức khỏe cậu không tốt, nhưng giờ hắn hiểu đó không phải lý do.

Không trả lời, Kang Jin Wook tiếp tục tăng nồng độ pheromone. Biểu cảm của Sun Woo dần thay đổi, dù chỉ chút ít.

Hiện tại chỉ thế thôi, nhưng thêm chút thời gian, phản ứng sẽ trở nên rõ ràng hơn: nhịp thở nhanh, tim đập mạnh, cơ thể run rẩy. Cuối cùng, có thể cậu sẽ mất kiểm soát với biểu cảm tan chảy rồi lao vào hắn. Đó là cách mà các omega phản ứng khi nhận thức được pheromone của alpha.

“Haa…”

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ môi Sun Woo, không mang theo sự quyến rũ hay ngọt ngào. Nó giống như tiếng thở phào khi bước vào dòng nước nóng trong phòng tắm.

Thật vậy, tâm trạng của Sun Woo lúc này cũng tương tự. Ban đầu, cậu bị bất ngờ trước làn sóng pheromone đột ngột. Đây là lần đầu tiên cậu bị bao phủ bởi pheromone một cách lộ liễu như vậy.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng quen, và cảm giác như đang đứng giữa khu rừng xanh um tùm khiến cơ thể cậu thư giãn và tâm trí nhẹ nhõm hơn.

‘Nghe nói thường xuyên tiếp xúc với pheromone của bạn đời khi mang thai sẽ tốt… Có lẽ điều đó không chỉ áp dụng với đứa trẻ trong bụng.’

Sun Woo thậm chí còn mỉm cười mơ hồ khiến Kang Jin Wook cau mày.

“Cậu cười cái gì?”

Giọng hắn trở nên sắc lạnh. Sun Woo giật mình nhìn hắn, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

“Sao thế? Lại làm sao nữa?”

Không hiểu sao không khí vừa ổn định lại đột nhiên thay đổi. Pheromone của Kang Jin Wook trở nên nồng nặc hơn làm Sun Woo hơi nhăn mặt.

“Sao? Giờ thì cảm thấy áp lực rồi chứ?”

“Áp lực gì cơ?”

“Nghe nói cậu là omega mà.”

Sun Woo sững người trước câu nói bất ngờ của Kang Jin Wook. Cậu quá bối rối để phủ nhận ngay lập tức.

“…Cậu đang nói gì vậy?”

Sun Woo cố trả lời, nhưng ánh mắt không dám chạm vào hắn. Cậu không giỏi nói dối, điều đó quá rõ ràng.

Kang Jin Wook với ánh mắt sắc sảo, đã nắm bắt được tình hình từ biểu cảm của cậu, dù thực ra hắn đã biết trước khi đến đây.

“Thì ra là thật.”

Dù Sun Woo phủ nhận, lời khẳng định chắc nịch của hắn vẫn vang lên. Cậu ta biết mình là omega từ trước, nhưng làm sao cậu ta phát hiện được?

Sun Woo cố nghĩ, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Cậu phân vân, liệu có nên tiếp tục phủ nhận hay không. Nhưng rồi cậu nhận ra mình đang siết chặt nắm tay.

“Đúng vậy. Tôi là mega.”

Nếu hắn đã biết tất cả thì việc che giấu cũng chẳng ích gì. Sun Woo buông tay, thừa nhận sự thật với vẻ bình thản. Thấy vậy, chân mày của Kang Jin Wook khẽ nhướn lên, nhưng hắn không tỏa thêm pheromone nữa.

“Vậy tại sao cậu lại giấu tôi?”

“Tôi cũng không biết.”

Câu trả lời của Sun Woo khiến Kang Jin Wook sửng sốt.

“Không biết?”

“Ừ. Như cậu biết đấy, tôi không nhớ gì cả.”

“Chứng mất trí nhớ?”

Kang Jin Wook cười nhạt, vẻ mặt như không thể tin nổi.

“Được rồi, cứ cho là cậu không nhớ đi. Nhưng đáng lẽ cậu phải nói với tôi chứ. Cậu định giả vờ là beta mãi à?”

“Cậu có hỏi đâu.”

Sun Woo trả lời tỉnh bơ làm Kang Jin Wook nghiến răng ken két. Phải, hắn chưa bao giờ hỏi. Vì hắn chưa từng nghĩ đến điều đó.

“Ngay từ đầu cậu đã không định nói gì rồi, đúng không?”

Sun Woo chỉ nhún vai thay cho câu trả lời. Điều đó đủ để xác nhận nghi vấn của hắn.

“Vậy nên cậu định bỏ trốn khỏi tôi để đến với cha của đứa bé trong bụng cậu sao?”

Còn tiếp

– – – – – – – – 

Ê nha đừng như Seo Do Hyun nha tròi

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo