Đôi môi mím chặt, hàng chân mày ngay ngắn như đường thẳng, ánh mắt trầm tĩnh. Tất cả đều giống như mọi ngày. Nhưng chính vì thế, thư ký Kwak càng thêm tò mò về thứ mà Kang Jin Wook đã nhìn thấy trong phòng điều khiển trung tâm.
Dẫu vậy, vì Kang Jin Wook không phải người hay giải thích, nên sự tò mò của thư ký Kwak chắc chắn sẽ không được giải đáp.
Biết rõ các nhân viên, kể cả thư ký Kwak, đều đang âm thầm dõi theo mình, nhưng Kang Jin Wook không hề để tâm hay dành lấy một ánh mắt cho ai. Hắn cứ thế bước đi dọc hành lang, lên thang máy và thẳng đến bãi đỗ xe riêng biệt.
Ngay từ lúc thấy Kang Jin Wook bước vào thang máy, thư ký Kwak đã đoán được đích đến của hắn, nên đã sớm gọi điện dặn trước. Chiếc xe chờ sẵn với động cơ đang nổ máy.
“Giám đốc, tôi đưa anh đi đâu đây?”
Vừa thấy Kang Jin Wook ngồi vào xe, thư ký Kwak liền lên tiếng hỏi. Nhưng cũng giống buổi sáng, lần này hắn vẫn không dễ dàng mở lời.
Thư ký Kwak liếc qua kính chiếu hậu, tiếp tục quan sát nét mặt của hắn. Vẫn không có gì thay đổi. Thế nhưng, bầu không khí quanh hắn khiến thư ký Kwak không khỏi cảm thấy bất thường.
“Rốt cuộc, trong phòng điều khiển trung tâm, giám đốc đã xem được thứ gì nhỉ?” Thư ký Kwak thầm đoán.
Nếu dựa vào suy luận sơ bộ, có lẽ Kang Jin Wook đã xem hình ảnh về đối tượng omega từng ghép đôi với mình trong kỳ phát tình, và một nhân viên công ty nào đó có mặt lúc đó.
“Nhân viên công ty ư…” Thư ký Kwak nhớ lại, hôm ấy có bữa tiệc liên quan đến dự án kinh doanh quốc tế với sự tham gia của các quan chức chính phủ và nhân viên phòng kinh doanh quốc tế. Trong số đó…
“A!”
Một tiếng thốt khẽ thoát ra. Thư ký Kwak vừa nhớ ra, đúng là có một omega trong đội kinh doanh quốc tế.
“Chẳng lẽ omega đó đã đi cùng giám đốc đến khách sạn?”
Nhưng suy cho cùng, tài xế hôm ấy cũng không kể lại điều gì đặc biệt.
Vấn đề là, hôm đó thư ký Kwak không thể đi theo Kang Jin Wook đến cuối lịch trình do có việc riêng, nên không nắm được tình hình cụ thể.
Thư ký Kwak nhìn thoáng qua ghế lái, ánh mắt đầy trăn trở.
“Về nhà.”
Một mệnh lệnh trầm thấp bất chợt cất lên.
Xe lăn bánh, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Thư ký Kwak nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế sau. Anh ta theo bước Kang Jin Wook ra ngoài, đắn đo rồi hỏi:
“Giám đốc, lịch trình ngày mai anh muốn điều chỉnh thế nào?”
Dù rất muốn hỏi về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng thư ký Kwak biết mình không nên nhắc đến nếu không được chính Kang Jin Wook chủ động đề cập. Vì vậy, thư ký Kwak chọn cách hỏi về lịch trình, để phần nào dò xét ý định của Kang Jin Wook.
“Lịch trình ngày mai thế nào?”
Thư ký Kwak lập tức tóm tắt. Như thường lệ, toàn là các cuộc họp quan trọng, không thể dời lại.
“Sắp xếp để hoàn thành trước buổi tối.”
Kang Jin Wook ra lệnh ngắn gọn rồi đi thẳng vào nhà.
Thư ký Kwak đứng đó, nhìn theo bóng Kang Jin Wook, không khỏi tự hỏi:
“Chẳng lẽ mình đoán sai?”
Hôm ấy, trong đội kinh doanh quốc tế, omega duy nhất tham gia tiệc là Im Hae Won. Nếu Kang Jin Wook thực sự gặp một omega ở khách sạn và người đó là nhân viên công ty, thì chắc chắn đó phải là Im Hae Won. Nhưng thái độ hôm nay của hắn lại không giống như vậy.
***
Hắn hoàn thành nhanh chóng tất cả lịch trình trong ngày, đúng như lời hứa sẽ xong trước buổi tối. Trong lúc đó, hắn vẫn tranh thủ liên lạc với Choi Sun Woo và xem qua những bức ảnh được gửi từ vệ sĩ. Còn gọi điện về nhà, dặn quản gia Baek chuẩn bị hộp cơm trưa.
Thế nhưng, điều bất thường lại xảy ra từ một nơi không ngờ tới.
Khi Kang Jin Wook và thư ký Kwak đi ngang qua văn phòng thư ký, họ nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Sao thư ký Choi lại gửi thứ này chứ?”
Nghe cái tên ‘thư ký Choi’ bước chân của cả hai liền khựng lại.
Hai nhân viên, thư ký Jo và thư ký Kim đang cúi xuống xem xét những chiếc hộp trước mặt. Đây là bưu kiện mà đội hành chính vừa chuyển đến cho văn phòng thư ký. Người gửi không ai khác ngoài Choi Sun Woo.
“Chẳng biết nữa. Mà cô có nhận được liên lạc gì từ thư ký Choi không?”
“Không, chẳng có gì cả. Từ sau khi cậu ta nghỉ việc, tôi đâu còn giữ liên lạc.”
Thư ký Kim tò mò nhìn vào hộp, trong đó là những quả quýt Hallabong vàng óng, xếp ngay ngắn. Chúng không có dấu hiệu hư hỏng, thậm chí còn tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
“Lạ thật, sao lại gửi mấy thứ này?”
Khi thư ký Kim đang định nói đùa rằng có độc trong đó, thì giọng nói nghiêm nghị của thư ký Kwak bất ngờ vang lên:
“Đó là cái gì vậy?”
“À, cái này là…”
Thư ký Kim định trả lời nhưng vừa nhìn thấy cả thư ký Kwak lẫn Kang Jin Wook đều đang chăm chú nhìn mình, liền lập tức ngập ngừng.
“Thư ký Kim, nói đi.”
Dưới ánh mắt thúc giục của thư ký Kwak, thư ký Kim rụt rè đáp:
“Thư ký Choi… không, là Choi Sun Woo gửi đến.”
Lúc này, Kang Jin Wook đang đứng trước cửa phòng làm việc, không kìm được mà tiến lại gần chiếc hộp. Ánh mắt hắn dừng lại trên mẩu giấy ghi chú mà thư ký Kim đang cầm.
“Cậu ta gửi cả thứ này… bất ngờ thật.”
Thư ký Kim định tiếp tục nhưng bị thư ký Jo ngăn lại.
“Thư ký Kim!”
Thư ký Kim lập tức ngậm miệng, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Kang Jin Wook. Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn điềm nhiên như mặt hồ phẳng lặng, chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp và mẩu giấy trước khi hỏi:
“Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
“Dạ?”
Thư ký Kim hơi lúng túng, chưa hiểu câu hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Kang Jin Wook, vội vàng đáp lại rõ ràng hơn:
“À, vâng. Chỉ có hai chúng tôi nhận được thôi.”
Ngay khi nghe câu trả lời, hàng chân mày của Kang Jin Wook thoáng động đậy, nhưng không ai nhận ra, vì hắn đã xoay người, quay lưng bước thẳng vào phòng làm việc.
“Cứ lấy đi, không có gì đáng lo.”
Trước khi đi, hắn chỉ bỏ lại một câu đầy mơ hồ, khiến những người ở lại ngơ ngác nhìn nhau.
***
Khi hắn đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, một bóng dáng quen thuộc đã đứng chờ từ bao giờ. Đó là Im Hae Won, người vừa cúi đầu chào cung kính khi thấy hắn xuất hiện.
Chứng kiến cảnh đó, thư ký Kwak bất giác nhớ lại vụ việc trong phòng điều khiển trung tâm hôm qua. Anh thầm nghĩ, có phải vì chuyện đó mà Im Hae Won đột ngột xuất hiện ở đây không?
Nhưng…
“Giám đốc, tôi nghe nói anh đã giúp đỡ tôi khi ở Jeju. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ vậy mà tôi đã an toàn trở về nhà và được nghỉ ngơi tốt.”
Giọng nói của Im Hae Won trầm ấm, pha chút hồi hộp và cảm kích. Hai gò má cậu ta thoáng ửng đỏ, không rõ vì căng thẳng hay cảm xúc khác.
Tuy nhiên, Kang Jin Wook hoàn toàn lờ đi sự hiện diện của Im Hae Won, chỉ lạnh lùng tiến về phía xe.
“Tôi nghe nói… thư ký Choi đã gặp rắc rối vì tôi…”
Vừa nghe đến thư ký Choi, Kang Jin Wook bất ngờ quay phắt lại. Im Hae Won giật mình, ánh mắt bối rối dừng lại giữa khoảng không.
“Cậu đã liên lạc với Choi Sun Woo chưa?”
“Dạ… sao cơ ạ?”
“Tôi hỏi, cậu có gọi điện hay nhắn tin cho Choi Sun Woo không?”
“Không… tôi không có.”
Im Hae Won lắc đầu, ánh mắt lộ rõ sự bối rối. Cậu ta thậm chí còn không biết số liên lạc của Choi Sun Woo, và cũng không nghĩ đến việc nhờ người khác hỏi giúp. Vì vậy, cậu ta chỉ có thể thành thật trả lời.
Kang Jin Wook khẽ cười nhạt, lạnh lùng nói:
“Tốt. Vậy sau này cũng đừng để tâm đến Choi Sun Woo nữa.”
Vừa dứt lời, Kang Jin Wook quay lại xe, nhưng rồi đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Im Hae Won một lần nữa.
“Tôi không ngửi thấy pheromone của cậu.”
“À, đúng vậy. Vì tôi nghe nói nó làm phiền anh, nên đã điều chỉnh.”
Thực ra, lý do lớn nhất khiến Im Hae Won cố tình ẩn đi pheromone là vì lần phát tình bất ngờ tại Jeju đã gây ra không ít phiền toái, đặc biệt là việc để Kang Jin Wook phải đối mặt với tình huống khó xử.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của Kang Jin Wook lại khiến Im Hae Won bối rối:
“Hai tháng trước, ngày 29, cậu có đến khách sạn G không?”
“Ngày 29 ở khách sạn G sao?”
Im Hae Won thoáng ngạc nhiên, lắc đầu:
“Không, tôi không đến đó.”
Nghe câu trả lời, Kang Jin Wook khẽ gật đầu, nét mặt chẳng lộ ra chút cảm xúc. Hắn lên xe, để lại thư ký Kwak với ánh mắt đầy hoang mang.
Trong khi cả thư ký Kwak lẫn Im Hae Won vẫn chưa hiểu chuyện gì, Kang Jin Wook đã đóng sầm cửa xe.
“Thư ký Kwak, cậu đã nói gì với Im Hae Won về chuyện ở Jeju?”
Kang Jin Wook bất ngờ quay sang hỏi khi thư ký Kwak vừa ngồi vào ghế lái.
“Tôi chỉ tóm tắt ngắn gọn tình hình khi đó thôi.”
Thư ký Kwak đáp. Nội dung anh ta kể với Im Hae Won chỉ là: Trong kỳ phát tình, cậu suýt gặp nguy hiểm vì những kẻ xấu. Choi Sun Woo đã giúp cậu thoát khỏi tình huống đó, dù bị cuốn vào rắc rối. Còn người giải quyết mọi chuyện chính là Kang Jin Wook.
Mọi thứ chỉ đơn giản như vậy. Nhưng nét mặt Kang Jin Wook lại thoáng căng thẳng, y như lúc nghe về món quà Hallabong từ Choi Sun Woo.
“Thật kỳ lạ.” Thư ký Kwak nghĩ thầm, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Quả thật, điều kỳ lạ không chỉ giới hạn ở những sự việc hôm nay. Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua, khi Kang Jin Wook đích thân đến khách sạn và xem lại CCTV tại phòng điều khiển trung tâm. Từ đó đến giờ, hắn luôn mang theo một cảm giác khác thường.
Nếu hỏi cụ thể rằng điều gì bất thường, thì thật khó chỉ ra. Nhưng xung quanh Kang Jin Wook luôn tồn tại một bầu không khí kỳ lạ, như thể có thứ gì đó không đúng.
“Tôi đưa anh đi đâu đây?”
Thư ký Kwak cố ý hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời. Với hộp cơm đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh, điểm đến không thể nhầm lẫn.
“Đến Jeju.”
Như dự đoán, điểm đến cuối cùng của Kang Jin Wook chính là trước mặt Choi Sun Woo.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.