Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 67
Kang Jin Wook chăm chú nhìn Choi Sun Woo đang chìm trong sự bối rối. Có một điều mà Choi Sun Woo không biết: Chủ tịch Kang là người cực kỳ ám ảnh và khao khát về huyết thống.
Chủ tịch đầu tiên của Tập đoàn Tae Sung vốn dĩ là một hầu cận của gia đình quý tộc, nhưng dù đã che giấu, ông vẫn là một alpha lặn. Vì thế, ước mơ thoát khỏi thân phận thấp hèn của mình càng cháy bỏng. Khi thời đại hỗn loạn của đất nước kết thúc và chiến tranh phân chia Nam Bắc nổ ra, ông nhận ra cơ hội đã đến.
Vị chủ tịch đầu tiên ấy đã bán tất cả những gì có thể bán, tích lũy được một khối tài sản khổng lồ. Lần đầu tiên, ông công khai tiết lộ thân phận alpha của mình và hiên ngang bước vào hàng ngũ những người giàu có. Tuy nhiên, ông vẫn không thể từ bỏ ý nghĩ rằng xuất thân của mình là thấp hèn — một kẻ hầu hạ cho giới quý tộc.
Để khắc phục điều đó, ông đã cố gắng cho con cái của mình kết hôn với các hậu duệ của những gia đình danh giá. Đặc biệt, ông dành nhiều tâm huyết để kết hợp các alpha trong gia đình với những omega ưu tú của dòng dõi cao quý. Thậm chí, để có được một alpha hay omega ưu tú, ông không ngần ngại chấp nhận cả con ngoài giá thú. Tất nhiên, những đứa trẻ đó đều giấu kín xuất thân, được đưa vào gia phả và trở thành những quân cờ phục vụ cho gia tộc.
Nhờ dòng máu mà ông xây dựng, Tập đoàn Tae Sung đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực xây dựng và cơ sở hạ tầng trong thời kỳ tăng trưởng cao tốc, cuối cùng vươn lên thành tập đoàn hùng mạnh như ngày nay.
Những đặc tính của vị chủ tịch đầu tiên đó được truyền lại trọn vẹn cho con trưởng của ông, Chủ tịch Kang, người cũng ám ảnh về huyết thống. Chính vì lý do đó, khi nghe tin Kang Jin Wook, đứa con ngoài giá thú phân hóa thành alpha, ông đã đón hắn về nhà ngay.
Vậy nên, Chủ tịch Kang chắc chắn không để Choi Sun Woo rời đi dễ dàng. Nếu biết hai người hủy hôn, ông sẽ tìm hiểu nguyên nhân, và nếu phát hiện Sun Woo mang thai, ông sẽ tìm cách xác định cha đứa trẻ.
“Cậu có muốn bị cướp con ngay sau khi sinh không?”
“Làm sao mà có chuyện đó được? Chủ tịch liệu có làm như thế khi chưa rõ con ai không?”
“Cậu vẫn còn nói những lời ngây thơ ấy à.”
Nghe chính miệng ai đó nói rằng Chủ tịch có thể sẽ làm những điều còn đáng sợ hơn nhiều. Dù trong lòng đã đoán được, Sun Woo vẫn thấy lạnh sống lưng.
Thật sao? Chủ tịch thực sự sẽ làm tới mức đó? Dù nguyên tác có tàn nhẫn thế nào cũng không thể quá đáng vậy chứ.
Sun Woo thở dài trong lòng, nhưng vẫn không bỏ qua chút hy vọng cuối cùng, liền hỏi:
“Chẳng phải thứ Chủ tịch muốn chỉ là mảnh đất mà tôi đang giữ sao?”
Ngay cả trong hợp đồng với Chủ tịch Kang cũng chỉ toàn những điều khoản nhằm chiếm đoạt đất đai của Sun Woo.
“Điều đó không quan trọng. Nếu Chủ tịch biết về sự tồn tại của đứa bé, ông ta sẽ tra rõ xem đó có phải huyết thống của mình hay không và sẽ khiến cậu kiệt quệ để đạt được điều đó.”
Hơn thế nữa, ông có thể dùng đứa bé làm cái cớ để lấy hết tài sản của Choi Sun Woo. Kang Jin Wook không nói đến mức đó, bởi hắn không muốn Sun Woo bị sốc. Omega mang thai những tháng đầu cần phải tránh căng thẳng, và nếu đã đưa Sun Woo lên Seoul, việc đầu tiên phải làm là kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Kỳ lạ thay, dù mới chỉ biết Sun Woo mang thai ngày hôm qua, Kang Jin Wook đã không giống bản thân hắn nữa, lo lắng đủ điều và lên kế hoạch tỉ mỉ từng bước.
“Vậy thì ở bên cậu cũng có vấn đề đấy. Nếu họ hiểu lầm đứa bé là của cậu thì sao?”
“Không sao đâu.”
Sun Woo lo lắng thật lòng, vậy mà Kang Jin Wook lại trả lời như thể không đáng bận tâm.
“Không sao là thế nào chứ!”
Sun Woo trừng mắt nhìn Kang Jin Wook, nhưng đối phương vẫn không bận tâm mà nói với vẻ điềm nhiên:
“Dù gì chúng ta cũng đã đính hôn. Dù có lời đồn gì thì cũng không vấn đề. Thậm chí điều đó có thể tốt hơn cho cậu.”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi đã nói rồi mà. Chủ tịch Kang rất coi trọng huyết thống. Nếu ông ta biết cậu mang thai, ông ta sẽ cố gắng xác định đứa bé là của ai và xem xét hình thái của nó. Nhưng vì cậu là hôn thê của tôi, ông ta không thể tùy tiện được.”
*Anh đang dụ bé nhà toi về với anh chứ gì
Dù Kang Jin Wook không hề có ý định báo tin này cho Chủ tịch Kang, nhưng hắn cũng không nói ra điều đó. Việc Sun Woo cần làm chỉ là giữ tinh thần thoải mái, mọi chuyện khác hắn sẽ tự mình giải quyết.
“Ừm… Nghe cũng hợp lý.”
*Trời ơi sao bé dễ dụ vại ^^
Sun Woo miễn cưỡng gật đầu, dù vẻ mặt vẫn còn mơ hồ. Đúng như Kang Jin Wook nói, nếu chỉ có một mình cậu, chắc chắn không thể ngăn được Chủ tịch Kang. Nhưng nếu có Kang Jin Wook bên cạnh, mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều. Kang Jin Wook là người thừa kế chính thức của Tập đoàn Tae Sung. Dù là Chủ tịch Kang cũng không thể tùy tiện đối xử với hôn thê của người thừa kế.
“Gia hạn hợp đồng đi.”
Chờ Sun Woo suy nghĩ xong, Kang Jin Wook lên tiếng.
“Gia hạn? Đến khi nào?”
“Đến khi cậu sinh con.”
“Khoan, vậy sau đó thì sao?”
Vấn đề lớn nhất là chuyện sau khi sinh. Dù trước đó tránh được Chủ tịch Kang, khả năng bị phát hiện vẫn rất cao. Với thông tin mà Chủ tịch có, chuyện biết hay không chỉ là vấn đề thời gian.
“Trong thời gian đó, tôi sẽ chuẩn bị để cậu có thể ra nước ngoài ngay sau khi sinh. Chỉ cần rời đi mà ông ta không biết là được.”
“Ờ…”
Sun Woo hơi sững sờ trước câu trả lời mà Kang Jin Wook như đã chuẩn bị sẵn. Kang Jin Wook nghĩ rằng có vẻ Sun Woo đang lo lắng, liền bổ sung:
“Đừng lo. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ để cậu không phải chịu bất tiện khi ở đó.”
Nhưng điều khiến Sun Woo sững sờ không phải vì chuyện đó.
“Tại sao cậu lại làm đến mức này?”
Cậu không khỏi thắc mắc. Những điều Kang Jin Wook nói dường như chẳng phải là điều kiện, mà tất cả như chỉ để bảo vệ cậu.
Rốt cuộc, vì sao chứ?
Choi Sun Woo đối diện với Kang Jin Wook bằng một cảm giác hoàn toàn mới lạ khi nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh của hắn.
Ban đầu, Kang Jin Wook chỉ là kẻ cố chấp không chịu để Sun Woo rời công ty và cứ bám riết theo cậu. Đó chính là kiểu hành xử mà Sun Woo luôn nghĩ về Kang Jin Wook, bướng bỉnh, cứng đầu, và có phần ngông cuồng. Dĩ nhiên, cậu không thể hiểu nổi tại sao hắn lại khăng khăng ở bên mình đến vậy.
Bây giờ cũng thế, Kang Jin Wook vẫn muốn giữ Sun Woo bên cạnh, nhưng lần này là vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng cậu. Cả hai lần đều xuất phát từ những lý do mà chính Sun Woo cũng không thể hiểu nổi. Có điều gì đó mà cậu không biết, một điều gì đó bí ẩn. Nhưng rốt cuộc là gì chứ? Suy nghĩ mãi cũng chẳng ra, Sun Woo đành phải hỏi thẳng.
“Chắc cậu biết rõ hơn tôi.”
Kang Jin Wook bất ngờ bật cười khẽ, một nụ cười thoáng chút chua chát.
Gì vậy, Kang Jin Wook?
Thái độ này thật không công bằng. Tại sao lại cười như vậy? Và làm sao tôi có thể biết được điều cậu đang nghĩ? Sun Woo không thể thốt ra những câu hỏi đó, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi giờ đây không còn nụ cười của Kang Jin Wook.
“Vậy, câu trả lời của cậu?”
Sau một lúc im lặng, Kang Jin Wook hỏi lại. Thực tế, đề nghị của hắn là một điều kiện không thể từ chối. Hắn không chỉ bảo đảm an toàn cho đứa bé, mà còn giúp Sun Woo bảo vệ tài sản của mình khỏi tay Chủ tịch Kang.
Có lẽ, mình có thể từ từ tìm hiểu tại sao cậu ta lại làm thế. Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian mà.
“Được rồi, làm như cậu nói đi. Chúng ta thỏa thuận như vậy.”
Cuối cùng, Sun Woo cũng đồng ý. Lời cậu vừa dứt, một nụ cười khó hiểu lại thoáng qua trên môi Kang Jin Wook, nhưng biến mất ngay lập tức.
Sun Woo nghĩ rằng ngay sau khi mọi chuyện được quyết định, Kang Jin Wook sẽ lập tức đề nghị cùng cậu quay về Seoul.
“Ngày mai tôi sẽ quay lại đón cậu. Nghỉ ngơi đi.”
Nhưng hắn lại tỏ ý muốn rời đi ngay lập tức.
“Gì cơ?”
Sun Woo đang bận gói lại hộp cơm sạch vào tấm vải bọc, nghe xong liền quay phắt lại. Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe.
Kang Jin Wook không chỉ nói như vậy, mà còn khoác lại chiếc áo vest chỉnh tề, sẵn sàng rời đi.
“Muộn rồi, cậu cũng cần nghỉ ngơi mà.”
“Ờ, đúng là thế…”
Nhưng sao lại thế này? Kang Jin Wook dễ dàng rút lui như vậy sao? Sun Woo cứ ngơ ngác nhìn theo, còn Kang Jin Wook thì chẳng để ý, cầm theo hộp cơm rỗng rồi bước ra cửa.
“Ngủ ngon nhé. Nghỉ ngơi cho tốt.”
Trước khi bước qua ngưỡng cửa,Kang Jin Wook còn quay lại chào. Sun Woo giờ mới nhận ra hắn thực sự định rời đi, chỉ biết ngơ ngác vẫy tay.
“Ừ… mai gặp.”
Sun Woo vẫn chưa hết bàng hoàng, còn Kang Jin Wook gật đầu nhẹ rồi quay lưng bước đi.
Bên ngoài trời đã khuya, ánh sáng từ đèn đường yếu ớt để lại bóng tối dày đặc bao trùm khu sân. Kang Jin Wook bước qua sân với dáng đi thẳng tắp, không chút do dự.
Khi bóng dáng Kang Jin Wook khuất hẳn, Sun Woo mới lặng lẽ đóng cửa lại, rồi đứng đó ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa khép.
Khi Sun Woo vẫn đang mải miết trong dòng suy nghĩ, Kang Jin Wook rời khỏi nhà cậu, đứng lặng nhìn ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ. Rồi quay người, bước đi trong sự tĩnh lặng của khu dân cư.
Nhưng ngay khi bước được một đoạn, đôi mắt sắc bén của Kang Jin Wook nheo lại. Giác quan nhạy bén của một alpha ưu tú lập tức nhận ra sự hiện diện lạ thường.
Ngay sau đó, cơ thể Kang Jin Wook lao vút như viên đạn. Hắn tóm gọn kẻ đang ẩn mình sau bức tường bỏ hoang, một tay siết chặt cổ gã.
“Aaaa!”
Kẻ lạ thét lên khi cảm thấy áp lực mạnh mẽ từ bàn tay Kang Jin Wook, đầu gã đập mạnh vào bức tường, còn chiếc máy ảnh nặng trĩu rơi xuống đất với một tiếng “bụp” nặng nề.
“Ai sai mày đến đây?”
Kang Jin Wook hỏi với giọng lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì…”
“Phó chủ tịch Kang Jin Tae? Hay là Chủ tịch Kang?”
“Không, không… Anh hiểu lầm rồi…”
“Nói!”
Mặc cho kẻ kia cố gắng chối cãi, Kang Jin Wook càng siết chặt tay khiến gã thở không nổi. Pheromone của một alpha ưu tú đột ngột tràn ra, tràn ngập sự đe dọa khủng khiếp.
“Là… Phó chủ tịch…”
Không thể chịu đựng thêm, kẻ kia cuối cùng cũng khai ra. Kang Jin Wook siết tay thêm chút nữa, suy nghĩ thoáng qua việc bóp nát cổ gã ngay tại chỗ.
“Kang Jin Wook?”
Giọng nói của Sun Woo vang lên từ phía xa khiến hắn khựng lại. Sun Woo đang tìm hắn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.