Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 2.
Tác giả: One Exception, 한예외
Minh họa: Jinsa, 진사
Dịch: ttrang
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Phủ nhận.
Tức giận.
Mặc cả.
Trầm cảm.
Chấp nhận.
Nhà tâm thần học lừng danh thế kỷ 20, Elisabeth Kübler-Ross, đã phân loại những giai đoạn tâm lý mà con người trải qua khi đối mặt với cái chết trong cuốn sách On Death and Dying.
Tình huống này thì khác, nhưng trạng thái tâm lý của Kwon Jae-jin ở dòng thời gian đầu tiên lại tuân theo đúng tiến trình đó.
Anh phủ nhận, nổi giận, mặc cả, chìm vào tuyệt vọng, và cuối cùng là chấp nhận.
Nếu bạn đang thắc mắc rằng màn mở đầu hoa mỹ này dẫn đến điều gì…
Thì nói đơn giản thôi, Kwon Jae-jin ở dòng thời gian đầu tiên đã yêu một kẻ điên.
Một kẻ điên chính là Seo Eui-woo, Esper cấp S đầu tiên trong lịch sử. 24 tuổi.
Bốn năm trước, Seo Eui-woo bất ngờ xuất hiện trước mặt Jae-jik, khi ấy vẫn chỉ là một người thường chưa Thức Tỉnh. Hắn nói đã tìm thấy Guide phù hợp với mình, rồi ngay lập tức bắt cóc anh.
"Anh chính là Guide hợp với tôi. Bảo sao tôi tìm mãi không ra — thì ra anh bị mắc kẹt ở cái nơi tồi tàn này."
Kwon Jae-jin, một nhân viên văn phòng tầm thường sống tại Khu Dân Cư Tổng Hợp số 6, lại là Guide?
Dù có phủ nhận, khăng khăng đó là nhầm lẫn, hay cầu xin Seo Eui-woo buông tha, thì tên khốn đó không thèm nghe. Thay vào đó, hắn lôi anh khu dân cư đặc biệt nơi chỉ những người Thức Tỉnh mới được phép sống, nhốt anh vào căn biệt thự xa hoa rộng 3.000 pyeong (tương đương khoảng 10.000 mét vuông), rồi ép anh làm Guide của hắn.
Việc Hướng Dẫn, dĩ nhiên, đòi hỏi tiếp xúc cơ thể.
Và trong mọi hình thức, tiếp xúc qua màng nhầy là phương pháp hiệu quả nhất.
Vì lý do đó, từ nhỏ, các Esper đã được giáo dục giới tính hoàn toàn khác với người bình thường, và được giảng dạy một khái niệm đặc biệt về sự trong trắng.
Với Kwon Jae-jin, cũng như mọi thường dân khác, những hành động như hôn hay quan hệ tình dục mang ý nghĩa tình cảm sâu sắc, chỉ nên dành cho người mình yêu thương.
Còn với tên khốn Seo Eui-woo, thì đó chỉ đơn thuần là một phương pháp Hướng Dẫn hiệu quả không hơn.
“Đau... Đau quá — a, khự! Hưm... dừng lại...!”
Chỉ vì chỗ đó quá khổ vô dụng của hắn, mà Jae-jin đã có một trải nghiệm đầu đời kinh hoàng đến tột cùng, đến mức chảy máu ở cả hai nơi cùng lúc.
Lúc đó, trong anh chỉ có một cảm xúc duy nhất căm phẫn đến sôi máu.
“Guide của tôi… Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi. Của tôi… À mà, tên anh là gì nhỉ?”
Tên đó nhe răng cười với anh, nói rằng cuối cùng, hắn cũng được trải nghiệm một lần Hướng Dẫn đúng nghĩa.
Rằng đây là lần đầu tiên của hắn, rằng ngực hắn như thắt lại vì xúc động, rằng hắn hạnh phúc đến mức muốn bật khóc.
Đôi mắt một mí dài của hắn cong cong như cười, khuôn mặt trẻ trung mang vẻ vô hại đến mức ghê tởm, khiến Jae-jin chỉ muốn nôn mửa.
Và cuối cùng, anh không kiềm được nữa tung cú đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng Seo Eui-woo không hề lay chuyển. Cứ như thể cú đấm của một thường dân chẳng là gì cả.
Thậm chí, hắn còn đưa mặt ra cho anh đấm, miệng cười toe toét, lộ hàm răng sắc bén như dã thú, ánh mắt lấp đầy bởi sự điên loạn bệnh hoạn — như thể ngay cả bị đánh cũng là một dạng Hướng Dẫn đối với hắn.
Dù là bây giờ, chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến da gà Jae-jin nổi khắp người.
“Tôi không phải Guide. Tôi vốn không thể thực hiện Hướng Dẫn, nếu có xảy ra thì chắc chắn là nhầm lẫn. Làm ơn, hãy đưa tôi về lại Khu Dân Cư Tổng Hợp số 6.”
“Jae-jin, anh là một dị biến.”
Sau đó, khi Jae-jin yêu cầu được trở về nhà, nói rằng anh đã hoàn thành nghĩa vụ Hướng Dẫn, rằng anh không còn lý do gì để ở lại nữa, Seo Eui-woo lập tức bác bỏ.
Người Thức Tỉnh — dù là Esper hay Guide — đều thuộc về nhà nước. Từ lúc sinh ra, họ đã bị kiểm soát chặt chẽ, sống trong sự giám sát nghiêm ngặt.
Còn một người như Kwon Jae-jin, vốn là dân thường nhưng đột ngột thức tỉnh năng lực ở tuổi trưởng thành?
Anh bị xếp vào loại dị biến mất kiểm soát — mối đe dọa tiềm tàng. Những cá thể như vậy được xem là quá nguy hiểm và thường bị xử tử ngay lập tức.
“Tôi sẽ để anh đi. Vậy sao? Anh muốn rời khỏi đây để bị bắn chết? Hay để tôi giấu anh đi và cho anh sống với tư cách Guide riêng của tôi?”
Seo Eui-woo đưa ra một lựa chọn vốn chẳng phải là lựa chọn.
Cuối cùng, Jae-jin buộc phải thỏa hiệp với hiện thực, chấp nhận trở thành Guide cá nhân của Seo Eui-woo, kẻ giam cầm anh trong chính ngôi nhà ấy.
Và ba năm địa ngục bắt đầu từ đó.
Nhìn lại, Seo Eui-woo đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời Jae-jin, đến mức anh buộc phải học cách chấp nhận hắn, ít nhất là ở một mức độ nào đó.
Dù gì thì, ba năm cũng là một khoảng thời gian quá dài.
Ban đầu, Jae-jin ghét Seo Eui-woo đến tận xương tủy. Anh vùng vẫy, tìm mọi cách để thoát khỏi sự giam cầm cưỡng ép, từ chối Hướng Dẫn bất cứ khi nào hắn đòi hỏi. Giữa họ là những cuộc cãi vã dữ dội, nhiều lúc bùng nổ thành bạo lực.
… Cho đến khi Seo Eui-woo bị đẩy đến bờ vực phát cuồng vì thiếu Hướng Dẫn, mất hoàn toàn lý trí, và cưỡng ép Jae-jin suốt ba ngày ba đêm.
… Cho đến khi Jae-jin cố giết hắn.
… Cho đến khi Jae-jin nghĩ đến việc kết liễu chính mình.
Nhưng sau cùng, khi thật sự suy nghĩ lại — chẳng điều gì trong số đó là lỗi của Seo Eui-woo cả.
Không phải lỗi của hắn khi Jae-jin sinh ra là một dị biến, rồi thức tỉnh như một Guide.
Cũng không phải lỗi của hắn khi Jae-jin không còn lựa chọn nào ngoài việc ở lại — hắn chỉ muốn bảo vệ anh khỏi hệ thống tàn nhẫn của nhà nước.
Thế nhưng, Jae-jin vẫn cần một người để đổ lỗi.
Và khi người mà anh căm ghét nhất lại ở ngay trước mắt, thì việc trút giận lên hắn là điều quá đỗi tự nhiên.
Dù sao…thì.
Phải công bằng mà nói, Seo Eui-woo đúng là có một gương mặt đẹp chết tiệt.
Trên đời này thật sự không có gương mặt nào cân đối một cách hoàn hảo như của anh cả.
... Không phải là Jae-jin quen anh chỉ vì mặt đâu.
... Có phải vì mặt không?
Cái mặt đó...?
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì cái mặt đẹp chết tiệt đó thôi sao?
... Anh cũng không biết nữa.
Dù sao thì, thế là bọn họ thành một cặp.
Kết thúc có hậu.
... Giá như câu chuyện thực sự kết thúc ở đó.
Một buổi chiều nắng đẹp, một Cánh Cổng bất ngờ mở ra ngay trong sân nhà họ.
Kwon Jae-jin bị hút vào và bị xé xác thành từng mảnh.
Kết cục tồi tệ.
Và đó là cái kết cho kiếp đầu tiên của Kwon Jae-jin trước khi anh quay ngược về quá khứ.
Một cơn đau đầu âm ỉ dần tan biến.
Nhăn mặt, Jae-jin gượng mở mắt ra và nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng rất đỗi quen thuộc.
Biệt thự xa hoa rộng ba nghìn pyeong của Seo Eui-woo.
Hai bên tường là những tấm kính cường lực khổng lồ kéo dài từ sàn đến trần, để lộ khung cảnh biển đêm yên ả phía sau. Ngay cả trần nhà cũng là một mái vòm trong suốt, khiến người ta có cảm giác như những vì sao lấp lánh trên trời sắp trút xuống giường bất cứ lúc nào.
Nhân tiện, toàn bộ kính ở đây đều là loại chống đạn siêu bền đặc biệt.
Mà làm sao Jae-jin biết được điều đó?
Vì chính anh đã từng thử nổ súng vào nó.
“À, tỉnh rồi à?”
Đúng lúc ấy, một gương mặt quen thuộc thò lên giữa hai chân anh.
Seo Eui-woo đang cởi đồ cho anh từ phía dưới.
Không chút do dự, hắn tháo thắt lưng, kéo khóa quần, rồi tụt chiếc quần âu may đo xuống ngang đầu gối.
Jae-jin không nói gì.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Seo Eui-woo khi hắn kéo quần anh xuống, hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ hay bối rối.
Đó là khuôn mặt mà anh đã phát ngán trong suốt bốn năm ở kiếp trước.
Cặp lông mày đậm và sắc nét ấy vẫn không hề thay đổi đến mức suýt nữa khiến anh thấy có chút hoài niệm lạ lùng.
Đôi mắt dài, mí sụp và sâu hút ấy vẫn sắc lạnh như xưa.
Ngay cả hàng mi dài, từng khiến anh nhột nhột nơi má mỗi khi Seo Eui-woo mút lấy lưỡi anh cũng không khác gì.
Nhưng trên hết, điều khiến Jae-jin bối rối nhất…
...Là ánh nhìn xám tro quen thuộc kia.
Đôi mắt của Seo Eui-woo là một màu xám lạ lùng, vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo.
Có lúc, chúng dịu dàng đến mức khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.
Nhưng có lúc, lại méo mó, vặn vẹo, như thể chứa đựng một cơn điên ngầm rình rập.
... Và Jae-jin chợt nhớ lại những khoảnh khắc ấy.
Những khoảnh khắc cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nuốt xuống từng cảm xúc không thể nói thành lời.
Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.