Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình - Chương 4 - H

Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 4 

Tác giả: One Exception, 한예외

Minh họa: Jinsa, 진사

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

"......Tôi bảo đợi đã mà."

Đôi mắt đen kịt ánh lên sự dữ dội, anh nhấn từng chữ như thể đang nghiến nát chúng bằng răng.

"Đau... đấy, biết không?"

Dĩ nhiên, mấy lời yếu ớt thế này chẳng thể nào cản nổi Seo Eui-woo.

Với những kẻ thức tỉnh sống để chiến đấu và chiến đấu để sống thì một vết rách nhỏ ở cửa sau có là gì. Tên khốn Seo Eui-woo đó chắc nghĩ cứ đâm đại vào trước rồi dùng năng lực hồi phục vá lại sau cũng được.

“Cái năng lực hồi phục khốn nạn đó. Tôi không bao giờ muốn thấy nó nữa.”

Kwon Jae-jin lên tiếng ngay trước khi Seo Eui-woo kịp thốt ra cái câu chết tiệt nào đó về năng lực hồi phục nữa.

"Trước hết, tôi hiểu tình hình rồi. Tôi biết mình là người được chỉ định làm bạn dẫn tương thích, tôi hiểu cậu cần được dẫn dắt đúng cách, và tôi biết rõ cậu đang định nhét cái thứ quái vật kia vào mông tôi ngay bây giờ... Nhưng đau đấy. Tôi nói thật, đau vãi ra."

Mặt Jae-jin đỏ bừng, tai nóng rát. Dù đã sống đến lần thứ hai, nói ra mấy lời yếu đuối thế này vẫn chưa bao giờ là dễ dàng. Gân cổ anh nổi rõ lên.

"Mấy người thức tỉnh, chém bay cánh tay trong trận chiến như chuyện thường ngày, chắc không hiểu được đâu. Nhưng tôi từng là người bình thường. Tôi chưa từng thấy máu trong cuộc sống hằng ngày của mình."

"Ồ... Vậy à? Thảo nào yếu thế. Bảo sao cứ ngất lên ngất xuống..."

"Tôi sẵn sàng giúp dẫn năng lượng, vì rõ ràng là cậu cần nó. Nhưng tôi không chấp nhận chuyện cơ thể mình bị tổn thương."

"Hmm."

Seo Eui-woo chớp mắt chậm rãi. Đôi mắt xám lạnh lẽo ánh lên vẻ khó chịu khi hắn xoay cổ tay, thăm dò phản ứng. Những ngón tay đang chôn sâu trong người Jae-jin bỗng cong lên, cọ vào những điểm mẫn cảm bên trong.

"Á... Ugh!"

"Dù anh có nói vậy thì tôi cũng hết cách rồi. Chỗ này chặt thế này—tôi làm sao mà không khiến anh đau cho được?"

"Không, chỉ là... chỉ cần chuẩn bị cho đàng hoàng thôi..."

"Chuẩn bị sao?"

Seo Eui-woo nhếch môi cười, như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trần đời.

Với những người thức tỉnh những kẻ coi hiệu suất dẫn năng là ưu tiên hàng đầu thì việc tốn thời gian và công sức để từ từ làm cho ai đó thả lỏng là điều hết sức lố bịch.

Với họ, chuyện này chẳng phải là tình dục đồng thuận hay khoái cảm gì hết—chỉ là nghĩa vụ, một việc bắt buộc phải làm mà thôi.

Đâm vào, dẫn dắt, rồi chữa sau.

Jae-jin cố nuốt cơn khó chịu xuống cổ họng, gắng gượng trả lời bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể.

"Ý tôi là, bên trong cần phải... thích nghi đã... nên là, làm ơn... chết tiệt, dừng tay lại một lúc thôi."

"Haha. Anh dễ thương thật đấy."

Seo Eui-woo ấn sâu các đầu ngón tay, mạnh bạo tách rộng lỗ nhỏ ra. Nhìn cách hắn hành động, rõ ràng là hắn chẳng hề có ý định nghe lời Jae-jin. Đôi mắt lạnh như băng kia cho thấy hắn đã quyết, và hắn sẽ ép bằng được.

Tự tin với phán đoán của mình, hắn rút ngón tay ra khỏi lớp niêm mạc mềm ẩm rồi nhanh chóng tháo chiếc thắt lưng da buộc vào bao súng, kéo khóa quần đen xuống. Mỗi động tác đều nhanh gọn, dứt khoát, không hề có chút do dự.

"Ổn thôi. Anh không cần thứ đó để thích nghi đâu."

"Thứ đó?"

Một khối thịt nóng bỏng bật ra khỏi lớp vải lót, khiến Jae-jin không khỏi nín thở. Ánh mắt anh chạm phải dương vật đáng sợ kia nếu không vì kích thước quá mức, có lẽ nó đã rất quyến rũ. Màu hồng nhạt, đầu khấc tròn mượt, vừa giống chủ nhân của nó, vừa khác biệt đến nghẹt thở.

"Giờ anh cũng dẫn dắt rồi."

Seo Eui-woo tách rộng hai đầu gối của Jae-jin, áp sát phần đầu nóng rực của dương vật vào khe giữa mông anh. Chất giọng trầm, đều đều vang lên bên tai anh.

"Làm bạn dẫn… là giúp tôi thích nghi đến khi tôi không còn mất kiểm soát, không chỉ… mở rộng cái lỗ nhỏ này ra."

Không gian chùng xuống, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp. Jae-jin cắn môi dưới. Nơi đó chưa từng có ai chạm vào, giờ lại phải tiếp nhận một thứ quá lớn, quá mãnh liệt. Anh khẽ rùng mình khi đầu khấc ép sát vào điểm yếu nhất.

“Ugh! A…!”

"Tôi sẽ tiếp tục cho đến khi anh không còn thấy đau nữa. Nếu không chịu nổi thì cứ lịm đi cũng được. Chỉ cần đừng chống cự."

Phần thân dưới của Jae-jin như bị thiêu cháy, lấp đầy với hơi nóng.

Jae-jin hoàn toàn bất lực. Ngay cả mở miệng cũng không thể, huống gì là thuyết phục hay giải thích điều gì. Mà dẫu có nói ra, Seo Eui-woo lúc này cũng chẳng hề có ý định lắng nghe.

Những nếp gấp kín đáo bị kéo căng đến cực hạn, căng cứng và không chịu nhượng bộ. Tưởng như chẳng thể tiếp nhận thêm chút nào nữa vậy mà Seo Eui-woo vẫn không dừng lại. Như một kẻ xâm nhập không cam lòng bị ngăn cản, hắn kiên trì tiến sâu hơn, từng chút một, như muốn xé toạc lớp lưới được dệt nên bởi bản năng tự bảo vệ.

Hơi thở của Jae-jin mắc kẹt nơi cổ họng.

"Agh..! Dừng, ah…! Seo, Seo..."

Jae-jin khẽ kêu lên, cơ thể co giật theo bản năng. Anh không định từ chối việc dẫn năng, nhưng mọi phản xạ sinh tồn trong anh đang gào lên rằng điều này quá mãnh liệt, quá nhanh.

“Sao lại còn động đậy thế? Giữ yên đi.”

"Mở người ra thế rồi mà còn lùi lại? Đừng động đậy nữa."

Seo Eui-woo giữ chặt lấy ngực anh, bàn tay to phủ kín, nhấn anh xuống giường. Cánh tay hắn như tấm thép siết lấy phần thân trên, khiến Jae-jin không nhúc nhích nổi. Một thoáng đau nhói chạy dọc sống lưng.

"Đau, lấy nó ra… đau thật đấy!"

“Tôi cũng đau mà. Việc dẫn dắt vốn dĩ là như vậy đấy.”

Cảm giác đau đớn và nóng rát lên đến đỉnh điểm. 

Sau cú chuyển mình cuối cùng, một luồng nhiệt bỏng rát tràn ngập khắp cơ thể anh. Đó là sự pha trộn giữa nóng, đau đớn và một cảm giác lạ lẫm. Seo Eui-woo đã đưa dương vật vào sâu bên trong và khựng lại một lúc, không thể di chuyển thêm một chút nào hết. Hắn khựng lại, hơi thở dồn dập, vai run nhẹ dưới sức ép vừa thể chất vừa tinh thần. Một nhịp sóng năng lượng bắn thẳng qua cột sống, khiến cả hai như bị kéo vào cùng một dòng chảy vô hình.

“Ah, ah, hàa…Sướng thật…”

Seo Eui-woo rên lên, mắt hắn đảo ngược một vòng.

Hắn ta say mê trong khoảnh khắc được dẫn dắt đúng cách, như thể mọi giác quan đều bị đánh cắp.

Đồng tử trở nên lạc lõng, mờ đục, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa chẳng khác gì kẻ vừa phê thuốc.

“Guide của tôi… tôi… tôi thật sự rất biết ơn vì mình là một Esper. Nhưng mình không nên nghĩ như vậy… thật sự không nên… Guide… cuối cùng cũng tìm thấy rồi… nhưng mà, tên anh là gì?”

Seo Eui-woo bắt đầu thúc hông mạnh mẽ, như một con thú đang động dục. Mỗi cú va chạm khiến hông của Jae-jin tưởng chừng như sắp vỡ vụn. Họ chỉ vừa mới bắt đầu hướng dẫn, nhưng phần thân dưới của anh đã như muốn gục ngã, đau buốt từng cơn. Lỗ nhỏ đau rát, như thể đang bị đốt cháy.

"Ugh, a ...! "

Jae-jin nghiến răng, cố gắng vùng vẫy đôi chân để thoát khỏi cơn đau. Seo Eui-woo dường như thích thú với sự chống cự của Jae-jin, hắn nhếch mép cười và kẹp chặt đôi chân đang cựa quậy của Jae-jin vào hông mình. Đôi đầu gối của Jae-jin, bị ép sát vào hông Seo Eui-woo, run lên bần bật.

"Hừm? Tôi nên gọi anh là gì đây? Tên anh là gì?"

Seo Eui-woo với ánh mắt điên dại nhìn chằm chằm Jae-jin, yết hầu hắn nhấp nhô khi nuốt khan. Ánh mắt ham muốn của hắn lướt từ khuôn mặt Jae-jin xuống đến lỗ nhỏ đang căng chặt phía dưới.

Nhìn thấy máu vương trên vật của mình, Seo Eui-woo nở nụ cười thỏa mãn. Hắn lại thúc hông về phía trước, dồn cả phần thân trên vào, dùng trọng lượng cơ thể để đẩy sâu hơn nữa.

"Ah, ah! Ugh, ah... Dừng lại đi mà, làm ơn..."

Jae-jin run rẩy, các ngón chân co quắp lại. Anh vươn tay đẩy Seo Eui-woo ra nhưng cuối cùng lại chỉ có thể níu chặt lấy ga trải giường. Các ngón tay anh cào cấu trên nệm khi anh cố gắng hớp lấy từng hơi thở.

"Anh không nghe thấy tôi hỏi sao? Anh không định nói cho tôi biết à?"

"Kwon... ah, Kwon Jae-jin."

"Kwon Jae-jin?”

“Ah, ah... mmm."

"Vậy ra là Jae-jin. Nhưng... thật sự khó đến thế sao?"

Seo Eui-woo áp sát mặt mình vào Jae-jin, như một đứa trẻ đang phấn khích. Hắn giữ chặt chân Jae-jin, nhưng anh vẫn tiếp tục quằn quại và giãy giụa. Seo Eui-woo nhìn xuống anh, vẻ mặt thực sự khó hiểu.

"Thật sự khó đứng yên đến vậy sao?"

Mặt Jae-jin méo mó vì bực tức. Thấy vậy, Seo Eui-woo bĩu môi. Sau đó, hắn nghiêng người lại gần hơn nữa, mặt gần như chạm vào Jae-jin.

"Nhìn tôi này."

"Chết tiệt, lại gì nữa đây..."

"Jae-jin, anh cứ cựa quậy mãi, nên, haha, tôi đã định đánh ngất anh rồi tự ý làm mọi thứ. Nhưng nếu anh bất tỉnh, anh sẽ không thể mở mắt ra... Nên, nhìn tôi ngay bây giờ đi."

Mái tóc mềm mại của hắn rủ xuống như một tấm rèm, che đi khuôn mặt. Seo Eui-woo thở nặng nhọc, hờ hững gạt tóc sang một bên. Mái tóc đen bóng tự nhiên để lộ vầng trán của hắn.

Ánh mắt Jae-jin lướt qua những lọn tóc của Seo Eui-woo trước khi buộc mình lên tiếng:

"Cậu... cậu sẽ không liếm nhãn cầu của tôi đấy chứ..."

Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo