Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình - Chương 6

Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 6

Tác giả: One Exception, 한예외

Minh họa: Jinsa, 진사

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

'Nếu Seo Eui-woo đề nghị hẹn hò, mình sẽ thuận theo và tận dụng vị trí bạn trai để vắt kiệt hắn đến tận xương tủy.'

Năng lực vô song của Seo Eui-woo với tư cách là một Esper cấp S.

Và hàng trăm tỷ đồng trong núi tài khoản ngân hàng của hắn.

'Mình sẽ biến hắn thành nô lệ riêng chỉ bằng một cái búng tay và đốt tiền của hắn như thể không có ngày mai.'

Trong kiếp đầu, anh đã ngu ngốc chấp nhận mọi thứ – bị cuốn theo sự ám ảnh không ngừng của Seo Eui-woo và gương mặt xinh đẹp, thanh tú của hắn. Nhưng trong kiếp thứ hai này, không đời nào anh để điều đó xảy ra nữa.

Anh sẽ lấy tất cả những gì có thể vắt kiệt từ hắn.

Khai thác mọi giá trị sử dụng cuối cùng của hắn.

Sống sót qua thảm họa cánh cổng sẽ đến trong bốn năm nữa và sống cuộc đời thứ hai mà anh xứng đáng – một cuộc sống xa hoa không chút hối tiếc.

'Ưm, nghĩ theo cách này, thực ra cảm thấy khá tốt...?'

Với suy nghĩ đó, anh nghĩ mình có thể chịu đựng được cả những trò điên rồ, loạn trí nhất của hắn trong thời điểm hiện tại.

Thành thật mà nói, Seo Eui-woo cũng khá dễ thương.

'Haaah... Phải rồi, thì sao nếu cậu trai của mình hơi điên một chút? Đó đâu phải lỗi của hắn, đúng không? Đâu phải Seo Eui-woo chọn sinh ra làm một Esper đâu.'

Anh ép buộc bản thân phải bẻ cong logic của chính mình.

Thành thật mà nói, anh muốn hoàn toàn phủi tay khỏi hắn — vứt hắn cho người khác và bỏ đi.

Nhưng thôi, rốt cuộc thì, anh cũng nên đứng về phía hắn.

'Chỉ cần mình xử lý hắn tốt và dạy dỗ hắn tử tế, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Seo Eui-woo tiếp thu nhanh, nhạy bén, và có thể nhìn trước ba bước so với người khác — hắn chỉ lãng phí bộ óc xuất chúng đó của mình vào việc ám ảnh người khác thôi. Tiềm năng của hắn thật điên rồ.'

Khi đã hồi phục đủ, anh xoay cổ tay cứng đờ vài lần trước khi rời khỏi giường. Cơ thể anh vẫn còn bừa bộn, nhưng ít nhất anh đã có thể di chuyển được rồi.

Anh kéo cà vạt quanh cổ, nới lỏng nó ra, rồi thong thả bước ra hành lang.

Thậm chí không cần phải nhìn xung quanh. Biệt thự hoàn toàn giống như những gì anh nhớ và có thể đi lại trong căn nhà này khi bịt mắt.

Nơi đầu tiên anh đến là phòng thay đồ liền kề với phòng ngủ. Ngay khi bước vào, các cảm biến trên trần nhà phát hiện chuyển động của anh, và căn phòng sáng bừng lên. Tất cả các ngăn tủ được đóng gọn gàng đều đồng loạt mở ra, nhẹ nhàng nâng lên.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một tủ trưng bày kính khổng lồ.

Một tủ kính chứa đầy vũ khí.

Giống như căn cứ bí mật của một điệp viên trong phim, bức tường được xếp đầy súng, dao, lựu đạn một cách tỉ mỉ — mỗi món vũ khí đều được đánh bóng và cố định thẳng hàng hoàn hảo.

Anh liếc nhanh qua giá vũ khí trước khi đi ngang qua nó.

Quần áo mặc hàng ngày và đồ lót được cất sâu hơn bên trong.

Sau khi lấy đủ quần áo cần thiết và bước ra khỏi phòng thay đồ, đèn cảm biến phản ứng giống như khi bước vào. Đèn tự động tắt và các ngăn tủ đóng lại. Ngôi nhà này tiện nghi đến mức vô lý — đến nỗi nó khuyến khích sự lười biếng.

Jae-jin ngáp dài và đi về phía điểm đến tiếp theo. Cơ thể anh cảm thấy ghê tởm, nên một bồn tắm là điều cần thiết.

Biệt thự có nhiều phòng tắm, đúng như tên gọi của nó. Một số có hồ bơi, số khác có bồn sục. Cái nào cũng được miễn là anh có thể tắm rửa, nhưng xét đến việc anh cảm thấy bẩn thỉu đến mức nào, anh có thể chọn cái sang trọng nhất.

Jae-jin đi đến phòng khách, bước vào thang máy dẫn lên các tầng trên, và đi lên. Có ba thang máy trong ngôi nhà này — một cho người, một cho hàng hóa, và một cho trường hợp khẩn cấp, nếu anh nhớ không nhầm.

Ngay khi đến tầng trên, anh leo cầu thang. Phòng tắm ở tầng cao nhất có tầm nhìn đẹp nhất. Ngâm mình trong bồn nước nóng nghi ngút khói trong khi nhìn ra đại dương bao la bên dưới luôn giúp thư giãn cả thể chất lẫn tinh thần.

Anh xả nước nóng đầy bồn và bật màn hình lớn gắn trên tường. Sau khi chuyển sang một kênh tin tức, anh đưa tay xuống dưới gương và kéo một cái tay cầm ẩn. Thiết kế liền mạch khiến nó gần như vô hình, nhưng phía sau đó là một hầm rượu âm tường.

Anh vớ lấy chai đầu tiên mà tay mình chạm vào, rồi ngâm mình vào bồn tắm.

Chiếc áo sơ mi rách rưới đã bị vứt đi từ lâu, ném vào máng giặt đồ. Hệ thống tự động phân loại và giặt quần áo trước khi sấy khô – một tiện ích khác khiến ngôi nhà này trở thành thiên đường cho những người lười biếng.

Jae-jin uống thẳng từ chai.

Anh có quan tâm đến mùi vị không? Không. Anh đã uống rượu đắt tiền suốt bốn năm mà vẫn không thể phân biệt được. Tất cả chỉ vì cảm giác.

Sau khi tắm xong, anh gội đầu, chà xát cơ thể và mặc quần áo. Anh chọn một chiếc áo phông cộc tay màu trắng và quần vải cotton màu xám.

Quần áo của Seo Eui-woo hơi rộng so với anh. Tay áo rộng thùng thình, và ống quần gần như chạm sàn. Jae-jin có vóc dáng săn chắc, nhưng Seo Eui-woo còn to lớn hơn – và nếu Jae-jin nhớ không lầm, tên khốn đó sẽ còn lớn hơn nữa trong bốn năm tới.

Cảm thấy sảng khoái, anh thoa kem dưỡng da, lau khô tóc bằng khăn và bước ra ngoài. Anh đút lọ kem dưỡng da còn lại vào túi, sau đó đi thang máy xuống. Điểm đến tiếp theo của anh là nhà bếp.

Uống rượu khi bụng đói là một sai lầm. Giờ thì anh hối hận rồi. Anh cần ăn chút gì đó.

Nhà bếp được trang bị như một khách sạn cao cấp. Nó có tám bếp ga, nhiều lò nướng cho các mục đích khác nhau, ba tủ lạnh âm tường và các thiết bị nấu ăn hàng đầu, hiện đại nhất.

Nhưng Seo Eui-woo?

Cái tên đó chẳng biết nấu ăn cái quái gì cả.

Toàn bộ căn bếp này vẫn còn nguyên vẹn.

Jae-jin mở những ngăn tủ dưới, tìm một con dao. Một bộ dao sắc bén được sắp xếp gọn gàng nằm bên trong. Trong số đó có con dao bếp yêu thích của anh – con dao anh đã dùng nhiều năm, gần như là một người bạn đồng hành lúc này. Anh đặt con dao lên thớt, rồi mở tủ lạnh.

Đúng như dự đoán, bên trong chủ yếu là khẩu phần ăn quân sự đóng gói chân không và sữa lắc protein – chất đống. Seo Eui-woo chỉ ăn loại đồ vớ vẩn đó, nên hắn có hàng đống hộp chất chồng lên.

Jae-jin chuyển sang ngăn đông lạnh và thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy thứ gì đó tử tế bên trong. Những miếng thịt bò đắt tiền trong một hộp gỗ, nấm thông rừng bọc trong vải – rất có thể là những món quà chưa mở từ các quan chức chính phủ cấp cao. Seo Eui-woo có lẽ đã ném chúng vào đây mà không nghĩ ngợi gì và hoàn toàn quên mất chúng.

Dù sao đi nữa, nếu anh cô đặc một ít rượu vang đỏ thành nước sốt và xào thịt bò với nấm, nó sẽ thành một bữa ăn tươm tất.

Sau khi rã đông nguyên liệu, anh thái chúng thành từng miếng vừa ăn bằng con dao yêu thích của mình và nấu chúng đến độ hoàn hảo.

Đến khi mùi thịt xèo xèo thơm lừng lan tỏa trong không khí, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống đường chân trời.

Hoàng hôn đã buông xuống.

Bầu trời từng xanh biếc giờ được vẽ nên bằng những gam màu đỏ rực.

Jae-jin bày thịt bò và nấm ra khay, lấy một chiếc thìa và đũa, rồi mang tất cả đến phòng ăn. Anh đặt bữa ăn của mình gọn gàng trước mặt trên chiếc bàn lớn dành cho mười hai người.

Đúng lúc đó, một ánh sáng trắng lóe lên bên ngoài.

Như một làn sương mờ của các hạt ánh sáng phân tán theo mọi hướng—

Đó là dấu hiệu đặc trưng của việc dịch chuyển tức thời.

Seo Eui-woo đã hoàn thành cú nhảy của mình. Bước ra từ buồng dịch chuyển vô trùng, hắn  đi thẳng đến phòng ăn, đã hoàn toàn nhận thức được sự hiện diện của Jae-jin—mặc dù Jae-jin không hề gây ra tiếng động nào.

Chà, điều đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Dù sao thì Jae-jin cũng đã đoán Seo Eui-woo sẽ trở về vào khoảng thời gian này.

"Seo Eui-woo, ngồi xuống đi."

Kwon Jae-jin đưa cho hắn một bộ đồ dùng. Sau đó, như thể đang làm mẫu, anh ngồi xuống đối diện bàn ăn. Anh bình tĩnh cầm đũa lên và gắp một miếng thịt, nhai một cách thư thái.

Seo Eui-woo, trong bộ quân phục chiến đấu màu đen, đứng im lặng, nhìn Jae-jin ăn. Đôi mắt xám của hắn mang một vẻ nóng bỏng kỳ lạ. 

"Cái... Cái đó thật tuyệt vời. Thật sự..."

Như một cậu bé đang yêu, Seo Eui-woo bất chợt thốt ra những lời đó và bước đến gần hơn. Hắn chẳng để ý đến chiếc ghế Jae-jin đã mời hay bộ đồ dùng dành cho mình.

Đứng sát đến mức cơ thể họ gần như chạm vào nhau, hắn vươn tay ra và ôm lấy khuôn mặt Jae-jin bằng cả hai bàn tay. Một cái bóng, đen như mực, phủ lên cơ thể Jae-jin giữa bữa ăn.

"Guide của tôi... Cuối cùng thì... Thật là tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều như thế này. N-Ngực tôi cảm thấy thắt lại. Tôi tràn ngập niềm vui. Tôi phải làm sao đây?"

Đôi mắt một mí dài của Seo Eui-woo cong lên thành một nụ cười khẽ hắn nhẹ nhàng vuốt ve má Jae-jin. Ánh mắt hắn ngây thơ, cử chỉ gần như dịu dàng. Đối với bất kỳ ai chứng kiến, đó sẽ trông như một lời tỏ tình.

Jae-jin, hoàn toàn không hề nao núng trước sự bám víu của Seo Eui-woo, chỉ đơn giản là gắp một miếng nấm bằng đũa và ăn.

"Ngồi xuống đi. Tôi cần ăn, và chúng ta có chuyện cần bàn."

"Tôi không muốn. Tôi không muốn xa anh." Giọng Seo Eui-woo run nhẹ. "Anh có biết tôi đã khao khát được quay về với anh đến mức nào không? Tôi đã rất lo lắng. Nhìn này — các ngón tay của tôi, tôi đã cắn nát chúng."

"À. Vậy sao."

Seo Eui-woo duỗi bàn tay ra, xòe cả năm ngón tay. Các đầu ngón tay của hắn bị sưng tấy và phồng rộp, da bị lột ra do cắn quá nhiều.

Jae-jin, vốn đã quen với những thói quen kỳ lạ của Seo Eui-woo, gạt bỏ nó đi với chút ít quan tâm. Thay vào đó, anh gắp một miếng thịt được nấu chín hoàn hảo và đưa lên môi Seo Eui-woo, mời hắn cắn một miếng.

Nhưng Seo Eui-woo hoàn toàn phớt lờ thức ăn, các ngón tay hắn tiếp tục lướt trên khuôn mặt Jae-jin.

Hắn kiên trì xoa bóp má anh, gẩy tai anh, và thậm chí còn cố gắng ấn ngón tay vào miệng Jae-jin. Nghe vậy, Jae-jin cau mày và quay đầu đi.

"Hãy dẫn dắt. Ngay bây giờ."

Seo Eui-woo không ngừng nghỉ.

Tâm trí hắn hoàn toàn bị choáng bởi nhu cầu dẫn dắt.

Và lần này, hắn bỏ tay ra và cúi xuống bằng môi mình.

Hắn hôn lên đỉnh đầu Jae-jin, những sợi tóc ẩm ướt vừa gội của anh bị ép phẳng dưới môi Seo Eui-woo.

"Anh là người dẫn dắt của tôi, Jae-jin. Hãy dẫn dắt đi."

"Cậu sẽ trả tôi bao nhiêu?"

"...Hả?"

Bản dịch Lần Thứ 2 Để Thuần Hóa Kẻ Cuồng Tình của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo