Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 104

Chương 104

Vừa tới con hẻm vào khu nhà lụp xụp của Woo Cheol Yong, Kwon Hyung Do liền thúc anh ta chống nạng đi mau lên. Sức Woo Cheol Yong đã cạn kiệt, phải khó khăn lắm mới lết được lên cái khu ổ chuột trên đồi này, nhưng có con mãnh thú cứ lừ lừ theo sau thế kia, anh ta nào dám chậm trễ. Về đến nhà, vùng nách anh ta đau rát như muốn toác ra, mồ hôi tuôn như tắm.

“Hộc, hộc… Hộc… đây… hự… Đến… đến nơi rồi ạ.”

“Biết rồi, thằng chó. Biến ra.” 

Mặt Woo Cheol Yong lại càng nhăn nhúm thảm hại.

Kwon Hyung Do vặn gãy nắm đấm cửa, đạp tung cánh cửa xông thẳng vào. Mặt Woo Cheol Yong lại càng méo xệch thảm thương. Chẳng hiểu anh ta còn tiếc rẻ cái quái gì nữa. Đằng nào thì anh ta cũng có quay về đây được nữa đâu. Cười khẩy, Kwon Hyung Do như thể ban ơn, ấn anh ta ngồi phịch xuống cái phản gỗ ọp ẹp ngoài sân rồi mới thong thả bước vào nhà.

“Mẹ kiếp, đúng là cái mùi của bọn gà trống nuôi con có khác.”

Kwon Hyung Do một tay bịt mũi, một chân tiện đà đá bay đồ đạc lung tung.

Anh mò đến tận đây cốt là để tìm xem Woo Cheol Yong có còn giấu thứ thuốc phiện trắng như muối kia, hay cái đồng hồ nhận từ Giám đốc Ma hoặc Giám đốc Im hay không.

Chẳng thấy tăm hơi cái đồng hồ hay muối đâu, thay vào đó anh lôi ra một nắm tiền giấy xanh lét buộc bằng thun. Nhét tiền vào túi, Kwon Hyung Do mở tủ, đảo tung mớ chăn nệm hôi mùi mốc meo. Anh bỗng thấy khó chịu kinh khủng. Cái cảm giác ẩm rì nhớp nhúa này, nói trắng ra, chỉ khi chạm vào người Seon Ye Jin anh mới… nuốt trôi được.

Mãi đến khi đầu ngón tay anh chạm phải vật gì cưng cứng, Kwon Hyung Do mới khẽ nhếch mép cười.

“Biết ngay mà. Chắc chắn phải giấu thứ gì đó.”

Thứ anh lôi ra là một cuốn băng video.

Woo Cheol Yong vốn là loại chẳng có chút nghĩa khí nào, chỉ biết lo cho thân mình. Loại như anh ta thì đời nào chịu tin tưởng hoàn toàn Giám đốc Ma với Giám đốc Im. Biết đâu lại ranh ma giấu lại thứ gì đó làm bằng chứng thì sao.

Nghĩ vậy, Kwon Hyung Do chuyển cuốn băng sang tay kia, rồi lại luồn tay vào sâu hơn nữa.

Đúng như anh đoán, sâu bên trong đống chăn đệm còn thêm mấy cuốn nữa. Lôi tuốt cả đám ra sàn, Kwon Hyung Do bật TV rồi nhét đại một cuốn vào đầu máy.

“Chắc không phải phim con heo đấy chứ? Thằng chó này giữ mấy thứ của nợ này làm cái đếch gì không biết.”

Kwon Hyung Do tặc lưỡi, hai tay đút túi quần đứng thẳng người dậy.

Anh ngáp một cái rõ dài, chờ màn hình lên hình.

Anh nào biết cuốn băng thực ra đã chạy từ nãy giờ.

Màn hình đen kịt, rồi bất thình lình đèn đóm sáng rực. Ánh sáng thì không ổn định, chập chờn, góc máy quay lại cẩu thả. Kwon Hyung Do nhíu chặt mày. Chỉ đến khi giọng Woo Cheol Yong cất lên, anh mới thực sự tập trung hơn.

[Lên hình ngon rồi ạ.] 

Tiếp đó là giọng của mấy gã đàn ông khác.

[Aish, đệt mẹ, tưởng toi rồi chứ, hết cả hồn.]

[Quay có rõ không thế?]

[Dạ dạ, rõ lắm ạ. Ngài có muốn giơ tay chữ V không ạ?] 

[Bọn tao giơ làm cái đếch gì. Này.]

Tiếng cười hô hố vang lên. Mặt Kwon Hyung Do dần đông cứng lại. Và rồi, như thể cái linh cảm lạnh gáy chạy dọc sống lưng anh vừa thành sự thật, một cái tên được gọi lên.

[Ye Jin à. Giơ tay chữ V lên xem nào. Chỗ kia kìa, ừ, đúng rồi, chỗ đó đấy.]

Mấy kẻ lăng xăng che trước ống kính tản ra, ánh đèn lia tới, và Seon Ye Jin hiện ra, trần truồng nằm sõng soài giữa vòng vây của đám đàn ông.

Nếu không phải vì cái tên vừa được gọi, nếu không phải vì cái dáng người ấy, thì khó mà nhận ra nổi Seon Ye Jin với gương mặt sưng vù biến dạng. Chẳng rõ mắt nhắm hay mở, mái tóc thì bết lại vì bẩn. Trời lạnh đến độ thở ra khói trắng. Xung quanh, đám người đứng quanh đứa nào đứa nấy cũng đang mặc áo khoác dày cộp.

Nhưng Seon Ye Jin thì chắc chắn đang trần như nhộng.

Không chỉ tóc tai bẩn thỉu, mà cả người cậu cũng ướt sũng. Nước bẩn hòa cùng máu chảy dài trên cơ thể. Hơi thở yếu ớt phả ra từ đôi môi đang run lên lập cập.

[Bảo giơ tay chữ V cơ mà?]

Một gã đàn ông cười khì khì, túm tóc Seon Ye Jin giật ngược ra sau. Một tiếng nấc nghẹn “Hức…” khe khẽ bật ra từ cổ họng cậu.

Một tên khác đứng sau véo má bắt cậu nhếch miệng cười, một tên nữa thì nhấc bàn tay đang nắm chặt của Ye Jin lên. Móng tay chẳng còn cái nào nguyên vẹn.

[Á á á á!]

Bị ép duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa ra, Ye Jin giãy nảy người lên, thét lớn.

[Bảo cười lên cơ mà, thằng chó này muốn chết rồi hả?]

Một cú đá lập tức giáng vào phần thân trên của Ye Jin.

Đúng lúc đó, giọng Woo Cheol Yong lại vang lên.

[Chắc cậu ta hét vì sướng quá đấy ạ. Sướng đến ngất đi được ấy chứ.]

[Phải mà là hàng của tao thì đảm bảo nó sướng đến chết luôn.]

[Cái của mày thì đúng là làm người ta tởm đến phát ngất thì có. Chim bé tí mà bày đặt, mẹ kiếp.]

Đám đàn ông lại được trận cười hô hố. Còn Seon Ye Jin thì chỉ biết khóc nấc lên.

Kwon Hyung Do vốn chẳng biết sợ lạnh là gì. Thời tiết Seoul hôm nay còn ấm hơn thường lệ. Vậy mà giờ đây, anh lại thấy lạnh toát sống lưng, y hệt cái cảm giác hồi mười hai tuổi bị tống cổ trần truồng ra đường giữa trận rét kỷ lục 50 năm mà báo đài ầm ĩ. Toàn thân anh run lên cầm cập. Da thịt lạnh băng, nhưng ruột gan thì lại nóng như thiêu như đốt.

[Cho vào một tí thôi không được à? Nhấp nhấp phần đầu thôi mà, làm gì căng.]

[Chậc… Này. Thằng út, tắt máy quay đi cái đã.]

Kwon Hyung Do bất giác giơ tay về phía trước. Nhưng màn hình đã phụt tắt. Tiếng rè rè nhiễu sóng kéo tuột anh về hiện thực.

“……”

Sững người một lúc lâu, Kwon Hyung Do mới bắt đầu nhét bừa mấy cuộn băng vương vãi trên sàn vào đầu máy.

Seon Ye Jin trên màn hình có lúc trông còn khá lành lặn, nhưng rõ ràng là đang dần bị hành hạ, hủy hoại.

Có cảnh tấm lưng Seon Ye Jin bị xé rách, bỏng rát không thấy rõ vì góc quay quá tệ, nhưng đôi chân quằn quại vì đau đớn và tiếng thét thì lại ghi lại rất rõ ràng.

Đoạn cuối cùng anh xem được là cảnh một thằng khốn nào đó đang thủ dâm rồi đái lên cơ thể đã mềm nhũn của Seon Ye Jin.

Kwon Hyung Do giật phắt cuốn băng ra trước cả khi đầu máy kịp nhả hết. Rồi anh sải bước thẳng ra sân.

Ngoài sân không một bóng người. Kwon Hyung Do sải bước về phía Woo Cheol Yong đang hổn hển bò trườn xuống dốc. Kẻ bò làm sao nhanh bằng kẻ đi bộ. Kwon Hyung Do túm tóc Woo Cheol Yong lôi ngược lên rồi ném thẳng vào bờ tường. Trên bức tường vẽ nguệch ngoạc hình dương vật và chữ “sex” bằng sơn đỏ, Woo Cheol Yong va vào đó, mềm nhũn như hình nhân bằng giấy vụn.

Xốc cái kẻ vừa lăn về phía mình dậy lần nữa, Kwon Hyung Do lạnh lùng hỏi.

“Bản gốc của mấy cuốn băng ở đâu?”

Kwon Hyung Do nhớ lại Ye Jin đã run bắn cả người khi nghe thấy từ “video”. Và anh cũng không thể quên được chuyện chính mình đã làm với Seon Ye Jin cách đây không lâu.

-Nếu cậu thích nó đến thế thì cứ làm tới đi. Để tôi quay lại cảnh hai đứa chịch nhau cho mà xem, rồi làm thành video gửi tặng cậu làm quà kỷ niệm luôn một thể.

Nghe những lời đó, Seon Ye Jin lập tức ngừng chống cự. Thay vào đó, cậu khóc như sắp chết đi sống lại. Cứ thế giãy giụa rồi lại khóc, van xin rồi lại khóc.

Đó chính là bước ngoặt. Khoảnh khắc Seon Ye Jin trở nên thất thần như người mất hồn.

Kwon Hyung Do đã nghĩ đó chỉ là do cảm lạnh và cơn đau hành hạ. Anh đã cho rằng chỉ cần truyền nước biển, thằng nhóc hạ sốt một chút, bàn tay lành lại, thì cơn giận của Soen Ye Jin – vốn dễ bùng lên rồi cũng dễ xẹp – sẽ lại khiến cậu trở về cái vẻ ngang ngược như cũ.

Nhưng lần đầu tiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh… nhỡ đâu không phải vậy thì sao.

“Bản gốc đâu.”

Kwon Hyung Do túm tóc Woo Cheol Yong kéo lên, ghé sát vào tai anh ta, gằn từng tiếng.

“Đó, đó chính là bản gốc ạ! Tôi, tôi chính là người phụ trách quay phim mà!”

Xem ra trận đòn lúc nãy không vô ích, Woo Cheol Yong khai vanh vách. Kwon Hyung Do tát bốp vào mặt anh ta. Mấy chiếc răng văng ra lả tả như ngô.

Thấy anh ta sắp ngất xỉu, Kwon Hyung Do bóp cổ lôi anh ta về thực tại rồi hỏi tiếp.

“Nếu mày quay phim, thì thằng nào cầm đầu lúc đó?”

“Là Tổng quản, hay thằng Ppo Jji?”

“Tổ, Tổng quản ạ. Là Tổng quản ạ!”

Woo Cheol Yong hét lên.

“Lúc đó Tổng quản còn là Trư-Trưởng phòng ạ! Hức, hự… Xin ngài tha mạng, xin ngài…!”

“Vậy là thằng chó đó giờ vẫn còn trụ lại à. Trong băng không nghe giọng lão ta.”

“Tổ, Tổng quản không… không kh… không thích đàn ông ạ.”

Kwon Hyung Do thở hắt ra một hơi, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Woo Cheol Yong sợ hãi tột độ, lắp ba lắp bắp van xin bằng cái giọng đã gần như líu lại.

“Thật mà, tôi khai hết mà, hức, hức, tôi thành thật mà!”

Kwon Hyung Do siết chặt nắm đấm. Tiếng tóc bị giật mạnh vang lên “roạt” một tiếng nghe đến rợn người.

“Không cần. Giờ tao đéo muốn nghe nữa. Chúng mày đã làm những gì, tao cũng mường tượng ra được rồi.”

Kwon Hyung Do lẩm bẩm như một thằng điên. Mắt anh vô hồn. Dù đèn đường rọi thẳng xuống đỉnh đầu, đôi mắt anh vẫn đờ đẫn, không chút sinh khí. Woo Cheol Yong liếc nhìn lên, sợ đến bật khóc nức nở. Trông anh ta thật thảm hại. Nhưng khổ nỗi, sau khi vừa xem xong đoạn băng kia, hình ảnh Ye Jin lại hiện rõ mồn một trong đầu Kwon Hyung Do. Ngay cả trong tình cảnh đó, Seon Ye Jin vẫn đẹp. Đó có lẽ chính là cái bất hạnh của cậu. Việc Seon Ye Jin là một mỹ nam.

Đầu đau như búa bổ. Kwon Hyung Do ôm trán rên lên một tiếng, rồi lại túm đầu Woo Cheol Yong đập mạnh vào tường.

“A, á á! Ác! Á á á!”

Tiếng Woo Cheol Yong ôm đầu khóc rống lên thảm thiết. Kwon Hyung Do cực ghét những kẻ rên rỉ thảm hại kiểu này; cảm giác như chính mình cũng sắp bật khóc đến nơi, anh phải mím chặt môi lại.

-Nếu cậu thích nó đến thế thì cứ làm tới đi. Để tôi quay lại cảnh hai đứa chịch nhau cho mà xem, rồi làm thành video gửi tặng cậu làm quà kỷ niệm luôn một thể.

-Cậu sợ video đến thế cơ à.

Kwon Hyung Do đưa tay lùa mái tóc ra sau gáy. Nhưng tóc mái cứ lì lợm rủ xuống trán khiến anh bực bội phát điên. Khi anh nhìn vào hai bàn tay mình, chúng đầy những sợi tóc lạ – chẳng phải của anh, mà là của Woo Cheol Yong.

“……”

“Khừ… ư, tha… tha mạng…”

Woo Cheol Yong vẫn đang giãy giụa yếu ớt. Trên đầu anh ta lộ ra một mảng da đầu trơ trụi, đỏ hỏn. Kwon Hyung Do phủi tay, rồi đưa tay lên vuốt mặt mình.

Thằng khốn Woo Cheol Yong này vẫn còn giá trị lợi dụng.

Nhưng nếu không có anh ta thì kế hoạch không thành được hay sao? Kwon Hyung Do ngẩng mặt nhìn trời, bẻ khớp từng ngón tay. Tiếng “rắc, rắc” vang lên khô khốc, lạnh lẽo.

“Aish, mẹ kiếp… Sao nó không kể chuyện này cho mình nhỉ. Lẽ ra nó phải mách lẻo hết mọi thứ mới đúng chứ.”

Ngay sau đó, Kwon Hyung Do lại bật cười khẩy chính cái suy nghĩ mình vừa lẩm bẩm.

Bởi vì, như thể chính anh cũng đã hỏng hóc mất rồi, giọng nói của Seon Ye Jin lại vang lên rõ mồn một trong đầu anh.

-Tôi đã nói rồi mà. Tôi đã nói rồi! Nhưng anh có tin đâu. Thậm chí còn chẳng thèm nghe…

“Không. Cậu có nói đến mức này đâu.”

Kwon Hyung Do gãi gãi sống mũi. Bộ dạng này của anh, nếu ai nhìn thấy chắc sẽ tưởng anh là thằng điên. Cứ nhìn vào khoảng không mà lảm nhảm một mình.

-Tôi không muốn nói với anh. Đằng nào thì anh cũng giống bọn họ cả thôi. Cùng một giuộc… cũng là một thằng côn đồ như nhau… Vừa nghĩ tôi điên lại vừa chẳng thèm tin tôi.

Cảm giác như ánh mắt lạnh băng của Seon Ye Jin đang xoáy thẳng vào mình, Kwon Hyung Do bất giác rùng mình một cái.

“Quả nhiên cậu đúng là điên thật”

Lẩm bẩm xong, Kwon Hyung Do lại xốc Woo Cheol Yong dậy. Cứ thế kéo lê anh ta xuống dốc, anh lại lẩm bẩm tiếp.

“Việc cùng là một lũ côn đồ thì cũng đúng thật….”

“Hự ư ư, hức…”

Kwon Hyung Do lại tặc lưỡi.

Anh nhanh chóng gạt phắt mớ suy nghĩ lộn xộn đi. Chậc, Kwon Hyung Do lại tặc lưỡi lần nữa, vuốt tóc ra sau.

“Không phải. Mắc đéo gì mình phải thấy có lỗi. Lúc đó mình có biết cái khỉ khô gì đâu.”

Anh vốn dĩ là kẻ xấu.

“Chẳng qua là phát sinh chuyện không hay thôi. Tất cả là tại lũ chúng mày.”

Kẻ xấu thì có cách hành xử của kẻ xấu.

Ngay trước khi quẳng Woo Cheol Yong vào xe, Kwon Hyung Do thoáng chút do dự.

Thế này thì kế hoạch lại bị đảo lộn mất rồi.

Nhưng đến nước này rồi, thì thằng này cũng chẳng còn cần thiết nữa, phải không.

Như đọc được suy nghĩ của Kwon Hyung Do, Woo Cheol Yong cố gắng lết người đi trên đất. Khóe miệng đang rên rỉ “Khừ… ư ư…” sủi cả bọt máu.

Lão Tổng quản thì chỉ giỏi già mồm, mờ mắt vì chức quyền, còn thằng Ppo Jji thì thiển cận, mờ mắt vì mấy đồng bạc lẻ. Gài bẫy cả hai đứa đó vào tròng thì khó đếch gì.

“Sao cứ phải làm mình phải tiếc rẻ thế này, đệt mẹ…”

Anh kéo một hơi thuốc dài, rồi tiện tay búng điếu thuốc còn đang cháy. Nó bay đi, rơi phụp xuống vũng nước dơ tù đọng dưới chân dốc và tắt lịm. Vừa lúc đó, Kwon Hyung Do đã chụp lấy đầu và gáy Woo Cheol Yong, dùng lực vặn mạnh. Chỉ trong một chớp mắt, tiếng xương gãy vang lên rồi tất cả chìm vào im lặng.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo