Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 105

Chương 105

Ye Jin lặng lẽ ngồi cạnh bà, người đã chẳng còn nhận ra cậu, mắt thi thoảng lại liếc vội chiếc đồng hồ. Thời gian lúc này cứ như vừa vùn vụt trôi đi, lại vừa như ngưng lại.

Ngồi đây, bên người bà chẳng thể chuyện trò được nữa, lại thầm mong thời gian ngừng lại… mình có bất hiếu quá không nhỉ? Hay đây là lỗi tại mình?

Phải chăng tình yêu mình dành cho bà vẫn chưa đủ? Cứ luẩn quẩn trong những dằn vặt ấy, thời gian lại vùn vụt trôi đi

Thời gian thăm nom vẫn không đổi, chỉ khác là chẳng còn lời nào được nói ra. Giờ đây, tâm trí bà đã không còn lưu giữ được người thương, đến cả người anh trai thất lạc trong Chiến tranh Triều Tiên cũng phai mờ khỏi ký ức.

-Sức khỏe bà yếu đi nhiều rồi ạ. Giờ lại thêm cả chứng đau thắt ngực nữa…

Ye Jin chỉ lơ đãng nghe, tai này lọt tai kia.

Ye Jin chỉ biết lặng người lắng nghe. Phương án chuyển lên bệnh viện tuyến trên để điều trị duy trì sự sống đã được đề cập, nhưng vị bác sĩ lại lưỡng lự, không nói hết câu. Cũng phải thôi, ông hiểu quá rõ tình cảnh của Ye Jin.

Thực ra, cậu chỉ vừa đủ tiền lo viện phí lúc này. Ye Jin xoay xở được viện phí mà không đến nỗi nợ nần chồng chất cũng là nhờ cậu vẫn còn là một Jockey giỏi.

Nhưng Clover cũng đã đến lúc phải dừng đường đua. Sinh vật nào rồi cũng đến hồi già yếu, cậu hiểu rõ quy luật đó, vậy mà vẫn không cách nào buông bỏ được, dù là bà hay là con ngựa.

“A…”

Ye Jin giật mình vì bàn tay bị ai đó kéo nhẹ.

Cậu giật mình nhận ra chính bà, người đang say sưa chơi xếp hình, đã kéo tay mình. Chết thật, hình như mình lại vô tình cắn móng tay đến tồi tệ rồi. Tay thì đang đau, móng lại còn te tua thế này… Chắc là do dạo này chủ quan, nghĩ sẽ ít phải ghì cương nên lơ đễnh đi.

“Bà ơi, cháu xin lỗi. Cháu đã hứa bỏ cái tật này rồi mà lại…”

Ngày trước chính bà đã bôi thuốc đỏ để giúp cậu bỏ cái tật này. Nhưng công sức của bà đổ sông đổ bể cả, Ye Jin lại cắn móng tay. Cậu thấy vừa áy náy vừa trống rỗng lạ lùng.

Ye Jin lắp bắp gượng cười xin lỗi, nhưng bà chỉ đáp lại bằng đôi mắt trong veo như trẻ con, rồi lại quay về với mấy khối xếp hình.

“Lần sau tới…”

Ye Jin cố nói bằng giọng vui vẻ nhưng rồi lại thôi. Vì đằng nào bà cũng có nghe thấy đâu.

Buông thõng tay, Ye Jin lại đờ đẫn nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường.

Sắp Tết rồi, mấy bàn xung quanh thơm nức mùi đồ ăn, thế mà cậu chẳng thấy đói chút nào.

Lạ thật, tai cậu giờ chỉ nghe rõ mồn một tiếng kim giây tích tắc, còn mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như chẳng thể lọt vào được nữa.

Cũng có chút yên bình lạ lẫm.

Chiếc ghế bên cạnh, chỗ Ye Jin vẫn ngồi chơi xếp hình với bà, bị ai đó kéo ra kêu ‘két’ một tiếng. Cậu hoàn toàn không để ý.

“Này.”

Cậu càng không nghĩ tiếng gọi đó là dành cho mình.

“Seon Ye Jin.”

Nghe gọi đúng tên mình, cậu quay lại thì thấy Kwon Hyung Do đã ngồi đó từ lúc nào.

Cậu còn chẳng buồn hỏi sao Kwon Hyung Do biết chỗ này.

Thấy cậu chỉ nhìn chằm chằm, Kwon Hyung Do cau mày, rõ vẻ không hài lòng vì chẳng được chào đón niềm nở. Nhưng Ye Jin cũng chẳng buồn tỏ ra thân thiện làm gì, vì cậu còn chưa nhận được tiền công vụ dàn xếp ở trường đua lần trước.

“…Nợ của tôi bớt được bao nhiêu rồi? Trả tiền vụ trường đua lần trước đây cho tôi.”

“Cậu gặp tôi chỉ có mỗi chuyện đó để nói thôi hả?”

“Vậy ngoài chuyện đó ra, giữa chúng ta thì còn gì để nói nữa đâu.”

Kwon Hyung Do bất mãn gõ tay lên bàn, rồi bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Bà cụ sợ sệt lắc đầu quầy quậy.

“Muốn làm ồn dọa người thì đi chỗ khác mà làm.”

Thấy bà run lên, Ye Jin vội dịch người sang che chắn, giơ tay muốn bịt tai giúp bà. Thế nhưng, dường như hành động đó cũng làm bà khó chịu, bà cứ lắc đầu lia lịa từ chối

Kwon Hyung Do lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn tay đang ngập ngừng của Ye Jin.

“Tôi trả rồi. Xóa nợ cho cậu rồi đấy.”

“Làm sao tôi tin lời anh được.”

“Nộp lên trên thì phải mất phí, tôi tự tay xóa nợ cho cậu, khỏi tốn đồng nào, thế không ngon hơn à? Hay cậu lại tin thằng chóp bu đó hơn tôi?”

Tin ai với chả tin ai. Đều là một lũ như nhau cả thôi.

Ye Jin mím chặt môi.

“Dạ, thời gian thăm bệnh chỉ còn 10 phút thôi ạ! Xin người nhà lưu ý tuyệt đối không để bà ăn bánh dẻo như bánh gạo hoặc đồ ăn cứng ạ! Bất kỳ thực phẩm nào có thể gây nghẹn cho bà, chúng tôi xin phép được giữ lại để đảm bảo an toàn ạ!”

Tiếng cô y tá nhắc nhở vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Lúc này Kwon Hyung Do mới đưa mắt nhìn quanh. Khác với mấy bàn kia bày biện chút đồ ăn ngày Tết, bàn của Ye Jin và bà cậu trống huơ trống hoác.

Cũng phải thôi. Ye Jin hơi đâu tâm trí mà chuẩn bị mấy thứ đó. Thế mà lần đầu gặp, hình như thấy cậu còn mua bánh trái này nọ cơ mà.

“Sao không mua bánh trái gì đến thế? Tôi nhớ bà cụ hình như thích bánh sò mà.”

“Bà không thích món đó. Cứng lắm.”

“……”

“Với lại… tôi phải tiết kiệm tiền… À không phải.”

Lẩm bẩm đến đó, Ye Jin chợt như hiểu ra lý do Kwon Hyung Do tìm đến tận đây, cậu liền ngẩng phắt đầu lên.

“Giờ đi luôn hả anh? Anh đang vội lắm à?”

“Gì?”

Kwon Hyung Do nhíu mày trước câu hỏi đột ngột của Ye Jin.

“Giờ đến phòng trọ của anh được chứ? Dạo này không có cuộc đua nào nên tôi rảnh lắm, ngày nào cũng được.”

Giờ thì Kwon Hyung Do mới hiểu cậu đang nói gì.

Mọi khi toàn là Seon Ye Jin chậm hiểu, phải để anh khơi mào, vậy mà giờ đây Kwon Hyung Do lại tự thấy tức cười vì chính mình lại chẳng hề bắt được chút ẩn ý mời gọi nào từ đối phương

“Giờ mà làm tiếp thì cậu rách mất đấy. Khéo lại chẳng ngồi nổi mà phải nằm sấp ấy chứ.”

Kwon Hyung Do mà cũng để tâm chuyện đó cơ đấy? Ye Jin nghiêng đầu, đáp bâng quơ.

“Không sao đâu mà. Vậy khỏi mặc quần áo cũng được.”

“Cậu giỡn mặt đấy à?”

“Thật mà. Tôi cần tiền gấp lắm.”

Cứ đà này, có khi cậu ta còn cởi phăng quần ngay trước mặt mình thật. Nếu là lúc khác thì mình đã mừng rơn, hoặc ít ra là đứa khác thì cũng khoái, nhưng giờ lại chẳng có hứng thú mẹ gì cả. Đéo hiểu sao chỉ thấy bực mình vãi. Tay Kwon Hyung Do gõ lên bàn càng lúc càng dồn dập.

“Ghê thật, máu thế cơ chứ. Thèm lắm rồi hả, người ngợm bứt rứt khó chịu rồi đúng không? Mà kể cũng phải. Trời mùa đông thì ngắn, chui rúc một chỗ thì biết làm cái đéo gì khác ngoài việc đấy.”

“……”

Không được đáp lại càng khiến Kwon Hyung Do thêm bực bội. Kwon Hyung Do đứng bật dậy. Rồi cúi xuống trước mặt bà cụ, nhếch mép cười khẩy.

“Bà ơi. Cháu mượn đứa cháu xinh đẹp của bà một lát nhé?”

“……”

“Cháu mượn rồi sẽ giữ gìn cẩn thận ạ? À mà không, chắc là không trả lại được đâu nhỉ? Nó là của cháu rồi mà. Bà hiểu chứ ạ?”

“Đừng nói nhảm nữa, đi thôi anh. Bà… có hiểu gì đâu mà.”

Dứt lời bằng cái giọng thiếu tự tin mà chính cậu cũng nhận ra, Ye Jin đứng dậy.

Cậu ngập ngừng giây lát rồi ôm chầm lấy bà. Chẳng rõ bà thấy phiền hay đã chẳng còn nhận thức gì nữa, đôi tay bà vẫn chỉ mải mân mê mấy khối xếp hình.

Dù ôm chặt bà trong lòng, cậu vẫn thấy cô đơn lạ lùng.

Vì thế, Ye Jin vội buông bà ra, thầm tự trách mình rồi quay lại nhìn Kwon Hyung Do.

“Đi ngay bây giờ hả anh?”

“Tôi nứng chắc? Cậu nứng thì có ấy. Muốn thì đi luôn. Hay làm ngay ngoài sân này luôn nhé? Xe tôi đỗ sẵn ngoài kia kìa.”

“……”

Chẳng mấy chốc các gia đình khác cũng thăm xong và đi ra. Cậu không thể để người ta bắt gặp cảnh hai người đang ‘mây mưa’ trong chiếc xe hơi với cửa kính mờ hơi nước được.

Ye Jin khó nhọc lắc đầu.

Lúc này Kwon Hyung Do mới thấy hài lòng đôi chút.

Phải gào lên phản đối như thế mới đúng là Seon Ye Jin chứ. Kwon Hyung Do không biết Seon Ye Jin trước khi đến Colosseum thế nào, nhưng ít ra đây mới là bộ dạng quen thuộc mà anh biết.

Vừa bước ra khỏi phòng thăm, Kwon Hyung Do bất ngờ siết chặt tay Seon Ye Jin. Bị hành động bất thường này làm cho ngạc nhiên, Seon Ye Jin đưa mắt nhìn luân phiên gương mặt Kwon Hyung Do và bàn tay mình đang bị giữ chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ ‘Đúng là đồ điên’, nhưng cuối cùng cũng đành phớt lờ.

“Có trả thêm tiền cho việc này không đấy?”

Kwon Hyung Do nghe hỏi, mắt lóe lên đầy ẩn ý.

“……”

“Cậu ghét tôi lắm, đúng không.”

Không trả lời thì lại bắt đầu nói nhảm.

Ye Jin im lặng.

“Ghét tôi vãi l*n ra ấy nhỉ. Nhìn mặt tôi thôi đã thấy ngứa mắt rồi. Muốn giết tôi luôn ấy chứ, kiểu đấy hả?”

Ye Jin bối rối chớp mắt, con ngươi đảo đi đảo lại.

Cái vẻ đảo mắt lén lút ấy lại đáng yêu đến mức Kwon Hyung Do chỉ muốn móc đôi mắt đó ra mà mút chùn chụt.

“Anh… anh muốn tôi trả lời thế nào đây?”

“Tôi muốn cậu trả lời thành thật.”

“……”

“Ra vẻ tính toán như thể chỉ cần tôi ra giá là cậu sẽ nói điều tôi muốn nghe hả, hử?”

“…Vậy anh định giá bao nhiêu đây.”

Seon Ye Jin đáng yêu vãi cứt. Đáng yêu đến độ Kwon Hyung Do chỉ muốn đấm cho cậu một phát.

Nhưng Kwon Hyung Do lại thấy lòng dạ rối bời khi nhớ đến đống băng video. Chết tiệt, đt mẹ nó. Vì lũ chó khốn kiếp đó mà tao đã…*

Đúng kiểu dân du đãng, Kwon Hyung Do rút điếu thuốc ra ngậm. Vì vội nên một điếu khác tuột ra suýt rơi xuống đất. Ye Jin nhanh tay chụp được. Kwon Hyung Do hất đầu, ra hiệu không cần trả lại. Ye Jin bèn ngậm luôn điếu thuốc.

Trên gương mặt hiền lành đang cụp mắt kia, hình ảnh thân thể nhếch nhác, bê bết tinh dịch nhớp nhúa chợt chồng lên.

Kwon Hyung Do nghiến chặt đầu lọc, châm lửa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo