Anh hất tay ra hiệu, Seon Ye Jin liền nghiêng đầu một cách tự nhiên như lần trước. Khi anh châm thuốc cho cậu, ánh lửa bừng lên rọi sáng gương mặt đẹp hoàn mỹ, càng nổi bật lạ thường giữa tiết trời u ám. Chính lúc đó anh mới nhận ra, dọc theo viền mi dưới, gần khóe mắt trong, có những nốt ruồi nhỏ đến mức phải căng mắt nhìn mới thấy. Hai chấm nhỏ nằm dọc ngay đó.
“Sao thế?”
Thuốc đã cháy nhưng Kwon Hyung Do vẫn chưa chịu buông bật lửa, Ye Jin bèn vén mấy sợi tóc lòa xòa qua tai rồi ngẩng lên nhìn anh.
“Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy. Định đốt tóc tôi à?”
“Gì? Cậu điên à? Ai lại làm cái trò phí của giời thế. Tóc đẹp thế này cứ để yên, đừng cắt. Tôi thích giật tóc lúc làm tình lắm.”
Kwon Hyung Do càu nhàu. Ye Jin bật cười khẩy trước câu nói ngang ngược của anh, nhưng rồi chợt nhớ ra đúng là Kwon Hyung Do rất hay giật tóc mình lúc làm tình, nét mặt cậu thoáng vẻ lúng túng.
Kwon Hyung Do liếc thấy vẻ mặt đó của cậu rồi phả khói thuốc.
Ngon vãi.
Anh vốn sinh ra đã là thứ bỏ đi, lớn lên cũng đâm đầu vào con đường chẳng ra gì. Dù tâm trạng đang tệ như cứt vì vụ video của Seon Ye Jin, Kwon Hyung Do vẫn thấy hứng tình mỗi khi nhìn cậu. Phản ứng bản năng này vẫn y sì như hồi anh để mắt đến Ye Jin lần đầu.
Mà Seon Ye Jin thì thừa hiểu một Kwon Hyung Do như vậy. Cậu rít một hơi thuốc, mắt khẽ liếc xuống. Chiếc quần jean dày cộp của Kwon Hyung Do đập vào mắt, Ye Jin thoáng nhếch mép cười khi thấy chỗ đó gồ lên rõ rệt.
“Cậu làm cái bộ mặt gì đấy hả?”
Kwon Hyung Do buông giọng trêu chọc, có phần ngang ngược.
“Không phải cậu vừa nói hết mùa đua rồi thì lúc nào cũng làm được à?”
“……”
“Để xem nào. Mông đỡ đau tí nào chưa?”
Anh cười khì khì, đổi tay cầm thuốc rồi đưa cả hai tay ra nắm lấy mông Ye Jin, bóp mạnh. Mông cậu vừa săn chắc lại đàn hồi, kích thước nhỏ nhắn rất hợp với vóc người, lọt thỏm trong hai bàn tay anh. Anh nghĩ có lẽ chỉ cần hơi gắng sức một chút là một tay cũng tóm gọn được cả đôi.
Vết tay đỏ ửng hằn trên mông do bị siết mạnh hẳn là đáng xem lắm đây.
Ye Jin ngoan ngoãn đứng yên. Bị tay Kwon Hyung Do giữ chặt mông, cậu chỉ biết phả khói thuốc lên vai anh. Kwon Hyung Do cũng chẳng buông tay, cứ thế ôm lấy cậu mà rít thuốc. Hai người cứ giữ nguyên tư thế kỳ quặc đó, ôm nhau hút thuốc.
Cứ thế, Kwon Hyung Do dụi mũi vào gáy Ye Jin rồi ngẩng lên. Hít một hơi thật sâu, anh uể oải cất lời.
“Bây giờ thì chưa.”
Nguyên do không nằm ở cái lỗ hậu kia, mà là sự uể oải còn sót lại trong người cậu sau trận cảm. Dẫu thế, anh cũng không có ý định buông tha lúc này. À không, nói đúng hơn là anh cũng chẳng còn sức lực để mà dứt ra nữa, toàn thân rệu rã cả rồi.
“Cậu sợ chạm vào da thịt tôi, đúng không?”
“……”
Giật mình, Ye Jin đưa bàn tay đang luồn dưới nách Kwon Hyung Do lên môi, ngậm lấy điếu thuốc.
“Nếu tôi nói sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa, anh có tin không?”
“……”
Chỉ nói ‘những lời như thế’ thì biết là cái đếch gì.
“Tôi đéo có ý định chụp ảnh hay quay phim cậu. Sờ mó trực tiếp được thì mắc mớ đếch gì phải chụp choẹt mấy thứ vớ vẩn đó. Mấy thằng chụp xong thẩm du với mấy cái ảnh ọt đấy chỉ là lũ bất lực. Phải thiến hết bọn nó đi.”
Ye Jin bật cười khẩy.
“Nghe nói cũng nhiều cặp yêu nhau thích mấy trò đấy mà.”
“Thằng ngu nào đi nói nhảm với cậu thế?”
“Có chứ. Có những người như thế mà.”
“Địt nhau thôi đã đủ bận tối mắt tối mũi rồi lại còn màu mè bày trò lắp máy quay, căn ánh sáng, ghi âm thanh. Địt mẹ nó chứ! Đã bận như chó lại còn lắm nghi lễ nhiêu khê. Kêu lũ đó ngậm mẹ mồm lại đi. Tôi còn đang bận xé đồ cậu ra chén đây!
“Cái người chăm chăm vào đồ cúng nhất chính là anh đấy.”
“Ừ, thì không chén đồ cúng thì biết làm cái quái gì bây giờ?
Sự căng cứng như trương dây cung trong người Ye Jin từ lúc Kwon Hyung Do sấn tới đã hơi dịu đi. Kwon Hyung Do, đang ôm ghì lấy cậu, cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Dẫu vậy, đó chỉ là một sự thả lỏng thoáng qua; cơ thể Seon Lee Jin vẫn rắn chắc như một con ngựa đua.
“Đừng có làm mấy trò như xin lỗi.”
Một lát sau, Ye Jin vừa ném mẩu thuốc xuống đất vừa lẩm bẩm.
“Nhận lời xin lỗi từ anh tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì đâu.”
“……”
“Khi một người như anh làm chuyện trái với bản chất của mình, tôi chỉ càng thấy bản thân thảm hại hơn thôi, giống như đang nhận sự thương hại từ chính anh vậy.”
Kwon Hyung Do bật cười khẩy. Nhưng tiếng cười tắt ngấm lại pha chút cụt hứng.
“Tôi cũng đéo biết xin lỗi kiểu đéo nào, địt mẹ. Có đời nào được nghe ai nói tử tế với mình đâu.”
Kwon Hyung Do vừa mân mê mông Ye Jin vừa rút điếu thuốc mới bằng một tay. Châm lửa xong, anh để ý thấy tai Ye Jin đỏ ửng lên vì lạnh. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ day mạnh vành tai khiến Ye Jin đau đến phải nghiêng đầu né đi. Bất chợt, anh buột miệng.
“Này, còn cái vụ làm côn đồ thì sao. Cậu thấy sao nếu tôi bỏ nghề này?”
Ye Jin đang xoa tai, nghe vậy liền quay sang nhìn anh, mặt lộ rõ vẻ sững sờ.
“Anh không làm côn đồ nữa thì định làm gì?”
Nói trắng ra là, ngoài làm côn đồ ra thì anh chẳng làm được gì cả.
Lần này Kwon Hyung Do thực sự cụt hứng, bật cười ha hả.
“Ừ nhỉ. Ngoài nghề này ra thì tôi biết làm cái đéo gì nữa.”
Vậy mà, bầu không khí giữa hai người, nhất là sự căng thẳng nơi Ye Jin, lại dịu đi thấy rõ. Ye Jin ngập ngừng đưa tay nắm lấy cánh tay Kwon Hyung Do. Rồi cậu cúi gằm mặt, một lát sau mới thì thầm.
“Nghề đó… hợp với anh nhất.”
Kwon Hyung Do mở lớn mắt, nhìn sững bàn tay Ye Jin đang nắm lấy tay mình.
Đúng là tay của một thằng đàn ông. Lòng bàn tay sần sùi chai sạn. Môi anh khô cong. Thân thể thì rần rần kích thích, nhưng lạ thay, trong đầu lại chẳng hề có ý nghĩ làm tình. Đây là điều chưa bao giờ Kwon Hyung Do trải qua.
Ye Jin vội buông tay ra.
Mái tóc đã dài ra khá nhiều xem chừng hơi vướng víu, Ye Jin liên tục vén tóc ra sau tai rồi nói lại lần nữa.
“Làm côn đồ… anh định bỏ thật à? Đừng bỏ.”
Giọng Ye Jin đầy vẻ tha thiết, tựa như cậu đang sợ hãi rằng nếu Kwon Hyung Do không còn là côn đồ nữa, thì sẽ có một đổi thay khủng khiếp nào đó xảy ra với mối dây liên kết giữa họ.
“Biết rồi.”
Cuối cùng Kwon Hyung Do cũng tỏ vẻ bực mình ra mặt.
Hôm nay Kwon Hyung Do lại nghe lời cậu một cách lạ lùng. Ye Jin thấy trong ngực cồn cào khó tả, bất giác đưa tay xoa ngực. Hay là khó tiêu? Nhưng cái cảm giác kỳ quặc đó vẫn không dịu đi. Mà phía dưới lại cứ ngứa ngáy, nóng ran cả lên, thật khó chịu.
Ye Jin ngập ngừng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội mới lên tiếng.
“Vậy thì…”
“À, đã bảo là đéo bỏ rồi mà. Vẫn làm thằng côn đồ đây, vẫn làm tiếp đây.”
Trước Kwon Hyung Do đang gắt giọng, Ye Jin lắc đầu, khó khăn lắm mới nói được.
“Vậy thì… bây giờ nếu tôi nói muốn làm, anh cũng chiều tôi chứ?”
“Đừng có giả vờ. Tôi biết thừa cậu đéo có tâm trạng làm đâu.”
Mái tóc của Kwon Hyung Do, kẻ vừa nói năng cộc lốc, bất ngờ bị giật mạnh. Lần đầu tiên trong đời bị giật tóc, Kwon Hyung Do còn đang định nói gì đó thì Ye Jin đã thúc lưỡi vào giữa đôi môi hé mở của anh.
Xem ra cậu đã xem đoạn video đó rồi. Chắc hẳn đã tìm ra nó. Phản ứng im lặng của Kwon Hyung Do có phần kỳ lạ. Rồi không hiểu sao, Ye Jin lại thoáng có cảm giác như thể cuộn băng, những thứ kinh khủng đó, và cả Woo Cheol Yong nữa, tất cả đều chưa từng hiện hữu. Chỉ là một ý nghĩ lướt qua.
Người Seon Ye Jin vẫn lạnh ngắt, nhưng cậu lại khao khát được giày vò. Cậu muốn quên hết đi, muốn ngủ thiếp đi sau khi bị giày vò đến rã rời thân xác. Chẳng cần phải cưỡi ngựa đến chết để hành hạ con Clover làm gì cho mệt xác. Thứ tuyệt nhất đang ở ngay đây cơ mà.
“Ưm.”
Cảm giác chạm vào cái khuyên lưỡi vẫn khó chịu khiến Ye Jin nhăn mặt. Dù vậy cậu vẫn không nhắm mắt.
“Đến nước này mà còn không làm… thì anh đúng là đồ bất lực.”
Đôi môi ướt đẫm vừa tách ra đã lướt xuống cổ Kwon Hyung Do. Cảm giác bị mân mê khiến đôi mắt Kwon Hyung Do, vốn đang nhìn Ye Jin như muốn ăn tươi nuốt sống, càng lúc càng mở lớn.
Một chân anh đạp sàn xe, chân kia gác lên băng ghế sau mà vẫn thấy chật chội. Không gian tù túng đến mức anh phải co cả gối.
Ye Jin cúi người xuống khoảng trống đó, nhìn chằm chằm vào hạ bộ của Kwon Hyung Do rồi ngại ngùng liếm môi.
“Cái người vừa bảo giờ không làm… lại cứng thế này cơ đấy.”
“Tôi có liệt dương đéo đâu.”
Tâm trạng có thể vừa tụt dốc không phanh lại vừa phấn khích tột độ cùng lúc. Kwon Hyung Do đưa tay quệt môi, cười khẩy.
Ye Jin níu lấy vạt áo khoác của Kwon Hyung Do, giọng lí nhí như sắp nghẹn đi, van nài.
“Kh, không phải chỉ muốn làm… tôi đang cần tiền gấp, tiền… Anh cho tôi vay một ít được không? Không phải nhờ không đâu…”
Tiền bạc là một cái bình phong tuyệt vời, một lý do nghe có vẻ hợp lý. Ye Jin thấy lòng nhẹ đi phần nào khi giữa họ vẫn còn đó mối liên hệ tiền-tình này. Đôi khi, sợi dây ràng buộc nhớp nhúa đó lại dựng nên một bức thành bảo vệ khá tốt.
Phía Kwon Hyung Do thì tâm trạng lại ngổn ngang trăm mối, bởi sợi dây xích vốn là phương tiện khống chế hữu hiệu của hắn giờ đây dường như đang thít chặt lấy cổ chính anh. Seon Ye Jin nào dám chạm vào da thịt anh, chỉ dám bấu víu lấy gấu chiếc áo khoác lạnh băng. Hình ảnh trong video vẫn hiện lên rõ rệt, ấy thế mà cứ thấy Seon Lee Jin là anh lại rạo rực, rồi nghe cậu đòi làm tình thì đầu anh như muốn vỡ tung vì phấn khích—nhưng những lời về tiền bạc ngay sau đó lại dội cho anh một gáo nước lạnh.
Kwon Hyung Do ngửa cổ nhìn bầu trời mông lung, bật ra tiếng cười lạnh lẽo, “Hờ”.
“Để xem cái lỗ của cậu thế nào đã.”
Kwon Hyung Do đáp lại như thế.
Vừa vào xe, anh gần như nằm ngửa ra, bắt Seon Ye Jin nằm sấp đè lên người. Dĩ nhiên là để mông cậu chổng thẳng vào mặt anh.
Cái lỗ đằng sau vẫn còn hơi sưng đỏ. Kwon Hyung Do nhổ nước bọt vào đầu ngón tay rồi xoa nhẹ lên đó, chỉ thế thôi cũng đủ làm cậu đau rát, phải bấu chặt lấy đùi anh mà run lên cầm cập.
Đùi và mông đang run rẩy kia tình trạng cũng chẳng tốt đẹp gì. Vì cú ngã ngựa và bị lôi đi, phần hông đùi bị mặt đường cọ xát đến tóe máu, giờ đóng vảy thành từng chuỗi trông như lần hạt; còn một bên mông thì tím bầm cả một khoảng rộng. Kiểu này thì dù làm từ phía sau hay phía trước, dạng chân kiểu kẹp kéo hay từ trên thúc xuống như giã gạo, đụng vào là cái mông lại đau điếng đến phải khóc thét.
Kwon Hyung Do vỗ vào bên mông lành lặn của Ye Jin rồi bảo giải quyết bằng miệng. Ye Jin mếu máo dịch người xuống giữa hai chân anh. Kwon Hyung Do chưa kịp ra lệnh, nhưng nghĩ cảnh Seon Ye Jin tự tay cởi quần mình cũng đáng xem ra phết, nên anh im lặng chờ đợi.
“Lấy răng cửa của cậu ngoạm nhẹ rồi kéo xuống thử coi. Khóa quần lạnh cóng nên chắc hơi kẹt đấy. Cậu cứ phả hơi ấm vào, nó hết lạnh là thằng nhỏ của tôi tự khắc trồi ra ngay.”
“……”
“Đấy, để hyung sẽ cho cưng xem một màn ảo thuật như thế.”