Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 107 - (H)

Chương 107

Cứ Oppa, Oppa suốt, giờ lại quay sang gọi Hyung. Ye Jin vờ như không nghe thấy lời càu nhàu đó, cứ thế làm theo chỉ dẫn của Kwon Hyung Do, dùng miệng ngậm lấy khóa quần. Hơi nóng từ mũi và miệng cậu phả vào làm chiếc khóa kéo vốn cứng đờ vì lạnh ngậm chút hơi nước, trở nên dễ kéo hơn. Chỉ một hành động nhỏ đó cũng đủ khiến Kwon Hyung Do khe khẽ rên rỉ.

Cứ như thể anh lần đầu được nếm trải chuyện này không bằng.

Thật tức cười. Một tay chơi sành sỏi như Kwon Hyung Do mà lại có cái phản ứng đó. Thế mà quái lạ thay, chính điều đó lại làm Ye Jin thấy phấn khích. Nếu anh thực sự là một thằng ngu ngơ không biết gì, nếu anh đột ngột mất sạch ký ức ngay lúc này, có khi Ye Jin đã đè anh ra, dạng chân cưỡi lên người, rồi vừa siết cổ vừa bắt anh phải phủ phục van xin mình cho anh được xuất tinh cũng nên.

Thế nhưng, dương vật của Ye Jin, dù tâm trí đang mải mê với những tưởng tượng trước đây chưa từng dám nghĩ tới, vẫn cứ mềm xìu, hoàn toàn trái ngược với cơn rạo rực đang âm ỉ chạy dọc sống lưng. Phần dây thắng giữa hai tinh hoàn chỉ hơi căng lên một chút rồi lại mềm đi ngay.

Ye Jin còn chưa kịp để tâm đến chuyện đó, thì tóc cậu bất ngờ bị giật mạnh. Là Kwon Hyung Do.

“Úp mặt cậu vào đó đi. Chôn mặt vào.”

“Không. Cái trò bẩn thỉu đó…”

Kwon Hyung Do khúc khích cười. Anh thầm nghĩ, thế này mới đúng là Seon Ye Jin chứ. Kwon Hyung Do nhẹ nhàng ấn đầu Ye Jin xuống. Một tiếng “phập” khe khẽ vang lên giữa hai đùi anh.

Cảm nhận được hơi thở của Ye Jin phả vào, thằng nhỏ của Kwon Hyung Do tức khắc ngóc dậy. Hai hòn tinh hoàn nặng trĩu cũng co rút lại. Thấy cạp quần lót hơi vướng víu, Kwon Hyung Do bèn kéo nhẹ nó xuống. Chất nhờn mằn mặn rỉ ra làm đầu khấc trở nên bóng loáng.

“Lâu ngày gặp lại, mừng đến thế cơ à?”

Kwon Hyung Do vừa hỏi vừa dùng thứ đó cọ cọ lên môi Ye Jin.

Ye Jin nhắm nghiền mắt. Kwon Hyung Do nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi véo cái mũi cao xinh xắn, hơi hếch lên trông như mũi hề của cậu.

Cuối cùng, để thở, Ye Jin đành hé miệng. Ngay lập tức, dương vật của Kwon Hyung Do trơ trẽn thúc vào, như thể đã tìm đúng chỗ của mình.

“Ực…”

Thứ cương cứng thúc sâu vào cuống họng khiến Ye Jin nôn khan. Kwon Hyung Do bỏ tay khỏi mũi cậu, chuyển sang vuốt ve đầu cậu nhẹ nhàng.

“Ừ. Cứ coi như nó là của cậu đi, rồi bú cho ngoan nào.”

Của mình cái quái gì chứ, làm sao mà nghĩ thế được.

Nhìn cái vẻ ‘ghét cay ghét đắng mà vẫn phải cắn răng chịu đựng’ lộ rõ trên mặt Ye Jin, Kwon Hyung Do thấy ngứa mắt.

“Hay là cứ nghĩ đây là cặc con ngựa mà cậu quý như mạng đi.”

Nghe câu nói chó má của Kwon Hyung Do, Ye Jin giật bắn đầu ra.

“Đừng có nói nhảm nữa! Tôi không bao giờ coi Clover như thế! Nó là gia đình của tôi!”

Đáp lại lời Ye Jin đang nghiến răng ken két, Kwon Hyung Do bồi thêm một câu còn bẩn thỉu hơn.

“Vậy à? Tôi á hả, kể cả cậu có là gia đình đi nữa thì tôi vẫn bắt cậu ngậm cặc tôi thôi. Làm lại đi. Cấm được nghĩ đến chuyện cắn đấy.”

“Ọc!”

Ye Jin lại bị ấn mạnh đầu xuống, lần nữa phải ngậm lấy thứ đó của Kwon Hyung Do.

Thứ đó lớn khủng khiếp, không phải loại thường, đến mức Ye Jin phải bám lấy đùi anh, rồi nghiêng ngửa cả đầu mới có thể dùng miệng bao hết được chu vi của nó.

“Người nhỏ nên miệng cũng bé tí tẹo hay sao ấy nhỉ. Chật thật.”

Kwon Hyung Do lẩm bẩm với giọng trầm khàn. Má Ye Jin cứ phập phồng không ngừng, đôi môi bóng loáng vì nước bọt quyện với dịch nhờn của anh.

Ye Jin không tài nào hiểu nổi tại sao người đời lại ham hố cái trò ngậm cu cho kẻ khác, một việc ghê tởm như vậy. Đặt mình vào vị trí kẻ phải làm, cậu chẳng thấy chút khoái cảm nào, chỉ toàn là cảm giác nhục nhã và khó chịu.

Kwon Hyung Do cười khẩy, mắt dán vào cặp mông trần của Ye Jin – thứ mà anh bắt cậu lột ra lúc nãy để ‘kiểm tra cửa sau’. Trong cái nhá nhem chiều muộn, cặp mông trắng mịn ấy nổi bật một cách lạ thường. Chính Seon Ye Jin nằng nặc đòi đến cái góc tối tăm không đèn này cơ mà, vậy mà chỉ màu da thôi cũng đủ sáng rực lên, như tự phát quang vậy. Đẹp đến độ anh chỉ muốn ghì miệng vào mà mút lấy mút để, rồi cắn ngập răng một cái. Nước miếng không ngừng tiết ra. Hoàn toàn ngược lại với Seon Ye Jin, Kwon Hyung Do lại đang thèm nhỏ dãi được liếm láp phần dưới của cậu.

“Này.”

Kwon Hyung Do vỗ “bốp” một cái vào mông Ye Jin.

“Hức!”

Cơn đau bất ngờ khiến Ye Jin ưỡn cong lưng, bật ra tiếng rên khe khẽ.

Chớp lấy thời cơ, Kwon Hyung Do nhanh chóng đổi tư thế, nhấc bổng Ye Jin lên, đặt ngồi vào lòng mình.

Đúng hơn là đặt ngồi lên đùi. Tư thế này chỉ thực hiện được khi Kwon Hyung Do ngả người ra sau, đạp chân lên cửa kính xe, còn Ye Jin thì phải gác chân lên vai anh, cả hai tạo thành một hình thế hơi dốc.

Đương nhiên, người cảm thấy tủi nhục hơn là Ye Jin. Dù góc nghiêng không quá dốc, nhưng tư thế này thực chất chẳng khác gì cậu đang trồng cây chuối.

Thấy Ye Jin mặt mày tái mét đang giãy giụa, Kwon Hyung Do càng rướn người lên, dí sát mặt mình ngay dưới thằng nhỏ đang lủng lẳng của cậu. Vì chưa cương nên trông nó mềm oặt, vẻ ngoài đến là đáng yêu.

“Bú tiếp đi. Trông ra dáng lắm rồi đấy.”

Buông lời khen hờ hững mà Ye Jin chẳng buồn đếm xỉa, Kwon Hyung Do há to miệng, xoay hàm qua lại cho giãn khớp. Ừ thì, hàng của Ye Jin cũng không phải quá lớn, nhưng chắc chắn chẳng phải loại bé tí tẹo.

Kwon Hyung Do dùng răng cửa đẩy lưỡi, chiếc khuyên kêu lách cách. Anh nghĩ bụng, rồi Seon Ye Jin thế nào cũng mê tít cái món kim loại mà cậu từng ghê tởm này cho xem.

Khúc khích cười, Kwon Hyung Do dùng hai đùi kẹp nhẹ đầu Ye Jin rồi lại thả ra.

“Miệng cậu chật nên chẳng cần kỹ thuật gì cũng đủ sướng rồi. Chỉ cần không nhả ra hay cắn bậy là tôi tự khắc sẽ bắn đầy mồm cậu, khỏi lo.”

Lo cái đếch gì chứ.

Ye Jin tức giận trừng mắt, nhưng Kwon Hyung Do làm sao thấy được. Trước mắt anh giờ chỉ có mỗi thằng nhỏ mềm oặt của Ye Jin thôi. Trông vừa mềm vừa xinh, hệt như cặp má của chủ nhân nó. Lớp da bao quy đầu cũng chỉ tụt xuống lưng chừng, nếu bỏ qua kích thước thì đúng là trông y hệt hàng của con nít.

Kwon Hyung Do nhẹ nhàng xoa nắn cái đầu khấc của Ye Jin.

“Ha! Đợi… chút! A, khoan… á, đau!”

“Đau cái gì mà đau, sướng thì đúng hơn.”

Cậu nhỏ của Ye Jin co giật, gắng gượng cương lên rồi lại mềm nhũn ngay. Kwon Hyung Do chép miệng. Thằng nhóc này mà giờ còn không ngóc đầu dậy nổi thì phiền phức đây. Anh nghĩ, Seon Ye Jin đã là của mình, thì cái ‘lỗi’ này có lẽ mình cũng phải nhận trách nhiệm sửa chữa thôi. Nghĩ rồi, Kwon Hyung Do kéo tuột hoàn toàn lớp da quy đầu đang tụt dở dang xuống, dùng bàn tay chai sạn vì đấm đá và cầm vũ khí, từ từ vuốt ve quanh vành khấc.

“A ư! A!”

Ye Jin giật bắn người, duỗi thẳng chân. Kết quả là chân cậu đạp mạnh vào cửa xe kêu một tiếng “rầm”. Kwon Hyung Do tròn mắt nhìn, rồi phá lên cười ha hả như một thằng khốn nạn.

“Ye Jin à. Sao lại không cứng lên được thế hả? Làm tôi đây khó chịu đấy.”

Đây không phải lời nói dối, anh thật sự khó chịu.

Kwon Hyung Do thấy hơi tiếc nuối. Có vẻ vụ cậu không cứng lên nổi lúc này là do ảnh hưởng từ chuyện ở chuồng ngựa. Dù cho có quay lại lúc đó, anh vẫn sẽ ép Ye Jin đến cùng như thế, nhưng điều đó không ngăn được việc anh thấy hơi thất vọng vì Ye Jin không thể cương lên được.

Sợ đến mức này cơ à? Thằng nhóc này mong manh hơn vẻ ngoài nhỉ. Tất cả là tại thằng Woo Cheol Yong và lũ tép riu kia. Đáng lẽ phải nhẹ nhàng từ tốn như cách anh đang lột bao quy đầu cho Ye Jin bây giờ mới phải, chứ cứ làm mạnh tay thì thể nào cũng có chuyện.

“Hôm nay, tôi sẽ chỉ làm những gì tốt nhất cho cậu thôi.”

Lời lẽ đó vốn không nên thốt ra từ miệng một kẻ đang bắt Ye Jin phải trồng cây chuối để bú cu mình, nhưng đối với Kwon Hyung Do, đó đã là một sự chu đáo đầy lãng mạn theo cách của anh rồi.

Sự thật là, tất cả những gì anh đang làm với Seon Ye Jin bây giờ đều mang màu sắc lãng mạn, một điều hoàn toàn trái ngược với bản chất của anh. 

Đúng là một hiện thực khốn nạn.

“A, ọe, ư, hự.”

Hơi thở hổn hển của Ye Jin phả vào dương vật Kwon Hyung Do trong miệng cậu, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át. Kwon Hyung Do vừa xoa nhẹ vành khấc vừa lột bao quy đầu cho Ye Jin, đến khi thấy thằng nhỏ của cậu từ từ ngóc lên thì hài lòng huýt sáo.

“Tay nghề của Hyung đỉnh thật đấy, đúng không?”

Kwon Hyung Do le lưỡi, tiếng khuyên lại kêu lách cách nhưng Ye Jin nào có nghe thấy. Cậu chỉ chăm chăm làm sao cho Kwon Hyung Do bắn ra thật nhanh để thoát khỏi cái tình huống khốn kiếp này. Ye Jin tập trung cao độ, và Kwon Hyung Do cũng vậy.

“Suỵt.”

Kwon Hyung Do nuốt nước bọt, rồi đưa chiếc khuyên lưỡi vẫn còn hơi sủi bọt nước miếng lại gần lỗ sáo của Ye Jin.

“…A a a!”

Anh chưa thể đút thẳng khuyên vào lỗ ngay được. Nhưng chỉ cần cọ xát nó vào cái đầu khấc vốn cực kỳ nhạy cảm cũng đủ khiến tay chân Ye Jin duỗi thẳng đơ. Ye Jin gục đầu xuống. Dương vật ướt sũng của Kwon Hyung Do cọ mạnh vào sống mũi và má cậu. Và cuối cùng, Kwon Hyung Do cũng làm được điều anh muốn, đưa viên bi tròn của chiếc khuyên lọt thỏm vào bên trong lỗ sáo của Ye Jin.

“Ư ư ư! Ư ư, ha! Ư! Ư ư!”

Ye Jin vùng vẫy dữ dội. Kwon Hyung Do dường như đã đoán trước được, nên sớm đã ôm chặt lấy eo cậu. Dù đầu gối Ye Jin thỉnh thoảng thụi vào đầu hay vai anh, Kwon Hyung Do cũng chỉ thấy khoái trá. Anh cũng thèm được thấy cảnh cậu bất lực đến mức nước dãi chảy ròng ròng lắm, nhưng chuyện đó là bất khả thi, trừ khi đầu gối anh có mắt. Thôi thì đành tạm thỏa mãn với mấy tiếng rên la thất thanh này vậy.

“Một mình cậu sướng thế à. Chơi ăn gian quá đấy.”

Thật ra thì chỉ cần nhìn Seon Ye Jin vừa khóc vừa bắn là anh đã đủ mãn nguyện lắm rồi, nhưng Kwon Hyung Do vẫn cố tình buông lời độc địa. Ye Jin cố níu giữ tâm trí đang dần mờ đi, vội vàng dùng tay nắm lấy dương vật của Kwon Hyung Do.

“Này, này. Ye Jin à. Tôi đau đấy nhé.”

Mặc kệ anh nói gì, Ye Jin chỉ muốn thoát khỏi cảnh này càng nhanh càng tốt. Trong đầu cậu giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ: phải làm cho Kwon Hyung Do bắn thật nhanh hòng chấm dứt cái khoái cảm vừa xa lạ vừa đáng sợ này.

Ye Jin chẳng buồn màng đến những lời tục tĩu trước đó, lại đưa lưỡi liếm dọc dương vật Kwon Hyung Do. Khẽ rên lên một tiếng, Kwon Hyung Do lắc nhẹ dương vật Ye Jin trong miệng mình rồi lại dùng lưỡi chậm rãi mút nhẹ.

Anh rê lưỡi quanh vành khấc – vùng vốn được da quy đầu bao bọc nên đặc biệt mẫn cảm – làm cho hai chân Ye Jin đang co lại phải duỗi thẳng đột ngột, rồi tức thì mềm nhũn, run lên bần bật.

Kwon Hyung Do tham lam ngậm sâu hơn. Thằng nhỏ của Ye Jin ấn vào gốc lưỡi khiến anh hơi nôn khan, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Sau khi làm ướt đẫm dương vật Ye Jin trong miệng, Kwon Hyung Do rút ngón tay đã thấm đẫm nước bọt ra, đưa ngón tay ướt sũng đó về phía sau Ye Jin. Mông cậu lập tức siết chặt… rồi lại thả lỏng, co thắt liên tục.

Hừm. Nhìn xem kìa.

Mỗi khi Kwon Hyung Do đưa lưỡi tới gần lỗ sáo, cái lỗ đít kia lại co rúm vào như thể đang phấn khích, rồi khi lưỡi rời ra thì lại hơi thả lỏng. Nhận ra điều đó, Kwon Hyung Do chuyển hướng sang vùng lông mu mềm mại, rồi cắn nhẹ vào cặp bìu nhỏ nhắn, trắng trẻo thấy rõ của cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo