Đáng lẽ định đưa ngón tay vào luôn, nhưng anh lại muốn mút phía sau trước đã. Từ cái lần Seon Ye Jin phê thuốc quay lại mút cho anh, cứ hễ nhìn thấy cậu là anh lại như phát điên, chỉ muốn liếm láp khắp người.
Kwon Hyung Do dùng đầu lưỡi có gắn khuyên liếm dọc theo huyệt nhỏ của Ye Jin. Bàn chân cậu duỗi thẳng căng. Toàn thân cậu run lên bần bật.
“Không! A! Đừng làm thế!”
Bỏ ngoài tai tiếng hét, Kwon Hyung Do tham lam mút lấy huyệt nhỏ của Ye Jin.
Mỗi khi chiếc khuyên móc vào vành thịt mỏng manh, cọ xát cứ như muốn kéo căng huyệt nhỏ từ bên trong, Ye Jin lại nức nở thành tiếng, áp má vào dương vật Kwon Hyung Do như thể đấy là cứu cánh duy nhất.
“Ha ư ư, ha, ư!”
Tiếng mút chùn chụt đầy tục tĩu vang lên. Chưa thỏa mãn, Kwon Hyung Do còn áp môi mình vào huyệt nhỏ rồi kéo ra, tạo thành tiếng bóc tách ướt át.
“Dừ, dừng lại đi….”
Cuối cùng, dù Kwon Hyung Do chưa hề chạm vào, Ye Jin đã tự nắm lấy dương vật mình mà bật khóc nức nở. Tinh dịch đặc quánh trào ra qua kẽ tay đang siết chặt của cậu.
Kwon Hyung Do bật cười khe khẽ, lấy mu bàn tay chùi đi đôi môi và khóe miệng vẫn còn ẩm ướt.
“Thằng nhỏ của tôi lạnh mất rồi kìa.”
Anh thúc hông về phía gương mặt thất thần của Ye Jin, khiến dương vật kêu thục một tiếng, cọ vào sống mũi cậu.
Ye Jin, đầu óc gần như trống rỗng, ngây dại nắm lấy thứ đó. Rồi cậu lại tiếp tục những cử động vụng về, nửa như muốn cắn, nửa như muốn mút.
Trong lúc đó, Kwon Hyung Do kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Ye Jin hơi lơi lỏng cảnh giác.
“Phù uuu, ưm….”
Và ngay khoảnh khắc Ye Jin thở ra tiếng rên như thể nhẹ nhõm, anh đâm ngón tay vào phía sau.
Kwon Hyung Do cực kỳ điêu luyện cả lưỡi lẫn tay, bản tính nhanh nhạy vốn có. Ngón tay anh chỉ trong khoảnh khắc đã lần tìm và nhấn đúng vào khối thịt mềm mại nhưng rắn chắc ẩn sâu bên trong Ye Jin. Ye Jin giật bắn người, cơ thể cứng đờ, làm thứ Kwon Hyung Do đang giữ trong miệng cậu bị đẩy bật ra.
“A ư ư ư ư! A! A! A!”
Ye Jin rên la như điên dại.
Kwon Hyung Do thè lưỡi ra, đón lấy dòng tinh dịch đang phun mạnh từ dương vật Ye Jin. Mùi vị chẳng hấp dẫn, cảm giác nhầy nhụa cũng không hề dễ chịu. Nhưng anh vẫn muốn nuốt hết, đơn giản vì muốn làm cậu phải bật khóc. Anh nghĩ rằng nếu thằng nhóc này khóc nức nở như một đứa trẻ, cảnh tượng đó hẳn sẽ kích thích tột độ.
Kwon Hyung Do khuấy đảo bên trong Ye Jin.
“Hư ư a, a! Aang! Hư a!”
Đấy, khóc như trẻ con rồi kìa. Lúc Kwon Hyung Do ngậm mút dương vật Ye Jin lần cuối, cảm nhận rõ viên khuyên tròn trên lưỡi anh, Ye Jin cong người hết cỡ, cào loạn xạ vào đùi anh.
“Ái da. A.”
Thờ ơ vờ kêu đau một tiếng, Kwon Hyung Do nhấc bổng Ye Jin lên rồi xoay người cậu lại. Anh đặt cậu ngồi giữa hai chân mình, ép cậu ngẩng mặt lên, để lộ gương mặt đẫm nước mắt, nước mũi, nước bọt và đôi mắt mất tiêu cự.
“Chà chà, bẩn thế.”
Trái ngược hẳn với giọng điệu ghê tởm, gương mặt anh lại tươi rói.
“Ha ư ư, ha ư. Ha… Hư ư ư….”
Lau qua đôi môi run lẩy bẩy như lên cơn sốt của Ye Jin, Kwon Hyung Do túm tóc cậu, kéo về phía dương vật mình.
“Ư ưm.”
Chẳng hề tỏ ra ghét bỏ, Ye Jin đang hồn xiêu phách lạc, cứ thế bị giữ chặt, nuốt lấy bất cứ thứ gì chạm đến miệng.
Lưỡi cậu hoàn toàn thả lỏng, khiến dương vật Kwon Hyung Do ướt sũng nước bọt, đủ để không cần thêm chút gel nào.
Ha. Hay cứ nhắm mắt làm đại một phát xem sao nhỉ.
Kwon Hyung Do vừa vuốt tóc, vừa mân mê tai Ye Jin, vẻ mặt đầy mãn nguyện tựa đầu vào cửa kính ô tô. Tấm kính mờ đi vì hơi ẩm bị lau sạch theo cử động đầu của anh, rồi lại nhanh chóng phủ mờ trở lại.
“Ye Jin của chúng ta lưỡi vụng thấy mẹ mà lại đẹp thật đấy chứ.”
Kwon Hyung Do cười khúc khích, vén tóc mái cho Ye Jin.
Vùng da quanh mắt và đôi gò má Ye Jin ửng hồng. Nụ cười trên gương mặt Kwon Hyung Do tắt lịm. Anh đăm đăm nhìn Ye Jin, ánh mắt mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Không bỏ sót một chi tiết nào, ngón cái anh chậm rãi day ấn, gần như ám ảnh, lên vành mắt, xương gò má, rồi đến vành tai cậu. Thỉnh thoảng, vùng thắt lưng Ye Jin lại khẽ run lên, hơi thở cậu trở nên nặng nhọc, hổn hển. Dù nhịp thở ngày càng dồn dập, miệng cậu vẫn cố gắng tiếp nhận sâu hơn. Khi dương vật Kwon Hyung Do bắt đầu căng phồng hơn nữa bên trong, Yi Jin không kìm được tiếng thổn thức, gương mặt nhăn lại vì khó chịu.
“Ngoan, ngoan nào.”
Kwon Hyung Do vừa dỗ dành vừa trấn an Ye Jin. Bàn tay vuốt ve gương mặt cậu thì dịu dàng vô hạn, nhưng bàn tay ấn đầu cậu xuống lại mạnh mẽ vô cùng. Ye Jin vừa cào cấu không chỉ đùi mà cả cẳng chân Kwon Hyung Do, vừa dùng lưỡi liếm láp dương vật anh khá điệu nghệ.
“Phùuu…”
Lồng ngực Kwon Hyung Do bắt đầu phập phồng mạnh. Yết hầu nhô rõ. Dù vậy, anh vẫn không rời mắt khỏi Ye Jin.
Gương mặt đẹp chết người. Vừa dễ thương, vừa đáng thương. Anh muốn vừa dọa nạt vừa dỗ dành, hành hạ cậu đến hồn xiêu phách lạc. Anh hiểu cái ham muốn của mấy thằng đã tè vào mặt cậu, nhưng không thể để yên. Bất cứ ai muốn làm tổn hại Ye Jin, kẻ đó chỉ có thể là mình anh mà thôi.
“Ye Jin à.”
Kwon Hyung Do gọi tên Ye Jin dù biết cậu chẳng nghe thấy.
“Tôi làm côn đồ giỏi lắm, đúng như lời cậu nói đấy. Đừng lo.”
Như muốn hỏi câu đó nghĩa là gì, Ye Jin ngơ ngác ngước nhìn lên.
Đéo biết nữa, địt mẹ. Chính mình cũng không hiểu sao lại nói mấy lời này vào lúc này.
Nhưng đầu óc anh trống rỗng, chẳng nghĩ được gì khác ngoài mấy câu nói đó. Kế hoạch với Woo Cheol Yong đổ bể, còn cái Colosseum kia sắp thành đống gạch vụn. Chính anh cũng không hiểu nổi cái động lực quái quỷ nào đang thôi thúc mình. Chỉ biết là anh chán ghét tất cả mọi thứ. Trừ cậu ra. Nhưng mấy cái lời khó nói chết tiệt này, làm sao mà thốt ra được?
Ánh nhìn trân trối từ đôi mắt đẫm lệ của Ye Jin, trong lúc miệng cậu đang ngậm lấy dương vật anh, làm sống lưng Kwon Hyung Do căng cứng. Một luồng điện tê dại chạy dọc cơ thể. Đôi mắt Kwon Hyung Do lóe sáng. Anh chỉ muốn túm tóc Ye Jin ấn ghì xuống ngay lúc đó, nhưng khổ nỗi miệng cậu đã nhỏ, cổ họng lại nông, làm thế có khác nào muốn tống thằng nhóc vào viện. Kwon Hyung Do phải gồng mình kiềm chế, gân xanh nổi rõ trên cổ, tay anh vòng ra sau, móng tay miết mạnh lên cửa kính. Một tiếng “rẹt” khô khốc vang lên.
“Khụ khụ.”
Ye Jin ho sặc, vội vàng muốn rút đầu ra nhưng đã muộn. Trước khi cậu kịp thoát hoàn toàn, Kwon Hyung Do đã bắn mạnh vào trong miệng cậu.
“Ọc, khụ khụ.”
Vừa ho, Ye Jin vừa há miệng ra. Tinh dịch nhỏ giọt, tong tong chảy xuống từ dương vật vẫn đang cương cứng dù Kwon Hyung Do đã xuất tinh xong. Nhưng lượng chảy ra ít hơn lượng anh đã bắn vào.
Với đôi mắt đầy kinh ngạc, Ye Jin nhìn Kwon Hyung Do chẳng biết phải làm sao. Cậu đưa tay hứng lấy dịch đang nhỏ xuống, thất thần dụi dụi mặt.
“Tôi, hình như tôi lỡ nuốt mất một ít rồi.”
“Sao? Ngon không?”
Trước lời đùa cợt vô tâm của Kwon Hyung Do, ánh mắt Ye Jin đã trở lại bình thường.
“…Làm gì có chuyện ngon được cơ chứ.”
Nghe câu trả lời đầy nghiêm túc đó, Kwon Hyung Do nghiêng đầu. Một gã đàn ông to lớn đến đáng sợ mà làm cái điệu bộ đó thì không tài nào dễ thương nổi. Ye Jin nhăn mặt như thể nhìn thấy thứ gì kinh tởm.
“Vậy hả? Tôi thấy cũng nuốt được đấy chứ.”
Kwon Hyung Do nắm lấy tay Ye Jin kéo lại. Ye Jin giật nảy người, phản xạ muốn rút tay về lộ rõ. Khác hẳn lúc mê man, khi chạm vào đâu thằng nhóc cũng đờ đẫn, giờ vừa lấy lại ý thức là cậu liền chống đối ngay. Điều này khiến Kwon Hyung Do khó chịu. Anh vờ như không thấy, siết tay kéo mạnh hơn, rồi thè lưỡi ra một cách khiêu khích.
“Cái này thích lắm đúng không?”
Ye Jin nhìn khuyên lưỡi của Kwon Hyung Do rồi quay mặt đi.
“Nhìn thẳng vào đây xem nào. Lúc tôi dùng cái này khuấy lỗ đít cậu, cậu đã sướng đến phát khóc lên còn gì.”
“Tôi khóc lúc nào chứ. Phải là anh mới sướng đến phát điên thì có!”
Thái độ không chịu thua một lời nào này thật đáng khen. Kwon Hyung Do cười đầy mãn nguyện, gật gù.
“Ừ. Sướng quá nên mới tự dưng kêu éc éc vậy đó.”
Anh còn làm quá hơn, giả giọng rên rỉ õng ẹo. Giọng vốn đã trầm khàn mà làm thế khiến người ta nổi hết da gà.
Ye Jin chưa kịp vùng ra, Kwon Hyung Do đã nhanh tay giữ chặt, ấn lưỡi mình vào miệng cậu một cách thô bạo. Chiếc khuyên tròn bằng kim loại tự do khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu, thậm chí còn cọ vào đường hằn trên niêm mạc má do căng thẳng và kiệt sức. Điều đó làm đầu gối Ye Jin run rẩy không ngừng trước khi mềm nhũn và khiến cậu quỵ ngã. Tư thế quỳ gối khiến cặp đùi Ye Jin trông căng đầy hơn, và hạ bộ Kwon Hyung Do lại phản ứng bằng cách cương lên.
“Ha ư….”
Nếu thấy lạ lẫm thì cứ làm cho quen lại là được. Kwon Hyung Do dùng nụ hôn mà Ye Jin ghét cay ghét đắng để khiến cậu mê man, rồi nắm lấy dương vật đã mềm đi của Ye Jin cùng với dương vật mình. Bàn tay thô bạo tuốt lên xuống, lột lớp da bao quy đầu lần nữa làm Ye Jin phải ngửa cổ ra sau, ưỡn ngực về phía trước.
“Sao, làm bộ mặt đáng thương đó để dụ anh mút cho à? Ừ ừ. Oppa sẽ chiều cưng nhé.”
Mới gọi là anh xong, giờ lại xưng oppa. Ye Jin như để trả đũa, nắm giật tóc Kwon Hyung Do. Chẳng bận tâm điều đó, Kwon Hyung Do dùng lưỡi nhẹ nhàng vê tròn đầu vú đang cương cứng của Ye Jin. Viên kim loại từng hành hạ khoang miệng và dương vật cậu giờ lại khẽ khàng làm đầu vú cậu dựng thẳng. Cổ tay đang cố giãy ra cũng mềm nhũn trong tay Kwon Hyung Do.
“Phải. Cậu cứ thế này, chẳng cần suy nghĩ gì hết là được rồi.”
Kwon Hyung Do vỗ về Ye Jin với chất giọng trầm thấp, nặng trĩu điềm gở.
Mí mắt chớp chớp. Đông Chí qua rồi, lẽ ra đêm phải ngắn lại, vậy mà sao vẫn thấy dài đằng đẵng. Một đêm đông dài dằng dặc không biết bao giờ mới tàn.