Khi đang hướng về Colosseum, Kwon Hyung Do bất chợt cho xe dừng lại. Anh ghé vào một siêu thị có tấm biển quảng cáo thuốc lá rõ to, mua hai lon cà phê còn ấm rồi đưa một lon cho Ye Jin.
Ye Jin, người đang rệu rã tới mức tưởng như sắp chảy ra, lặng lẽ đón lấy lon cà phê, ôm khư khư vào lòng. Hơi ấm dễ chịu bắt đầu lan ra.
“Cả cái này nữa, ăn đi.”
Kwon Hyung Do tìm trong túi áo, lấy ra một nắm kẹo lẫn lộn vị bạc hà, kẹo que và cam. Ye Jin thì cứ thấy bạc hà là nhíu mày, còn vị cam lại chẳng hợp khẩu vị, nên cậu chỉ nhận lấy cây kẹo que. Ngay lập tức, Kwon Hyung Do ấn hết phần kẹo dư vào túi Ye Jin. Bàn tay nắm chặt của anh áp sát làm Ye Jin giật mình, vội nép người vào cửa sổ, thu mình lại.
“Ăn đi. Ăn ngay đi.”
Đến chuyện ăn uống mà cũng kiếm cớ được, Ye Jin thầm nghĩ. Dưới cái nhìn đầy hăm dọa của Kwon Hyung Do, cậu đành phải ngậm cây kẹo mút vào miệng, tay vẫn ôm khư khư lon cà phê trước ngực.
Ye Jin ngậm kẹo làm má phồng cả lên, mắt cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông y như một đứa trẻ con. Lại vừa mới khóc xong nên mặt mũi càng giống cái bánh bao hấp.
Kwon Hyung Do vốn chẳng bao giờ che giấu những ham muốn bất chợt nảy ra trong đầu anh. Mà cũng chẳng có lý do gì phải kìm nén cả. Vì Ye Jin xét cho cùng cũng chỉ là đồ chơi của anh thôi. Kwon Hyung Do vươn tay, xoa nhẹ lên cái má đang phồng lên của Ye Jin. Anh cảm nhận rõ người cậu đang căng cứng.
“Trông cũng giống lúc cậu ngậm cặc tôi đấy chứ nhỉ. Dù nhỏ hơn nhiều.”
Ye Jin đảo tròn mắt, rồi có lẽ vì ngượng, cậu liền quay mặt đi chỗ khác.
“…Đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó nữa. Với lại… bỏ tay anh ra đi.”
Kwon Hyung Do hoàn toàn lờ đi lời cầu xin thều thào của Ye Jin. Không những không dừng lại, anh còn xòe rộng bàn tay, tùy tiện xoa khắp gương mặt cậu.
“A! Đừng có làm vậy!”
Anh vừa xoa mạnh khắp mặt cậu như thể đùa nghịch, vừa vò tung mái tóc làm Ye Jin phải thở hổn hển gạt tay anh ra.
“Đã bảo đừng làm vậy mà! Bộ anh không hành hạ người khác thì không sống nổi được hay sao hả!”
Với mái tóc rối bù và ánh mắt đang trừng lên, bộ dạng Ye Jin lúc này trông y hệt một đứa trẻ con. Mà thực tế, cậu cũng chỉ mới ngoài hai mươi, đúng là còn trẻ người non dạ. Kwon Hyung Do lại lần nữa vươn tay về phía cậu. Dù đã bị dồn sát cửa, không còn chỗ nào để lùi, Ye Jin vẫn phản xạ giật nảy mình, ép chặt người vào thành xe.
“Thích nghi đi.”
Kwon Hyung Do ấn mạnh tay lên má Ye Jin, giữ chặt lấy.
“Đừng có chỉ chống đối bằng mồm, chống đối bằng cả người đi chứ. Cứ mỗi lần tôi chạm vào là lại sợ sệt thế này thì làm ăn được cái thá gì? Cậu nghĩ cậu sợ thì tôi sẽ không đụng vào nữa hả?”
“……”
“Tôi mà là loại người tử tế kiểu đó, thì đã dừng tay ngay từ lúc cậu nói ghét rồi. Nhưng tôi vốn đéo phải hạng người lịch thiệp, hiểu chưa? Nên cậu chỉ có cách tập mà quen dần với chuyện này đi.”
“…Đến bao giờ chứ? Tôi còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây?”
Ngón cái của Kwon Hyung Do miết nhẹ lên gò má bầu bĩnh của Ye Jin. Anh nheo mắt cười khẩy. Ánh đèn neon xanh đỏ hắt lên mặt anh, loang lổ trông như mấy vết sẹo.
“Sao nào. Hay là mình làm cái hợp đồng ghi rõ thời hạn đi nhỉ?”
Kwon Hyung Do phá lên cười, giọng rõ ràng là đang bông đùa. Ye Jin lẩm bẩm đáp lại, “Thôi đi.”
“Bọn côn đồ các người chỉ giỏi chơi chữ bằng mấy cái hợp đồng thôi, tôi ghét cái trò đó lắm. Tôi không hứa hẹn gì với anh hết.”
Thằng nhóc này láo thật.
Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin đầy vẻ thèm thuồng, Cuối cùng, không thể kiềm chế, anh cúi xuống cắn nhẹ vào gò má phúng phính của cậu. Ngay lập tức, Ye Jin đáp trả bằng một cú đá thẳng vào ống đồng của anh.
***
Đông chí qua rồi, mùa đông kể cũng trôi nhanh thật. Cái khoảng thời gian từ sau Giáng Sinh đến cuối năm cứ lửng lơ trôi đi như thể được khuyến mãi thêm.
Suốt giai đoạn đó, trong khi những người vào cùng đợt với Ye Jin phải lao động cật lực tại các công trường phá dỡ hoặc bị điều động đến sòng bạc, thì cậu lại là trường hợp ngoại lệ. Đáng lẽ Ye Jin cũng phải làm việc tại casino hay công trường, nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi xe tải nhỏ đến chở người đi, cậu lại không hề bị gọi tên.
Thành ra, thời gian cậu ở cùng chú Bbang cứ thế nhiều lên một cách tự nhiên. Không thể cứ ngồi không mãi được, hai chú cháu đành phải coi sóc tạm cơ sở vật chất của Colosseum, nhưng chỉ với hai người thì việc bảo trì cái trường đua ngựa mênh mông này quả đúng là chẳng dễ dàng chút nào.
“Chú ơi, ống nước lại đóng băng mất rồi.”
Vặn vòi kiểu gì cũng chẳng thấy một giọt nước nào chảy ra. Ye Jin run cầm cập đi tìm Bbang.
Bbang lúc này đang đeo đôi găng tay rách lỗ chỗ, ngồi bệt xuống đất hút thuốc.
“Chú ơi! Nước không chảy ạ!”
Thấy chú Bbang chẳng có phản ứng gì, Ye Jin lại gọi thêm lần nữa. Vẫn chẳng thấy ông đáp lời. Trông ông cứ như người mất hồn.
Cuối cùng, cậu phải lại tận nơi đặt tay lên vai thì Bbang mới giật mình quay lại.
“Ơ ờ. Sao thế?”
“Ống nước đóng băng rồi chú ạ. Cháu đang cần ít nước nóng, có chỗ nào lấy được nước không chú?”
Bbang rít nốt điếu thuốc đang hút dở rồi mới lụi cụi đứng dậy.
Bước theo sau tấm lưng trông có phần gù xuống của ông, Ye Jin bất chợt đưa mắt nhìn quanh Colosseum, cảm thấy không gian nơi đây sao mà tiêu điều, vắng lặng hơn mọi ngày.
Dạo gần đây, Colosseum vắng tanh vắng ngắt một cách lạ thường. Gần như chẳng có lấy một bóng người qua lại. Cứ như thể chỉ còn lại chú Ppang và cậu trơ trọi giữa một thế giới đã hoang tàn.
Kim Jae Man chẳng biết từ lúc nào đã biệt tăm khỏi văn phòng. Không chỉ hắn, mà cả Kwon Hyung Do cũng thế. Mà kể cũng khá lâu rồi cậu không còn thấy bóng dáng đám lâu la, Tổng Quản hay trưởng phòng Bbo Jji đâu nữa.
“Sao dạo này chẳng thấy ai hết vậy chú?”
Ye Jin vừa rảo bước theo Bbang vừa hỏi.
“Chắc sắp sập tiệm đến nơi rồi.”
Kiểu đáp hời hợt này vốn là thói quen của Bbang, nên ban đầu Ye Jin cũng chỉ nghĩ ông nói cho qua chuyện thôi.
“Ye Jin này. Hình như chỗ này sắp đóng cửa thật đấy. Nếu sang xuân mà vẫn không thấy mở lại thì coi như là đóng cửa hẳn rồi.”
“Ôi dào. Làm gì có chuyện đó hả chú. Hồi năm ngoái cháu mới tới đây cũng nghe suốt cái tin đồn chỗ này sắp đóng cửa rồi còn gì.”
Ye Jin nói giọng tỉnh queo thế thôi, nhưng trong bụng lại không khỏi nhớ tới lời Kwon Hyung Do từng bảo chỗ này lỗ quá nên sẽ dẹp tiệm.
“Lần này không bình thường đâu. Cả tổng quản lẫn Bbo Jji đều chẳng mấy khi có mặt… Nếu chỗ này mà mất thật, cậu định đi đâu về đâu đây?”
Giờ nhìn lại Ye Jin mới nhận ra, không phải Bbang mất hồn mà là chú đang lo nghĩ về đường đi nước bước cho chính mình.
Dù chẳng ưa gì cái nơi này, nhưng một khi nó biến mất thật thì cậu lại chẳng còn chốn nào để đi, đúng là cái số long đong lận đận. Nhưng trước mắt, cậu không muốn đi đâu hết cho tới khi nó sụp hẳn. Cậu muốn tận mắt chứng kiến cái cảnh nơi này tan hoang. Chuyện sau đó, cứ đứng giữa đống đổ nát rồi tính sau.
“Chú thì chắc sẽ kiếm công trường nào đó làm tạm. Hoặc không thì lên tỉnh Gangwon. Còn cậu? Cậu tính sao đây, Ye Jin à.”
“…….”
Ye Jin cũng mong nơi này sụp lắm chứ, nhưng lại chẳng thể nào trả lời nổi câu hỏi của Bbang.
Bởi vì vào lúc này, cậu thực sự chẳng còn nơi nào để đi cả.
Ngôi nhà từng sống với bà đã bán đi từ lâu lắm rồi. Tiền bán nhà cũng đổ hết vào viện phí ở viện dưỡng lão cho bà. Nhà đã không còn để về, quê hương cũng chẳng còn là quê hương nữa.
“Chắc… chắc là cháu cũng không đến nỗi chết đói đâu chú ạ.”
Ye Jin cố đáp lại một cách cộc lốc, nhưng giọng nói chẳng thể nào giấu nổi nỗi bất an.
Cuối đông đã gần kề, giờ một tuần cũng có được đôi ba ngày ấm áp, thế nhưng riêng cái nơi này thì vẫn cứ xám xịt như thể nằm ngoài dòng chảy của thời gian.
Bbang dẫn Ye Jin đến tòa nhà mà tổng quản và trưởng phòng hay lui tới. Đây là nơi duy nhất trong cả khu này trông ra dáng một tòa nhà đúng nghĩa. Cũng chính vì thế mà nó được thiết kế chống đóng băng tốt hơn hẳn những chỗ khác.
“Đã bảo là phải để vòi nước ấm chảy ri rỉ cơ mà.”
Bbang sụt sịt mũi, đưa tay hứng lấy dòng nước đang chảy ri rỉ. Ông vặn vòi, và sau một tiếng ùng ục, nước liền tuôn ra xối xả.
Trong lúc hứng đầy cái ấm nước mang theo, cả hai người đều im lặng, chẳng ai nói với ai lời nào.
“Cậu đến chỗ Giám đốc Kwon xem sao đi.”
“…….”
“Cứ lằng nhằng ở lại đây không khéo lại bị bán đi đâu mất không biết chừng. Ye Jin à. Muốn sống thì bây giờ chỉ có cách bám vào Giám đốc Kwon thôi. Cậu còn nợ bao nhiêu?”
Nợ… Con số tưởng chừng như vô tận ấy khiến Ye Jin cảm thấy gần như nghẹt thở. Nhưng đó chưa phải là gánh nặng duy nhất cậu phải mang lúc này. Chi phí ở viện dưỡng lão của bà cậu cũng là một vấn đề nhức nhối. Chỉ vài ngày trước, khi cậu đến viện, người ta đã nói rằng không thể trì hoãn thêm và gần như thúc ép cậu phải thanh toán viện phí. Đó chẳng khác nào một lời cảnh báo cuối cùng.
“Đến chỗ anh ta thì có gì khác được sao chú?”
“Không phải là khác hoàn toàn, nhưng chắc chắn là sẽ khác ít nhiều đấy.”
“…….”
“Có vẻ như Tổng quản cũng đã quyết định ngả về phe Giám đốc Kwon rồi. Mặc dù lão ấy vốn là người của Giám đốc Ma từ lâu, mối quan hệ cũng sâu sắc lắm đấy. Cậu bảo dạo này ít gặp lão, đúng không? Thật ra tôi cũng đắn đo mãi mới nói… nhưng nghe phong thanh là lão đang bận tháp tùng Bbo Jji với Giám đốc Kwon. Nghe đâu cả bọn đang rục rịch tìm đường lên Seoul hết cả.”
Thì ra là vậy. Ye Jin cười nhạt một tiếng. Bảo sao chẳng thấy bóng dáng đâu, hóa ra cả ba người bọn họ đang tíu tít với nhau.
“Thế nên ba người đó đang bận rộn chơi cái trò ‘lên Seoul’ với nhau à.”
Dù cố nói bằng cái giọng tỉnh bơ nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi dâng lên cảm giác cồn cào khó chịu.
Trưởng phòng và tổng quản chính là kẻ thù không đội trời chung của Ye Jin. Chính hai kẻ đó đã bày ra đủ trò tàn bạo hồi đầu để ‘thuần hóa’ cậu. Còn Kwon Hyung Do thì…
Cổ họng như nghẹn lại, Ye Jin xách cái ấm nước đang sóng sánh định quay đi.
“Kwon Hyung Do cũng là cái loại người đó thôi chú ơi. Cùng một giuộc với nhau cả ấy mà. Cháu cứ thử sống một mình xem sao. Chẳng lẽ lại chết đói được chứ?”
“Ở đây đứa nào mà chẳng biết Giám đốc Kwon cưng cậu cơ chứ.”
Không giống mọi ngày, hôm nay Bbang lại tỏ ra kiên trì một cách kỳ lạ. Ye Jin hiểu rằng ông nói nhiều như vậy là vì thực sự lo cho cậu, nhưng cậu vẫn chẳng muốn để tâm. Cậu im lặng bước nhanh về phía trước, khiến ông phải vội vã đi theo. Chỉ đến khi nghe tiếng nước trong ấm ông cầm sóng sánh mạnh hơn bình thường, Ye Jin mới khẽ thở dài, rồi đi chậm lại.
“Ngoài ra, còn có tin đồn Giám đốc Kwon sắp kết hôn với con gái út của chủ tịch, nghe nói là nguồn tin đáng tin cậy lắm. Nếu chuyện đó thành, coi như anh ta nắm chắc quyền lực trong tay, lúc ấy hơi đâu mà nhỏ nhặt với cậu nữa. Tôi biết cậu căm ghét anh ta, nhưng dù sao cũng phải biết cách đòi lại những gì mình đáng được hưởng chứ.”
Ye Jin nghiến chặt răng. Đầu óc ong ong lên, lồng ngực thì lạnh buốt. Kết hôn ư? Sau khi đã chơi lỗ đít của một thằng đàn ông khác sao? Đúng là thằng khốn giả tạo.
Tin tức lần đầu nghe được từ Bbang như một cú giáng mạnh vào đầu Ye Jin. Nếu đã có tin đồn sắp cưới, chẳng phải là chuyện đã rục rịch từ lâu rồi sao? Vậy mà suốt thời gian đó, cậu chẳng hề hay biết gì.
‘Mà khoan đã. Anh ta cũng đâu có lý do gì phải nói cho mình biết kia chứ.’
Nhưng Ye Jin chẳng thể nào dễ dàng thả lỏng được quai hàm đang nghiến chặt của mình.
“Cháu không đủ mặt dày để chạy đến chỗ một kẻ sắp cưới mà gào lên ‘tôi từng là cái lỗ đít của anh đấy, sao anh lại giả vờ không biết được hả’. Mất mặt lắm chú ạ, cháu không làm nổi cái việc đó đâu.”
Ye Jin đáp giọng lạnh tanh.
“Vậy là sắp lên đời rồi còn gì. Cái mác du côn chắc cũng sắp vứt bỏ được rồi. Nhưng mà đám hình xăm trổ đầy người đó hẳn là phải giấu kỹ lắm nhỉ.”
Ye Jin nói càng lúc càng nhanh, giọng điệu càng lúc càng gay gắt.
“Cả cái khuyên lưỡi nữa chứ. Làm con rể chủ tịch mà đeo cái thứ đó thì còn ra thể thống gì nữa. Cũng phải tháo béng nó ra thôi. Tóc tai cũng phải cắt cho nó tử tế vào.”
Thà chặt quách cái đầu đi cho xong.
Ye Jin nghiến răng ken két.
“Vậy thì mừng cho anh ta quá chứ sao. Vâng, quá tốt! Đằng nào thì hạng người như anh ta cũng đâu có thuộc về nơi này. Chú cứ mặc xác anh ta đi!”
Cậu đặt mạnh chiếc ấm lên lò sưởi kêu một tiếng “RẦM”. Nhìn mặt nước sóng sánh trong ấm, rồi đột nhiên như thể kiệt sức, cậu ngồi phịch xuống sàn.