Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 110

Chương 110

Bbang, nãy giờ vẫn lặng lẽ để mắt tới Ye Jin, đặt ấm trà xuống rồi nhích người lại gần lò sưởi hơn.

“Cái đám bên đó ấy hả, trừ vài đứa tử tế ra, còn lại toàn lũ khốn nạn thôi, cưới về rồi cũng giở chứng như thường ấy mà. Cậu hơi sức đâu mà bận tâm làm gì.”

Ye Jin đưa tay vò mặt mình, rồi quay sang trừng mắt nhìn Bbang như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Rồi sao nữa? Ý chú là gì? Bảo tôi đến gặp tên đó xin làm vợ lẽ chắc?”

“……”

“Làm vợ bé rồi ngồi chờ anh ta ngó ngàng tới, sống bằng mấy thứ anh ta vứt cho hả? Chú muốn tôi sống cái kiếp đó sao?”

Bbang lẳng lặng lôi mấy củ khoai tây bọc giấy bạc từ trong túi ra. Ông mở cửa lò sưởi, ném vào đó vài củ.

Không khí chùng xuống, nặng nề.

Khi mấy miếng giấy bạc trong lò bắt đầu kêu lách tách, Bbang uể oải vươn vai, lẩm bẩm.

“Tôi chỉ mong cậu sống cho tốt thôi.”

Ye Jin cười nhạt.

“Tôi vẫn đang cố đây này.”

“Đừng có mà động lòng với Giám đốc Kwon đấy.”

Lần này thì cậu cười không nổi nữa.

“Hôm nay chú toàn nói linh tinh vậy. Chú coi chừng đấy. Dạo này người ta lẫn nhanh lắm.”

“Thằng nhãi mất dạy.”

“Chú biết thừa tính tôi rồi mà.”

Ye Jin đút tay vào túi quần, quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Bbang.

Bbang dùng kẹp gắp củ khoai tây ra, cẩn thận bóc lớp giấy bạc. Ông nhấc ấm nước đang sôi sùng sục xuống, đặt ấm trà của mình lên rồi chìa củ khoai về phía Ye Jin. Thấy cậu bướng bỉnh không chịu nhận, ông liền cằn nhằn, “‘Cậu muốn tôi bỏng mất ngón tay rồi giờ cụt luôn cả cánh tay hả?”, rồi dúi củ khoai vào tay cậu.

“Ừ. Cậu vốn là thằng mất dạy mà. Về đây trông có hơi sa sút một tí, nhưng bản chất cậu đâu phải thế. Ngay từ lúc mới đặt chân tới đây cậu đã là thằng nhóc hỗn láo, thẳng ruột ngựa rồi, nên sau này cứ sống đúng như vậy cho tôi.”

“…Chú nói chuyện cứ như ông già sắp về với đất ấy.”

“Tôi nói vậy vì tôi quý cậu thôi. Khoai này cũng phần cậu thôi đấy.”

Ye Jin dùng bàn tay vẫn đeo găng bảo hộ bóc lớp giấy bạc. Cậu vừa bẻ đôi củ khoai nóng hổi, tơi xốp vừa lẩm bẩm.

“Ăn xong củ này chắc ấm nước nguội ngắt, lại phải đun lại cho mà xem.”

“Thì đun lại. Giờ cũng chẳng còn thằng chó điên nào mò đến gây sự nữa đâu.”

Nghe câu chửi thề, Ye Jin bật cười.

Đừng động lòng ư.

Nực cười. Làm gì có chuyện đó. Sau khi Kwon Hyung Do đi khỏi, mình cũng sẽ biến đi đâu đó, rồi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Cái thằng côn đồ. Đồ ác ôn. Thằng khốn nạn, xấu xa, thối tha…

“Bà cậu sao rồi?”

“Không ổn lắm ạ.”

Hoàng hôn sắp buông xuống. Cả ngày trời vật lộn phá băng cái đường ống nước. Bbang rủ uống soju rồi tiện thể hỏi thăm tình hình của bà. Nhắc đến bà, Ye Jin cũng thấy thèm rượu thật. Cậu hà hơi vào đôi tay tê cóng vì cả ngày vật lộn với đường ống nước, rồi nặng nề lê bước.

Ngay lúc ấy, một chiếc xe lao vào sân với tiếng động cơ ầm ĩ. Gã đàn ông có vết răng của Ye Jin trên má nhảy ra từ ghế lái. Vừa bắt gặp Ye Jin và Bbang, mắt hắn long lên giận dữ trước khi giật mở cửa sau. Từ đó, Bbo Jji lảo đảo ngã lăn ra, rồi lập tức ói mửa tới tấp trông vô cùng kinh tởm.

Ye Jin nhíu mày nhìn cảnh tượng đó, thì một bóng người cao lớn khác bước ra từ ghế phụ, ngửa cổ ra sau, nhả một làn khói thuốc dài.

Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết. Đó là Kwon Hyung Do.

“……”

Vừa mới có cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ với Bbang xong, nên vừa trông thấy Kwon Hyung Do, mặt cậu càng nhăn lại.

Kwon Hyung Do cúi đầu như đang rít thuốc rồi quay người về phía Ye Jin. Đúng lúc đó, ánh mắt lờ đờ khác hẳn mọi khi của anh chạm phải ánh mắt cậu.

‘Say rồi sao?’

Ye Jin, định quay đi, chợt khựng lại.

Bầu không khí rõ ràng khác hẳn bình thường.

Sau Bbo Jii, Tổng Quản cũng loạng choạng bước ra khỏi xe. Rõ ràng cả ba tên đều say khướt.

‘Trời sắp tối đến nơi mà còn say quắc cần câu thế này, cũng tài thật.’

Ye Jin mím chặt môi, quay mặt đi.

Đúng lúc đó, Kwon Hyung Do lảo đảo bước tới. Bbang hắng giọng một cái rồi vỗ vai Ye Jin, lẳng lặng bỏ đi. Hành động đó như ngầm nhắc cậu liệu mà làm cho tốt như lời ông dặn, khiến Ye Jin thấy khó chịu trong lòng.

Cậu còn chưa kịp phủi vai, Kwon Hyung Do đã tiến tới, phủi phủi chỗ vai Bbang vừa vỗ, cứ như thể phủi bụi.

“Anh làm gì đấy.”

“Làm việc chứ làm gì.”

Mùi rượu nồng nặc phả ra từ người Kwon Hyung Do khi anh tiến lại gần.

“Say thì về mà ngủ đi chứ.”

“Tôi đến đây là để làm thế mà.”

Kwon Hyung Do ngáp một cái rõ to như muốn rũ cơn say, rồi đưa tay vò rối mái tóc mình. Gã đàn ông trông chẳng ra hồn người thế này lại ăn mặc phong phanh giữa trời đông giá rét.

“Cũng có ngày anh để người khác cầm lái cơ đấy.”

“Mấy thằng uống rượu xong lái xe đáng bị đánh chết hết. Khác đếch gì giết người vô tội.”

Lời nói hợp lý đến bất ngờ khiến Ye Jin tròn mắt.

“Anh cũng để tâm đến chuyện đó cơ à?”

“Cậu nghĩ tôi là thằng điên thích giết người chắc? Tôi chỉ đánh chết mẹ mấy thằng làm sai thôi.”

Nói xong, Kwon Hyung Do nắm lấy tay Ye Jin lôi đi.

“Ơ, đi đâu thế.”

“Này. Đến Trevi đi.”

Ippal, đang trong lúc khóa cửa xe, buộc phải quay trở lại. Kwon Hyung Do dùng chân đẩy gã Tổng Quản đang đứng không vững cạnh bánh xe ra xa, rồi ép Ye Jin vào trong xe. Cậu bắt gặp ánh mắt hằn học của Ippal phản chiếu qua gương chiếu hậu và lập tức nhìn sang hướng khác.

“Đến đó làm gì.”

Vì những kỷ niệm không mấy vui vẻ ở Trevi, Ye Jin bất an hỏi lại. Nhưng Kwon Hyung Do chỉ ngả đầu ra ghế, nhắm nghiền mắt, vầng trán nhăn lại, rõ ràng đã say lắm rồi.

Đây là lần đầu tiên Ye Jin thấy Kwon Hyung Do say thế này. Cậu càng thấy bất an. Trong khi đó, Ippal thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Vừa đến Trevi, Kwon Hyung Do báo lễ tân lấy một phòng, giật phắt lấy chìa khóa rồi bước vào thang máy. Trong nháy mắt, không gian thang máy nhỏ hẹp đã sặc mùi rượu.

Ye Jin nép vào góc như muốn trốn đi, liên tục xoa hai bàn tay vào nhau. Ký ức về lần bị lôi đến đây vì Giám đốc Ma ùa về rõ mồn một, khiến cậu có cảm giác như cơn ngứa ngáy khó chịu từng xâm chiếm cơ thể mình khi đó lại quay về.

Tiếng “Ting” vang lên, Kwon Hyung Do mở mắt. Anh nắm chặt tay Ye Jin, kéo cậu đi sềnh sệch như sợ bị ai cướp mất. Ye Jin muốn giằng tay ra. Cơ thể cậu tự động gồng lên cứng ngắc.

Đến khi cửa phòng mở ra, dù chẳng chạy bước nào, cậu vẫn thở hổn hển. Kwon Hyung Do đưa cậu đến tận giường rồi đẩy ngã phịch xuống.

“Này, anh làm gì…!”

Rồi chính anh cũng đổ ập lên người cậu.

Một trọng lượng khủng khiếp đè lên người cậu. Cơ thể Kwon Hyung Do hoàn toàn thả lỏng, đổ ập xuống, vừa nặng trịch vừa cứng ngắc, tựa như bị cả một chiếc ô tô đè phải, khiến cậu gần như ngạt thở.

“Anh định giết người đấy à! Ngạt… ngạt thở!”

“Không giết, không giết đâu. Tôi đã bảo chỉ giết mấy thằng làm sai thôi mà.”

Kwon Hyung Do lầm bầm, ôm đầu Ye Jin rồi liên tục dụi mặt vào má và tóc cậu.

“Tôi không giết đâu.”

Đang dỗ mình sao? Ye Jin cứng đờ người, chẳng biết phải làm sao.

“Nếu cậu không tè bậy lên đồ tôi rồi tự sướng thì tôi giết cậu làm đếch gì. Thằng đáng chết không phải cậu.”

Câu nói đó khiến cậu nghẹn thở.

“Sao cậu không nói?”

Kwon Hyung Do hỏi bằng giọng trầm đục.

Say thật hay giả vờ say đây, khó mà phân biệt nổi.

Đồng tử Ye Jin dao động. Bàn tay đang định đẩy Kwon Hyung Do ra chợt khựng lại.

“…Nhưng tôi có nói mà…”

“Ừ. Cậu có nói.”

Kwon Hyung Do ngắt lời ngay lập tức, như thể đã đoán trước được câu trả lời.

“Là tôi không tin thôi. Cậu định nói thế chứ gì?”

“…Giỏi thật đấy. Đoán đúng rồi, có cần thưởng không?”

“Thưởng?”

Gã đàn ông say bí tỉ bật cười khúc khích, tiếng cười nồng nặc hơi rượu.

“Cậu đã là của tôi rồi, thì cần gì thưởng nữa?”

“……”

“Đúng. Cậu đã nói.”

“……”

“Nhưng không phải không tin. Mà là đếch thèm nghe thôi.”

Thế thì khác gì đâu. Không, còn tệ hơn.

Ye Jin tức mình đẩy mạnh Kwon Hyung Do ra. Nhưng anh chỉ hơi nhúc nhích rồi lại càng đè mạnh xuống.

“Thì cậu phải nói cho rõ ràng chứ. Cứ nổi khùng với tôi thôi.”

Kwon Hyung Do lúc say trông cứ như trẻ con. Giọng điệu hờn dỗi đó khiến Ye Jin bất giác thấy thật buồn cười.

“Gì chứ, chuyện gì cũng phải kể lể tỉ tê hết chắc? Để làm gì kia chứ.”

Quan hệ của chúng ta đâu phải thế. Đâu phải kiểu quan hệ có thể kể lể mấy chuyện vui buồn vặt vãnh thường ngày.

Vả lại, Kwon Hyung Do cũng có bao giờ nói chuyện của mình đâu. Phải nói là không bao giờ. Chuyện kết hôn cũng vậy.

“Anh cũng thế thôi.”

Anh cũng thế thôi, có nói là sắp kết hôn đâu, cậu định nói móc như vậy nhưng rồi lại mím chặt môi.

Mặt cậu đỏ bừng. Trông chẳng khác nào đang ghen.

Thấy Ye Jin đột nhiên im lặng, Kwon Hyung Do chống tay, ngẩng đầu nhìn xuống. Đôi mắt lim dim nhìn xuống trông y hệt cái vẻ mời gọi trước khi làm tình, khiến Ye Jin ngượng chín mặt.

“Còn cậu thì sao? Còn tôi thì sao?”

“Không có gì.”

“Sao nào. Có gì tò mò à? Hỏi đi. Tôi nói cho.”

“Chẳng có gì tò mò hết. Người anh toàn mùi rượu, đi tắm đi đã…”

“Câu đó nghe được đấy.”

Cậu chẳng hiểu nổi gã say này đang lảm nhảm cái quái gì nữa.

“Cái gì được.”

“Câu bảo đi tắm ấy. Nghe được đấy.”

Kwon Hyung Do cười uể oải rồi dùng mu bàn tay lướt dọc xương hàm của Ye Jin. Ye Jin khẽ rụt người lại. Nhưng Kwon Hyung Do chẳng hề nao núng hay bận tâm. Sự khó chịu của anh dường như cũng chỉ dừng lại ở đó. Dù có vướng bận, khó quên, anh cũng không vì thế mà do dự hay dừng lại việc mình cần làm.

“Thích lắm… Vậy tôi đi tắm đây, cậu đợi ngoan nhé.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo