Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 111

Chương 111

Kwon Hyung Do, kẻ lay mãi chẳng buồn nhúc nhích, thế mà giờ lại bật dậy dễ dàng thế này.

Hóa ra làm Kwon Hyung Do phải động đậy cũng đơn giản thế này cơ à. Chỉ là Ye Jin vẫn chưa hiểu mình đã làm thế nào thôi. Cậu biết là do lời mình nói, nhưng chạm đúng điểm nào, vào lúc nào, thì cậu cũng đành bó tay.

“Aish. Ai bảo cậu chạy giỏi làm gì cơ chứ.”

Kwon Hyung Do lảo đảo đứng thẳng dậy, rút thắt lưng ra. Anh dùng thắt lưng siết chặt cổ tay Ye Jin, rồi vòng một đầu qua thành giường.

“Thằng điên này!”

Mắt Ye Jin trợn trừng, cậu vừa giãy giụa vừa gào lên. Thấy vậy, Kwon Hyung Do chỉ cười khùng khục.

“Ngoan ngoãn ở yên đây đợi tôi về nhé.”

“Thằng chó điên, cút đi chết đi! À không, đi tắm thì úp mặt vô bồn mà chết luôn đi!”

“Không được đâu. Tôi còn cả đống việc phải làm đây này.”

“Đừng có làm trò điên khùng nữa!”

Ye Jin co chân đạp loạn xạ vào người Kwon Hyung Do. Vậy mà anh chỉ ưỡn ngực ra hứng trọn, rồi tóm lấy cổ chân cậu.

“A á á!”

Kwon Hyung Do giật mạnh cổ chân Ye Jin áp vào háng mình, rồi dùng bàn chân cậu cọ xát dương vật đang cương cứng khiến Ye Jin hét lên. Cười khoái trá, anh vén tóc mái cậu để lộ vầng trán tròn nhẵn, sau đó liếm và hôn chùn chụt lên đó.

Cuối cùng Kwon Hyung Do mới chịu thả cậu ra.

“Đừng có chạy lung tung đấy, ở yên đây cho tôi.”

Kwon Hyung Do lúc say đúng là khó nhằn hơn hẳn lúc tỉnh.

Mặc kệ Ye Jin la hét đau đớn, giãy giụa, Kwon Hyung Do cứ thản nhiên mở cửa phòng tắm, vừa xả vòi sen vừa huýt sáo nghêu ngao. Đúng là cái đồ trời đánh thánh vật.

Thật ra Ye Jin cũng chẳng định trốn đi đâu. Cậu chỉ giãy thêm vài cái lấy lệ rồi thôi, người thả lỏng. Cổ tay đau ê ẩm. Dù đã cắt chỉ mà tay vẫn thỉnh thoảng tê rần, chẳng còn chút sức lực nào.

Đành vậy, cậu quyết định tạm hưởng sự dễ chịu, ấm áp của căn phòng, khẽ điều chỉnh tư thế ngồi để tay bớt bị kẹt. Cậu đoán chắc Kwon Hyung Do sẽ tắm nhanh thôi.

Nhưng Kwon Hyung Do lại ở trong đó lâu hơn cậu tưởng. Tiếng nước chảy mãi không ngừng khiến Ye Jin bắt đầu nghĩ vẩn vơ đến mấy chuyện chẳng lành. Ví dụ như Kwon Hyung Do say quá, đúng là úp mặt vào bồn nước chết thật thì sao.

“Kwon Hyung Do?”

Ye Jin cất tiếng gọi, giọng thoáng chút lo lắng.

“Kwon Hyung Do!”

Vẫn chẳng có tiếng đáp lại.

Hoảng quá, Ye Jin bắt đầu giãy giụa mạnh hơn hẳn lúc nãy.

“Này! Kwon Hyung Do! Giám đốc Kwon!”

Dù cậu có tái mặt gào tên anh, đáp lại vẫn chỉ là tiếng nước lạnh lẽo đang xối xả.

“Kwon Hyung Do, Hyung Do à!”

Một lát sau khi Ye Jin gọi anh bằng cái tên không kèm họ, cái tên mà lúc tỉnh táo cậu chẳng đời nào dùng, tiếng nước bỗng dưng tắt phụt.

Rồi Kwon Hyung Do ló đầu ra, nước trên người vẫn còn nhỏ tong tong.

“Gọi tôi có gì không?”

Anh cười toe toét, nhưng nụ cười đó lại mang một vẻ kỳ lạ, vừa thỏa mãn lại vừa mệt mỏi. Ye Jin đứng sững nhìn gương mặt ấy, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, hoang mang và nghi hoặc.

“…Anh làm cái quái gì trong đó vậy?”

Trước câu hỏi đầy ngờ vực của Ye Jin, Kwon Hyung Do lại cười toe toét. Anh vắt khăn tắm qua vai, vỗ vỗ sơ qua người rồi thong thả bước ra.

“Tôi vừa tưởng tượng cảnh cậu bị trói trên giường, vừa tự xử một phát đấy. Lúc nãy cậu gọi ‘Hyung Do à’ nghe êm tai ghê. Gọi lại lần nữa xem nào?”

Ye Jin loay hoay dùng chân kẹp cái gối ném thẳng vào người Kwon Hyung Do. Anh nhẹ nhàng bắt gọn bằng một tay, còn tung hứng cái gối lên.

“Seon Ye Jin nhà mình dẻo phết nhỉ.”

“Loại điên như anh phải bị cách ly xã hội mới đúng!”

“Thế thì phí của giời quá. Cậu cứ ra đường mà xem, có thằng nào đẹp trai được như tôi không. Tôi mà đi lượn ngoài đường là cống hiến cho phúc lợi quốc dân đấy.”

Kwon Hyung Do nói một lèo rồi ngồi xuống bên cạnh Ye Jin.

“Cởi trói cho cậu nhé, hay là thôi nhỉ?”

“…”

Nói ‘Cởi trói cho em đi, anh à’ xem nào.

“Thà chết dí thế này còn hơn.”

Ye Jin nhắm nghiền mắt, vẻ mặt kiên quyết như thể cậu thực sự định làm theo lời mình vừa nói là thà chết còn hơn.

Kwon Hyung Do lắc đầu cho tóc ráo nước. Trong khi anh qua loa lau khô người, Seon ye Jin vẫn nằm im nhắm mắt, trông y như đã chết thật. Ngay lúc đó, Kwon Hyung Do khẽ dịch người, nghiêng về phía Ye Jin.

Lòng bàn tay Seon Ye Jin chi chít những vết sẹo, không vết nào giống vết nào giữa hai tay. Có những đường sẹo dài chạy dọc, lại có một vết chạy xéo về phía cổ tay trông tựa như một đường chỉ tay lạ lùng. Tất cả đều là dấu tích của việc cậu đã phải ghì chặt dây cương đến mức nào trong cơn tuyệt vọng.

Kwon Hyung Do cứ đăm đăm nhìn vết sẹo, rồi cúi xuống, rê lưỡi dọc theo vết hằn ấy.

“Ư… Hức!”

Ye Jin giật bắn người, bật ra tiếng rên khe khẽ nghe kỳ lạ.

“Đúng là không biết chán là gì mà.”

Kwon Hyung Do cười khùng khục rồi đứng dậy đi rót một cốc nước lạnh.

Ye Jin dõi mắt theo từng chuyển động của lưng và cánh tay Kwon Hyung Do, nhìn chằm chằm vào những hình xăm phủ dày. Cánh tay anh như một bức vẽ hổ lốn, chi chít những hình nguệch ngoạc chẳng liên quan, thiên thần bé xíu đặt cạnh đám vũ khí trông ghê rợn, rồi đột ngột lại có chiếc xe Humvee. Giữa mớ hỗn độn đó, hình xăm cái móc câu dọc bắp tay có lẽ là lớn nhất.

Trông nó như thể móc được bất cứ thứ gì. Ngay cả những thứ vô hình, nó dường như vẫn có thể bám riết lấy dai như đỉa đói, như ma quỷ, như loài ngạ quỷ chẳng bao giờ buông tha…

Kwon Hyung Do có vẻ vẫn chưa đã khát, lại bắt đầu nốc cạn cốc thứ hai. Ye Jin thoáng thấy hình xăm chiếc máy ảnh nhỏ xíu trên cánh tay anh rồi vội cụp mắt.

“…Anh đã xem cái gì thế.”

“Gì cơ?”

“Lúc nãy anh nói đấy. Mấy kẻ xấu xa… đã tè bậy lên đồ của anh…”

“À.”

Chỉ cần tiếng ‘À’ đó là đủ hiểu. Kwon Hyung Do đâu phải loại người ăn nói vòng vo hay tử tế đến mức nói dối để giữ thể diện cho người khác. Tử tế? Từ đó đúng là chẳng dính dáng gì đến Kwon Hyung Do.

“Tôi thấy rồi.”

Kwon Hyung Do đến ngồi dưới chân Ye Jin. Anh đưa tay vuốt ve chiếc quần jean sờn cũ cậu đang mặc.

“Anh đã thấy… thế nào?”

“Woo Cheol Yong giữ nó.”

Ye Jin mím chặt môi.

Đúng là trong đám đó có anh Cheol Yong, à không, là Woo Cheolyong. Cảm giác bị phản bội, dù đã nguôi ngoai phần nào so với lúc đầu, giờ lại lạnh ngắt dâng lên trong lồng ngực.

“Anh hẳn thấy tôi thật lố bịch, phải không? Cứ luôn tỏ vẻ thanh cao, nhưng thực chất lại là kẻ đã nhúng chàm đủ đường.”

Ye Jin tự giễu, giọng càng thêm não nề.

Cậu biết tỏng mình bị đám côn đồ cười nhạo ra sao. Bọn chúng bảo cậu chẳng có gì trong tay mà cứ vênh váo, sống bất cần như thể nay mai là chết. Thế nên mới có tin đồn cậu bị điên. Mà chẳng phải chính Kwon Hyung Do cũng giải thích với ông Chủ tịch kia là cậu hơi không bình thường đó sao? Vốn dĩ Kwon Hyung Do đã nhìn cậu bằng ánh mắt đó, giờ lại càng có thêm cớ để mà chế giễu.

…Ghét thật.

Chắc tại dù gì cũng là mối quan hệ đã từng đụng chạm da thịt, nói chuyện, uống rượu, cùng nhau trải qua đủ thứ. Ye Jin đặc biệt không muốn mình thảm hại trước mặt Kwon Hyung Do. Cậu không muốn bị anh nhìn thấu điểm yếu. Cảm giác tủi nhục cứ dâng lên. Dù là vì tự trọng hay hiếu thắng, nếu là tự mình nói ra thì đành, đằng này bị phát hiện kiểu này chỉ khiến cậu trông vừa thảm hại vừa đáng thương.

Ye Jin ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười như đang vớt vát chút tự trọng cuối cùng. Cậu cố cười tự giễu, nhưng khóe miệng cứ run lên bần bật.

“Tiếc thật nhỉ. Cái miệng này lúc đó đã bị làm bẩn rồi…”

Kwon Hyung Do cắt ngang lời Ye Jin một cách phũ phàng. Không, hình như anh chẳng thèm nghe cậu nói gì hết.

“Lúc đó mắt cậu sưng húp như mắt cá vàng ấy, tóc tai thì bết lại. Lôi thôi lếch thếch, trông chả khác gì thằng ăn mày.”

Giọng Kwon Hyung Do bâng quơ như thể đang nhắc lại chuyện cũ thân mật giữa hai người, một chuyện không hề tồn tại. Ye Jin uất đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn. Cậu khao khát chửi thẳng vào mặt anh để xem phản ứng, nhưng sự phi lý cùng cực của tình huống đã hút cạn mọi năng lượng, khiến cậu hoàn toàn bất lực.

“Thế mà vẫn đẹp. Mắt tôi tinh lắm. Mắt tôi có vấn đề gì đâu. Cậu lúc đó vẫn rất đẹp, ngay cả trong bộ dạng đó.”

“…Đấy đâu phải lời khen.”

Kwon Hyung Do lại chặn họng Ye Jin.

“Cái thằng nhận ra giá trị món hàng là cậu ấy, là thằng trùm sỏ hay thằng cò mồi nhỉ? Dù sao thì mắt nhìn cũng được đấy. Nhờ thế mà cái mông của Seon Ye Jin nhà mình, lần đầu tiên là tôi xơi.”

Kwon Hyung Do cười toe toét, tay vỗ lên mông Ye Jin một cái. Thật chẳng biết nói gì hơn. Anh hành xử y hệt một thằng nhóc đang vênh váo, tự mãn vì mình là người chiến thắng cuối cùng.

Đối diện với một Kwon Hyung Do như thế này, mớ dằn vặt phức tạp như tơ vò trong lòng Ye Jin ban nãy bỗng co lại, trở nên thật nhỏ bé. Nếu coi đó là một loại tài năng, thì đúng là đáng gờm… cái cách anh luôn quy giản mọi thứ. Bất kể là chặt đứt hay đè bẹp, Kwon Hyung Do luôn giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy, thật gọn ghẽ.

Nghĩ kỹ lại thì, hình như cũng chẳng còn chút tự trọng nào để mà giữ gìn hay tổn thương nữa… Chuyện cũng đã rồi, mà cậu có phải đi xem mắt Kwon Hyung Do đâu mà cần so đo điều kiện, nên cũng chẳng có gì để mà thấy nhục nhã.

Dù thế, Ye Jin vẫn còn chút căm hận sót lại. Một mối hận sẽ không bao giờ tan biến chừng nào Kwon Hyung Do còn đứng về phe bọn chúng.

Vẻ dịu dàng thoáng qua trong mắt Ye Jin vụt tắt, thay vào đó là cái nhìn sắc như dao, đầy cảnh giác như của mèo hoang. Cậu chất vấn Kwon Hyung Do ngay lập tức.

“…Thế nên dạo này anh mới thân thiết với hắn ta à? Mua rượu cho hắn, gọi anh anh em em thân mật thế?”

“Không.”

Kwon Hyung Do cười híp mắt, rồi thản nhiên gối đầu lên đùi Ye Jin, duỗi người nằm dài. Thật đúng là một tên khốn nạn mang gương mặt sáng sủa đến phi lý.

“Ừ thì tôi có bảo nó gọi tôi là anh thật. Để từ từ dụ nó mềm lòng, rồi nghiền thành cám luôn thể.”

Kwon Hyung Do lộ vẻ mặt ngây ngất như thể đang mơ tưởng đến một viễn cảnh tươi đẹp lắm.

“Tôi sẽ nghiền nát nó dễ như nghiền đậu phụ ấy mà.”

Ye Jin quên cả sức nặng đang đè trên đùi, chỉ biết tròn mắt nhìn Kwon Hyung Do.

Kwon Hyung Do xoay người nằm nghiêng, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương bánh chè tròn tròn của Ye Jin. Rồi, như thể hoàn toàn quên đi những lời lẽ tàn bạo về việc nghiền nát người khác như đậu phụ, anh lại tinh quái cắn yêu vào đầu gối cậu, miệng giả tiếng “ăng ăng”.

Ye Jin nuốt khan, lắp bắp hỏi.

“Tại, tại sao? Vì tôi à? Anh định trả thù thay tôi sao?”

“Thay cậu?”

Kwon Hyung Do ngừng trò giày vò đầu gối Ye Jin lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Không phải trả thù cho cậu, mà là vì tôi thấy ngứa mắt thôi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo