“Không lẽ… anh làm vậy là vì thấy có lỗi với tôi à?”
Ye Jin chợt thấy bồn chồn không yên. Hay là… Kwon Hyung Do làm thế này là vì cậu? Vì áy náy chuyện đã xảy ra với cậu nên mới ra tay giúp đỡ sao? Dù biết thừa đó chỉ là ảo tưởng thôi, nhưng cảm giác ấy lại thật đến lạ lùng. Với một Ye Jin đã quen một mình vật lộn để sinh tồn bấy lâu nay, từ lúc nào chẳng hay, hy vọng đã len lỏi trong lồng ngực cậu.
“Không phải… thật sự không phải vì tôi đấy chứ?”
Nhưng Kwon Hyung Do đâu phải kiểu người dễ đoán đến thế.
Anh cười toe toét, vỗ nhẹ lên đầu gối Ye Jin.
“Tôi mắc mớ gì phải có lỗi với cậu.”
“Không thấy có lỗi sao? Nhưng rõ ràng anh nói là anh đã thấy mà! Anh biết chuyện gì đã xảy ra, đúng không?”
“Có phải tôi làm đâu.”
“Nhưng là đám thuộc hạ của anh l-làm mà.”
Vẻ mặt Kwon Hyung Do thoáng chút thương hại xen lẫn buồn cười trước sự ngây thơ của cậu.
“Tôi với bọn nó không thân lắm. Càng không biết tụi nó làm trò gì bên ngoài. Tôi là thằng lang thang đơn độc, không gốc gác, cũng chẳng có đàn em ruột thịt. Với lại, lúc cậu gặp chuyện, tôi còn đếch biết trên đời có thằng tên Seon Ye Jin, lấy đâu ra mà thấy có lỗi.”
Kwon Hyung Do ung dung đứng dậy đi tìm thuốc hút. Anh định đưa Ye Jin một điếu nhưng rồi lại thôi, thay vào đó lục túi lôi ra một viên kẹo. Thấy Ye Jin vẫn còn đang ngơ ngác nhưng lại bướng bỉnh từ chối viên kẹo bạc hà, anh đành dúi vào tay cậu cây kẹo mút vị sữa dâu.
“Seon Ye Jin à, nếu cậu nghĩ tôi phải thấy có lỗi vì mấy lời tôi nói lúc địt cậu trước mặt con ngựa đó, thì cậu đúng là ngây thơ hết thuốc chữa rồi.”
Kwon Hyung Do rút cây kẹo khỏi miệng Ye Jin, thản nhiên liếm chỗ kẹo dính trên môi mình. Vị ngọt lan ra. Anh đưa lại cây kẹo vào miệng cậu, rồi nhìn đôi mắt ngây thơ của Seon Ye Jin đang hướng về phía mình mà cười khẩy.
“Ừ thì, cũng có tiếc.”
Tâm trí Ye Jin dần lắng lại.
Cảm giác lúc này của Ye Jin khá tương đồng với khi được Kwon Hyung Do bế lên – không phải là sự tự do phóng khoáng khi nhìn từ trên cao, mà chính là cảm giác an tâm khi chân được đặt vững vàng trên mặt đất. Giờ cậu mới nhận ra, niềm hy vọng nhẹ bẫng như khí heli ấy thật hão huyền và nực cười làm sao, chỉ có sự thật trần trụi, cái sự thật mà Kwon Hyung Do chẳng hề che giấu, mới là thứ vững chắc không thể phủ nhận.
“Tiếc thật. Giá mà tôi biết trước khi phun ra mấy lời đó nhỉ. Ừm.”
Kwon Hyung Do cau mày, có chút lưỡng lự, bản thân anh cũng không dám chắc liệu mình có thực sự sẽ không nói những lời đó không.
“Không. Lúc đó đang điên tiết nên chắc tôi vẫn làm vậy thôi. Thậm chí có khi còn nói lời tệ hơn nữa.”
“…Anh đúng là đồ rác rưởi.”
“Tôi không phải loại rác thường đâu. Là loại rác hàng hiệu, đem ra tiệm đồ cũ bán cũng được khối tiền đấy.”
Kwon Hyung Do cười khì khì, đổi tay cầm điếu thuốc.
Rồi anh hạ đầu, áp mũi vào gáy Ye Jin, hít vào thật sâu rồi thở ra một cách chậm rãi. Lặp lại nhịp thở đó vài lần, gã đàn ông vốn nổi tiếng phóng khoáng ấy bất chợt bật ra một âm thanh khẽ khàng, như tiếng rên nhẹ, ẩn chứa chút bực bội.
“Aah.”
Nét mặt đột nhiên lạnh đi, anh nghiến nhẹ răng lên gáy Ye Jin.
“Nhưng đúng là bực mình thật. Đây là chuyện của tôi, để tôi tự giải quyết… Nên cậu đừng có tự tiện biến việc của tôi thành chuyện trả thù cho Seon Ye Jin. Dù là cậu, cướp công của tôi là ăn đòn đấy.”
Rõ ràng, đây là một lời khuyên vô cùng nghiêm túc theo kiểu rất riêng của Kwon Hyung Do.
Ye Jin ngẫm nghĩ những lời đó rồi bật cười khe khẽ. Tên này có biết mình đang nói gì không cơ chứ? Kwon Hyung Do lúc này trông y hệt một thằng nhóc mười ba tuổi, cứ như đang ngang ngược tuyên bố ‘Bài tập của mày để tao làm, cấm động vào’ vậy.
Chắc là vậy rồi.
‘Đồ ngốc.’
Ye Jin thầm gọi tên Kwon Hyung Do trong đầu.
‘Anh đúng là đồ ngốc.’
Cậu bật cười khe khẽ.
Không hề thấy khó chịu hay tổn thương. Ngược lại, cậu thấy nhẹ nhõm. Nếu Kwon Hyung Do đột nhiên rối rít xin lỗi, thừa nhận mình sai, có lẽ cậu còn thấy ngờ vực hơn. Thậm chí có thể hơi buồn nôn nữa. Đây mới đúng là Kwon Hyung Do chứ. Và cùng lúc đó, lòng cậu trở nên nhẹ bẫng.
“Được thôi. Anh cứ làm theo ý anh. Không phải việc của tôi.”
Ye Jin tự nhủ, bất kể Kwon Hyung Do định làm, đó không phải là trách nhiệm của cậu. Chính Kwon Hyung Do đã khẳng định như vậy, nên cậu sẽ tuân theo. Giờ đây, cậu chỉ đơn thuần là khán giả, có thể thoải mái đứng cạnh ăn bỏng ngô và thưởng thức màn kịch. Cậu sẽ kiên quyết đòi được chứng kiến. Còn nếu anh không cho phép? Chuyện đó để sau hẵng tính, chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách.
Trong mắt Ye Jin, Kwon Hyung Do bỗng trở nên thật ngớ ngẩn. Và cùng lúc đó, nỗi sợ hãi ghê gớm cậu từng mang đối với anh cũng tan biến nhanh đến mức khó tin.
‘Đồ đần.’
Ye Jin khẽ mím môi giấu đi nụ cười thầm. Trong đầu, cậu đang thầm chế nhạo Kwon Hyung Do với một giọng điệu đặc biệt – vừa giễu cợt vừa có chút gì đó ngọt ngào, đến mức nếu ai nghe được có thể sẽ tưởng nhầm thành cách gọi trìu mến. Dĩ nhiên, tất cả chỉ diễn ra trong tâm trí cậu.
“Tôi sẽ giả vờ không biết gì hết. Đâu phải trách nhiệm của tôi.”
“Xen vào là ăn đòn đấy.”
Thấy Ye Jin khiêu khích bằng giọng có vẻ phấn khích, Kwon Hyung Do liền lên tiếng dọa.
Lòng cậu nhẹ nhõm hẳn. Chẳng biết đã bao lâu rồi cậu mới thấy thanh thản thế này. Cảm giác như thứ gì đó vẫn đè nặng trong lòng, gây khó tiêu suốt bấy lâu, đã tan biến hoàn toàn.
Kwon Hyung Do có thể lại đi làm bạn nhậu với bọn họ, hoặc cũng có thể mặc kệ họ như đã làm với Woo Cheol Yong, nhưng ít nhất lúc này, Ye Jin thấy vô cùng sảng khoái. Và dù chuyện gì xảy ra, đó cũng không phải trách nhiệm của cậu. Không cần phải thấy biết ơn, mắc nợ, hay thậm chí là thất vọng hoặc tức giận.
Mọi cảm xúc đều có sức nặng của riêng nó. Dù Kwon Hyung Do đủ sức gây áp lực đến nghẹt thở, nhưng sự thật là anh chưa bao giờ hoàn toàn hủy hoại cậu.
‘Cũng có ngày mình lợi dụng được anh ta cơ đấy.’
Rốt cuộc, Ye Jin cũng khẽ mỉm cười. Ánh mắt Kwon Hyung Do lặng lẽ ngước lên, bị thu hút bởi đường cong quyến rũ, đẹp đến xao xuyến của đôi môi ấy.
Nhịp đập thình thịch nơi gáy Ye Jin từ lúc Kwon Hyung Do vùi mũi vào đã dần chậm lại. Cảm nhận được sự tĩnh lặng lan qua sống mũi và khóe môi, Kwon Hyung Do như tán thưởng mà luồn tay vào trong áo Ye Jin. Anh vỗ về lồng ngực cậu rồi siết chặt bàn tay như muốn vồ lấy da thịt.
“……”
Rồi anh ngẩng đầu lên.
Cả Seon Ye Jin và Kwon Hyung Do đều chợt nhận ra khuôn mặt đối phương trông thật ưa nhìn ở khoảng cách này. Kwon Hyung Do hạ ánh nhìn, rồi bằng một cử chỉ dịu dàng khác hẳn thường lệ, khẽ chạm vào môi Ye Jin. Sau một thoáng ngập ngừng, Ye Jin cũng hé nhẹ đôi môi.
Cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn từ vật kim loại tròn trịa đó xâm chiếm khoang miệng Ye Jin, khuấy động vòm họng, niêm mạc má và lưỡi. Đáp lại sự mơn trớn mang ý đồ chiếm đoạt ấy, Ye Jin bật ra tiếng rên khẽ, hông cậu theo bản năng hơi nhúc nhích. Chuyển động đó, dù chỉ là bản năng, lại khiến Kwon Hyung Do lập tức trườn lên, ghì chặt lấy cậu ngay tức khắc.
Ye Jin, cuối cùng cũng gục xuống trong tư thế nằm sấp, cứ thế thiếp đi.
Kwon Hyung Do uể oải dựa người, vẻ mặt thỏa mãn như vừa đánh chén no nê. Anh muốn để yên cho cậu ngủ, nhưng tấm lưng trần không chút phòng bị của Seon Ye Jin đang nằm sấp cứ khiến anh ngứa ngáy tay chân. Tay cứ muốn đưa ra mãi, như người ta hay nói về mấy món ăn vặt gây nghiện ấy. Kwon Hyung Do mân mê dọc sống lưng Ye Jin, rồi xoa nắn phần lưng trên hơi gồng cứng và vùng giữa hai xương bả vai luôn căng thẳng của cậu.
“Cũng có cơ bắp đấy chứ, rõ ràng lưng đàn ông, vậy mà nhìn lại thấy hứng tình mới lạ.”
Hình dáng tấm lưng khác hẳn lưng anh, thẳng tắp, thoạt nhìn còn có vẻ bướng bỉnh. Đương nhiên, mọi đường nét đều đậm chất Seon Ye Jin. Chỗ nào cũng rất Seon Ye Jin, ương ngạnh y như cái nết của cậu, vậy mà lại xinh đẹp. Có phải vì cái tính cách chết tiệt đó đôi khi khiến anh phát điên, nhưng cuối cùng vẫn phải nhượng bộ là do nó lại khớp với cái cơ thể này không nhỉ.
Chẳng biết cái nào có trước nữa.
Một tay Kwon Hyung-do lướt trên thân mình, tay kia mân mê lưng Ye Jin. Anh ngẫm nghĩ về sự khác biệt, nếu cơ thể anh như một cấu trúc ngang dọc vững chãi, thì thân hình Seon Ye Jin lại gợi lên những đường nét thanh thoát chạy dọc, như phần cơ bụng thẳng hàng hay đường eo lưng thon đẹp.
Như bị mê hoặc, Kwon Hyung Do cúi đầu xuống. Anh nhẹ nhàng áp sát rồi cắn nhẹ lên lưng cậu, một cái cắn khá đau.
“Ưm…”
Ye Jin thấy phiền và khó chịu nhưng không đẩy anh ra.
Khi môi Kwon Hyung-do trượt dần xuống vùng thắt lưng của Ye Jin, nơi có đôi hõm sâu đặc biệt, anh vừa nảy ra ý định nghịch ngợm thử xem nước bọt có đọng lại trong đó không. Đúng khoảnh khắc đó, tiếng gõ cửa của Jang Moon Yong vang lên, phá tan sự tập trung.
“Này. Ra đây xem nào.”
“Tsk. Phiền thật.”
Kwon Hyung Do vờ như điếc, lại thong thả kéo tấm chăn đang đắp ngang hông Ye Jin xuống thấp hơn.
“Ra đây mau, thằng chó. Tao biết thừa mày chưa ngủ. Tiếng chúng mày làm tình vang cả hành lang đây này, địt mẹ.”
“Aiss.”
Cứ đà này, có khi ông ta sẽ mở luôn một buổi diễn đọc những lời tục tĩu ngoài hành lang mất. Kwon Hyung Do đành nhượng bộ. Anh kéo chăn lên tận vai Ye Jin, chỉ mặc độc chiếc quần dài rồi ra mở cửa.
Với tư cách là đàn anh, dù khác tổ chức, Jang Moon Yong rõ ràng không hài lòng trước cách hành xử thiếu tôn trọng của Kwon Hyung-do – đứng dựa cửa một cách bất cần, chỉ hé mặt qua khe cửa nhỏ.
“Mày coi đây là nhà nghỉ của mày chắc.”
Kwon Hyung Do ngoáy tai ra vẻ phiền phức.
“Dọn cái đống shit thằng Giám đốc Ma bày ra mà lông dái tao muốn rụng sạch đây này. Cái lỗ thủng mày gây ra tính sao đây hả.”
“Để tôi mang thuốc mọc tóc đến cho nhé? Có loại của Nga đấy.”
“Lấy về từ đâu thế.”
“Incheon.”
Kwon Hyung Do cười toe toét.
Jang Moon Yong thở dài thườn thượt. Ông ta lùi lại vài bước, dựa vào tường hành lang rồi ngoắc tay. Lúc này Kwon Hyung Do mới kéo khóa quần lên hẳn hoi và bước ra ngoài.
“Hôm qua có thằng công tử bột nào đái ở chỗ đó đấy.”
“Chú đừng có xạo.”
Ngoài hành lang, Kwon Hyung Do đứng chân không, nhếch mép cười mỉa.
“Incheon xử lý xong hết chưa?”
“Gần xong? Lũ tép riu thì dọn được hết rồi, nhưng tôi muốn bẻ gãy luôn cả đầu sỏ.”
“Nói chuyện xong với đám Incheon luôn rồi?”
“Đang điều chỉnh. Tôi cài người vào rồi. Làm liên lạc viên cũng khá được việc.”
Jang Moon Yong khoanh tay lại. Tay áo vest như muốn bung chỉ.
“Joo Madam nói vụ này có vẻ sẽ thành nội chiến gia tộc đấy.”
“Ngay từ đầu đã là nội chiến rồi mà.”
“Chị tôi sẽ không bị cuốn vào chuyện đó đâu.”
“Hai chị em giống hệt nhau nhỉ. Lão già cũng bảo khi nào chắc chắn thì sẽ dọn dẹp hậu quả, nhưng trước mắt cứ thử xử lý trong im lặng xem sao.”
Chính cái chữ ‘im lặng’ đó mới là vấn đề. Jang Moon Yong hạ giọng hỏi.
“Liệu có im lặng được không?”
“Không dễ đâu. Giải quyết bằng đối thoại thì tốt, nhưng liệu có xong không?”
“Rồi sao nữa? Phải nghĩ cách giải quyết hậu quả chứ. Vị trí cậu bỏ lại đó, ai sẽ thay thế? Đừng quên nguyên tắc của lão già Chủ tịch Choi: ‘Tự làm tự chịu’ đấy.”
Nếu là Kwon Hyung Do của trước kia, anh hẳn đã chẳng ngần ngại lao vào cuộc đụng độ được dự báo này thay vì lảng tránh. Nhưng giờ đây, ngay cả những tranh chấp như vậy cũng khiến anh thấy phiền phức. Chúng từng là thú vui lớn nhất của anh, vậy mà hiện tại, tâm trí anh chỉ hướng về việc quay lại phòng và thực hiện cái thí nghiệm nhỏ với hõm lưng của Seon Ye Jin cùng nước bọt. Ngoài ra chẳng bận tâm điều gì khác.