Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 15

Chương 15

“…”

“Cặc nó to không?”

“…”

“Thằng giám đốc đó nương tay với mày bây giờ thôi, chứ bộ mày nghĩ hắn sẽ làm thế cả đời à? Rồi thằng đó cũng cao chạy xa bay khỏi cái nơi này, còn mày thì ở lại. Cái thằng bị mày cắn nát mặt ấy, nghe đâu nó dẹp luôn vụ lên Seoul rồi. Nghe bảo bị một thằng nhóc con đè đầu cưỡi cổ. Thằng đó đang cay mày lắm đấy. Liệu hồn mà sống, nghe chưa?”

Cậu chỉ thấy mệt mỏi rã rời. Khoảnh khắc ấm áp bên bà ban trưa bỗng chốc trôi tuột về dĩ vãng xa xăm.

“Haizz. Đúng là thằng ngu. Tao mà là mày thì tao đã đến nịnh bợ, xin xỏ thằng trưởng phòng để được chiếu cố rồi.”

Hắn vừa dứt lời, vừa giáng đầu Ye Jin rồi đứng dậy. Ye Jin khẽ hạ tay, trừng mắt nhìn khuôn mặt rỗ chằng rỗ chịt của hắn.

Ánh mắt đó khiến hắn nổi điên, định giơ chân lên đạp tiếp nhưng rồi lại thôi.

“Bọn tao cá cược đấy. Xem mày có chết rục trong này trước ba năm, hay sau ba năm nữa vẫn phải lăn lộn ở cái chỗ này.”

Ở cái nơi kiếm tiền bằng cờ bạc phi pháp này, nội bộ cũng cá cược với nhau đủ thứ, từ những chuyện cỏn con nhất.

“Tao cược 50 vào cửa mày chết, liệu mà làm đấy nhé?”

Tỷ lệ thắng của Ye Jin cao nhất lịch sử Colosseum. Vì thế tỷ lệ cược cũng cao ngất. Seon Ye Jin lại cực kỳ hiếu thắng. Nhưng riêng tên này thì có chết cậu cũng không muốn cho hắn thắng.

Ye Jin cũng đã đặt cược. Rằng cậu sẽ thoát khỏi đây trong vòng ba năm.

Chắc chỉ có mình cậu cược cửa đó, nên tiền thưởng chắc chắn sẽ kếch xù.

Hắn kia bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, Ye Jin khóc thút thít trong bóng tối mịt mùng.

***

Sáng hôm sau, Ye Jin bị phạt bỏ đói cả sáng lẫn trưa, lủi thủi ra ngoài sưởi nắng.

Ánh nắng đầu đông nhợt nhạt, mờ mờ ảo ảo như phủ một lớp ni lông mỏng tanh. Dù vậy, cậu cứ ngồi ngây ra một lúc, cơ thể cũng dần dà ấm lên từ bên trong.

“Không, anh, à không, giám đốc. Cái này không làm nhanh được đâu. Còn phải đăng ký tên miền nữa.”

“Tên miền hay tên gì tao không quan tâm. Mày làm việc hợp pháp à?”

Ye Jin đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy tiếng léo nhéo, rồi đến giọng một gã đàn ông. Cậu chầm chậm quay đầu lại, thấy giám đốc đang vừa đi vừa kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón áp út, bên cạnh là một tên mặc áo sơ mi kẻ ca rô, đeo kính, đang lẽo đẽo bám theo.

“Dù sao thì cũng phải đăng ký chứ. Với lại, nếu làm theo kiểu mà anh, à không, giám đốc nói thì phải tốn thời gian. Cho em thêm hạn đi.”

“Thế thì trả lại tiền đây, thằng ranh.”

Tên giám đốc cười nham nhở, khác hẳn với những nụ cười trước đây, trông anh ta giống như là một người bình thường hơn. Như bao người khác đang sống và làm những công việc bình thường ngoài xã hội kia…

Cảm giác phi thực tế khiến Ye Jin cứ nhìn chằm chằm vào đó. Có vẻ tên đeo kính nhận ra ánh mắt của cậu, liền kêu lên “Ơ,” rồi nhìn cậu. Và tên giám đốc cũng quay đầu về phía Ye Jin.

Ye Jin nhìn trân trân vào tên giám đốc – kẻ đứng đầu đám côn đồ, rồi gật đầu chào. Đó là cái kiểu chào mà trưởng phòng vẫn hay mỉa mai, “Chưa làm gì mà đã gãy cả lưng rồi à?”.

Cậu cảm nhận được người đàn ông kia đang từ từ đánh giá mình. Ye Jin làm như không thấy, quay đầu đi, nhìn vu vơ. Tiếng hai người kia nói chuyện nhỏ dần.

Kwon Hyung Do bật cười trước thái độ coi người khác như không khí của Seon Ye Jin. Chắc cậu ta chỉ quen sống trên lưng ngựa nên không biết rằng khi làm như vậy chỉ càng thu hút sự chú ý của người khác. Chắc chắn vì lý do đó mà mỗi lần Ye Jin làm như vậy, cậu lại bị ăn đòn vô cớ từ đầu đến chân.

“Đáng yêu thật.”

“Hả? Tôi á? Đệt. Không thích đâu.”

Kim Jae Man trả lời nhăn nhó trả lời. Kwon Hyung Do không đánh Seon Ye Jin mà đánh vào đầu Kim Jae Man.

“Đừng có lải nhải mấy lời vô nghĩa, nói gì có ích xem nào. Nghe mày rên rỉ cũng chán rồi.”

Ánh mắt của Kwon Hyung Do cuối cùng cũng rời khỏi Ye Jin. Kim Jae Man lại bắt đầu càu nhàu.

“Không, ý tôi là, dù có làm ngay bây giờ, thì so với công sức bỏ ra, không thể đảm bảo được hiệu quả sử dụng.”

“Cứ làm đi. Ai mà thèm đến cái chốn khỉ ho cò gáy này. Sau này người ta sẽ chỉ bấm điện thoại và cá cược ngay tại nhà thôi.”

“Thôi đi. Làm gì có chuyện đó. Sau này người ta còn mua sắm rồi xem phim trên điện thoại nữa?”

Xem phim… Ye Jin nghe gã đeo kính nói, chợt nhớ đến chuyện có người đi xem phim ở cái nơi không có rạp chiếu phim này. Chắc chắn là nói dối. Anh ta không phải là loại người có những sở thích tao nhã như vậy.

Nhưng lỡ như anh ta có xem thật… thì đã xem ở đâu, xem phim gì nhỉ?

Ye Jin cũng từng rất thích xem phim.
Nhưng giờ thì cậu chẳng biết phim gì đang chiếu nữa. Rạp chiếu phim đông đúc, hay thậm chí là phòng video, cũng trở thành ký ức xa vời, không biết có thật sự từng đến hay không.

“Seon Ye Jin!”

Giọng của trưởng phòng đánh thức Ye Jin đang đờ đẫn vì nhịn đói từ tối qua.

“Ra nhà ăn đi.”

Trưởng phòng vẫy tay như gọi chó. Ye Jin uể oải đứng dậy, thấy cậu chậm chạp, hắn ta sốt ruột đi thẳng về phía cậu. Rồi hắn phát hiện ra cấp trên của mình, liền đứng nghiêm, cúi chào 90 độ.

“Giám đốc! Chúc ngài một buổi sáng tốt lành! Tối qua ngài ngủ ngon chứ ạ!”

Ye Jin chưa từng thấy bộ dạng khúm núm này của trưởng phòng. Ngay cả với Tổng quản, hắn ta cũng không kính cẩn đến mức này.

Và không lẽ hắn ta không biết chuyện đám đàn em của mình bị đánh ngày hôm qua sao? Ngủ ngon ư?

“Tao đã bảo Seon Ye Jin không được ăn rồi. Sao lại gọi nó?”

Người đàn ông vừa hút điếu thuốc vừa hỏi. Trưởng phòng tỏ vẻ khó xử.

“Ờ… Không có đứa nào biết làm cái Word gì đó cả, nên tôi định tập hợp cả đám nài ngựa lại. Phòng trường hợp cần…”

“Dù cho cái nghề du côn này có đang vào mùa đi nữa thì cũng phải chọn lọc chứ. Toàn lũ sâu mọt.”

Người đàn ông cười nhếch mép, bắt đầu tiến về phía Ye Jin. Trưởng phòng cũng vậy.

Nhìn trưởng phòng thì có vẻ hắn không biết chuyện cậu về muộn hôm qua, hay là người đàn ông kia không nói? Chắc hắn ta cũng không nhìn thấy, hoặc không quan tâm đến đám đàn em bị đánh của mình. Ye Jin lo lắng đến mức ruột gan cồn cào, không biết người đàn ông kia có bép xép với trưởng phòng gì về chuyện của mình không.

“Tên này biết làm Word à?”

Người đàn ông đã đến sát Ye Jin từ lúc nào, cười khẩy. Anh ta dùng bàn tay đang cầm điếu thuốc, nắm lấy má Ye Jin, xoay qua xoay lại. Cậu cảm giác như cổ mình sắp gãy đến nơi rồi.

“Ngoài cái mặt xinh đẹp và cưỡi ngựa giỏi ra, chắc chẳng làm được gì khác nhỉ.”

“…”

“Thật ra thì chỉ cần hai cái đó là đủ rồi nhỉ?”

Anh ta đang hỏi mình sao? Ye Jin không trả lời.

Thay vào đó, trưởng phòng cười hề hề, xoa xoa hai tay.

“Đúng vậy. Thực ra thì chỉ cần hai cái đó là đủ rồi ạ. Tuy là không kiếm được tiền bằng cái mặt…”

“Chuyện đó để tao lo, không sao.”

Ye Jin liếc nhìn người đàn ông. Dù cho mái tóc mái cắt nham nhở có che đi, anh ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng anh ta không hề bận tâm. Phải rồi. Một kẻ đánh cả đám du côn thì việc gì phải sợ cái nhìn của cậu.

“Cậu biết làm không?”

Người đàn ông vẫn nắm mặt Ye Jin, tay kia chuyển điếu thuốc sang, hỏi.

“…Biết làm.”

Thật trùng hợp, Ye Jin đã từng làm Word.

Nhờ có người ở trường đua cũ, giờ chẳng biết lưu lạc phương nào, đã chỉ cho cậu, bảo rằng làm cái này thì mới dễ theo dõi tỷ lệ thắng của mình và của người khác. Ye Jin nhanh chóng thích thú với việc ghép ô và tính toán, tuy giống như trò chơi xếp hình nhưng dễ hơn nhiều, và cậu có thể làm được những mẫu cơ bản.

Dù giờ đây, tất cả đều đã trở thành hồi ức đã qua, một ký ức mục nát, thối rữa.

“Không giỏi lắm.”

“Không giỏi lắm à?”

Người đàn ông nhìn xuống Ye Jin, cười mỉm. Một nụ cười như thể đang chế nhạo.

“Nếu cậu gặp tôi ở Seoul thì đã lọt vào mắt xanh của ông già rồi. Khuôn mặt với cái đầu đúng là phí của trời. Đề nghị 10% coi như bỏ đi rồi. Lần sau sẽ là 9% đấy, không hứng thú à? Chắc là no bụng rồi nhỉ.”

Trưởng phòng không hiểu họ đang nói chuyện 10% hay 9% gì đó,nhìn qua nhìn lại hai người

Trong khi đó, Lee Jin thầm thở phào nhẹ nhõm vì thật may mắn là cậu đã không gặp người đàn ông này ở Seoul.

“Nó bảo nó biết làm đó. Nếu không ai làm thì dùng nó cũng được.”

“Nó không nghe lời lắm đâu ạ…? Giám đốc, nếu nó dám hỗn xược thì cứ gửi nó cho tôi. Nó nghe lời tôi lắm.”

Trưởng phòng vỗ ngực tự hào, nhưng người đàn ông không thèm nhìn gã.

Thay vào đó, anh ta lướt tay từ cằm đến cổ Ye Jin, rồi kéo cổ áo thun tròn xuống.

“Bị đánh à?”

Trên ngực cậu vẫn còn vết bầm. Đáng lẽ cú đá đó sẽ trúng vào mặt, nhưng vì Ye Jin giơ tay đỡ nên nó trượt xuống và để lại dấu vết ở đó.

“Nhìn thì có vẻ mới đây thôi.”

“Ư…!”

Ye Jin rụt người lại khi bị ấn vào vết bầm. Đau kinh khủng.

“Sao lại bị đánh thế? Hôm qua tôi đã thả cậu đi rồi mà.”

“…Không phải vì thế nên mới bị đánh sao? Vì chỉ có mình tôi được thả đấy.”

“À. Vậy là lỗi của tôi sao?”

Người đàn ông cười nham nhở, tỏ vẻ rất thích thú. Anh không ngạc nhiên, có vẻ như đã đoán trước được chuyện này. Đúng là anh đã biết hết mọi chuyện.

“Vậy thì lần sau cứ để tôi đánh cho. Từ giờ trở đi.”

“Tôi… không muốn bị đánh.”

“Chỉ cần cậu làm tốt thì sẽ không bị đánh thôi. Nếu trong hai tuần không lọt vào top 3 thì sẽ thế nào nhỉ, trưởng phòng Jung?”

Trưởng phòng đứng nghiêm như tân binh, hô to.

“Sẽ cho nó cưỡi thứ khác không phải ngựa ạ!”

Người đàn ông vẫn không thèm liếc nhìn trưởng phòng.

Ye Jin thì nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không còn che giấu sự tức giận nữa. Cậu còn siết chặt nắm đấm.

Kwon Hyung Do cảm thấy Ye Jin thật thú vị. Nếu là một tên côn đồ quèn bị bắt đến đây thì lẽ ra phải nằm rạp xuống đất mà im lặng chịu đựng mới là khôn ngoan, nhưng Seon Ye Jin lại quá nổi bật, dù cho có hơi không bình thường. Nhưng ngay cả trong những bức ảnh của các jockey được bí mật tung ra cho giới VVIP, số người đặt cược cho Seon Ye Jin cũng áp đảo.

“Ye Jin à.”

Người đàn ông nói với giọng rất dịu dàng.

“Tôi mong lần sau cậu sẽ về bét.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo