Chương 142
Thế nhưng Kwon Hyung Do vẫn lì lợm không rút ra, Ye Jin chỉ đành bật ra một tiếng cười như tiếng thở dài cam chịu.
Thôi cũng đành… Cậu đã quá mệt mỏi để vắt óc suy nghĩ. Chẳng còn chút sức lực nào. Đầu óc trống rỗng đến lạ thường. Có lẽ vì đã trút cạn tất cả ra ngoài. Dù kiệt sức, cậu lại thấy mình thanh thản một cách kỳ lạ.
Ye Jin nhắm mắt. Kwon Hyung Do đăm đăm nhìn gương mặt trong trẻo, có phần nhẹ nhõm của cậu hồi lâu. Anh chua chát nghĩ, có phải vì rời xa anh, được hít thở không khí trong lành, sống cùng mấy con ngựa chết tiệt đó mà sắc mặt cậu mới hồng hào lên thế không. Trong khi anh, dù có dùng đến bàn tay phải mà anh đặt tên là “Ye Jin” để giải quyết, thì đôi bi dái ngày một nặng trĩu vẫn khiến mỗi ngày sống của anh khốn nạn như muốn chết đi cho rồi.
Phải. Cuộc sống của anh đúng là như rác rưởi. Tẻ nhạt và vô vị đến khốn kiếp. Bề ngoài ngày càng hào nhoáng, ra vẻ hơn, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, chán ngắt.
Vắng đi thằng nhóc hở ra là nổi điên, mới đụng chạm một chút đã vung nắm đấm, cuộc đời anh bỗng dài ra lê thê. Dài đến mức phát điên.
Kwon Hyung Do rút ra. Một dòng tinh dịch ồ ạt tuôn ra từ bên trong, lượng nhiều đến choáng ngợp. Anh dùng hết cả khăn giấy và khăn ướt trong xe để lau qua loa cho Ye Jin và chính mình. Trong lúc đó, Ye Jin vừa thiếp đi được một lúc đã giật mình tỉnh giấc vì tiếng bụng réo òng ọc.
“Ôi trời.”
Kwon Hyung Do, người đang giúp Ye Jin mặc quần, bật cười thành tiếng.
“Chắc tại được tôi bắn cho nên bụng đói rồi đây. Chắc phải nhét vào lại thôi.”
“…Nghe anh nói câu nào câu nấy cũng thấy kinh tởm chết đi được.”
Nói vậy nhưng Ye Jin vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Dù vừa xuất ra một lượng đủ để dùng hết nửa hộp khăn ướt, Kwon Hyung Do vẫn phải tặc lưỡi trước cái thứ đang có dấu hiệu cương trở lại của mình, rồi cuối cùng chỉ mút nhẹ lên đầu ti đỏ ửng của Ye Jin. Xong xuôi, anh mặc quần áo cho cậu.
“Đi ăn cơm thôi.”
“Ăn gì chứ… Thôi được rồi. Tôi, tôi phải đi đây. Cô Choi Mi Young còn đang đợi.”
“Con mụ đó tôi tự lo được. Chết tiệt, thấy hai người thân thiết vậy cứ làm tôi ngứa mắt mãi…”
Kwon Hyung Do gắt gỏng.
“Thì anh cũng là người vốn định kết hôn với cô ấy còn gì.”
Ye Jin buột miệng đáp trả như một phản xạ. Kwon Hyung Do nhìn cậu bằng một ánh mắt kỳ lạ, rồi từ từ nhếch môi.
“Thiếu cậu, tôi cũng không biết mình đã lấy gì làm vui trong suốt thời gian qua nữa.”
Một năm rưỡi.
Nửa năm đầu tiên, Ye Jin gần như không thể ngủ yên giấc.
Cậu sống trong nỗi phập phồng rằng một ngày nào đó Kwon Hyung Do sẽ tìm đến. Nhưng giữa lúc còn chưa phân định được cảm xúc trong lòng là sợ hãi hay mong chờ, bà cậu đã dần đi về một nơi không thể níu kéo, Clover ngày một già đi, còn cậu thì ngày càng cô độc. Mùa đông lạnh lẽo đến khốn kiếp đúng như lời anh từng nói, và ý nghĩ Kwon Hyung Do vẫn đang một mình sống sung sướng khiến cậu không tài nào chợp mắt nổi.
Trong lúc Kwon Hyung Do xuống xe để vòng sang ghế lái, Ye Jin cứ cắn chặt môi. Đến khi anh vừa đặt tay lên vô lăng, cậu mới khẽ hỏi.
“Thời gian qua, cuộc sống của anh tệ lắm à?”
Kwon Hyung Do khởi động xe, thản nhiên đáp.
“Để rũ bỏ cái mác du côn cũng khổ như chó ấy chứ.”
Sự thật là, trong thời gian đó, Kwon Hyung Do đã bị vướng vào một vụ kiện.
Dù đã dọn dẹp thế nào, anh cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi trách nhiệm. Chủ tịch Choi đã thuê một đội luật sư hùng hậu, sau đó còn trả luôn cả khoản tiền phạt mà Kwon Hyung Do không hề yêu cầu. Thế là anh lại thành con nợ. Mọi chuyện kéo dài lê thê, và đến khi xong xuôi, Kwon Hyung Do chỉ có thể cười nhạt một tiếng đầy trống rỗng. Lão già chết tiệt, dai như đỉa. Tiền mình tự trả được, vậy mà lão còn muốn ra vẻ ban ơn đến mức nào nữa
Anh đã luôn nghĩ về Seon Ye Jin.
Ngay cả trong trại giam, cứ nghĩ đến cậu là anh lại cứng lên.
“……”
“Sống mà thấy nhạt nhẽo thật.”
Giọng điệu thì hờ hững. Nhưng Ye Jin hiểu rõ, tất cả những lời lẽ quanh co ấy chỉ là tấm bình phong cho một câu nói đơn giản mà anh không tài nào thốt ra được. Dù vụng về thế nào, chúng cũng đều xuất phát từ một nỗi lòng duy nhất. Cậu bất giác siết chặt vòng tay quanh mình
Tên ngốc. Đồ đần độn.
“Còn cậu, không có tôi chắc sống tốt lắm nhỉ.”
Dù chẳng biết xe đang đi đâu, Ye Jin vẫn bực dọc đáp trả.
“Ừ. Tốt chứ. Sống khỏe re luôn ấy.”
Kwon Hyung Do lặng lẽ nhếch mép cười.
“Phải. Tôi đã nghĩ vậy mà. Nên tôi chỉ trông mong đến ngày được gặp lại cậu thôi.”
Ye Jin nhẩm lại ý nghĩa đằng sau lời nói hiểm ác đó, và gương mặt cậu dần hiện lên vẻ kinh hãi. Chẳng phải ý anh là, vì không thể chịu được cảnh cậu sống tốt nên mới tìm đến hay sao? Ye Jin trừng mắt nhìn Kwon Hyung Do, anh chỉ cười khẩy.
“Sao nào. Mong tôi là người có lương tâm à? Muốn gặp một thằng đạo đức thì lẽ ra cậu cũng đừng mắc nợ. Chắc cậu quên rồi, Seon Ye Jin nhỉ. Rằng tôi là một tên du côn.”
“Nhưng món nợ đó đâu liên quan đến tôi!”
“Không phải.”
Kwon Hyung Do lái xe vào bãi đỗ của một nhà hàng có dòng chữ “Mở cửa 24/7” đang phát sáng. Quán ăn khá vắng vẻ. Trong bãi đỗ, ngoài xe của anh, chỉ còn lại hai chiếc khác.
“Nhưng tôi đã nói rồi. Đừng tìm kiếm sự tử tế ở tôi.”
“…Giờ anh định làm gì?”
“Gì là làm gì.”
“Tự dưng mồi thuốc, làm tình, rồi lôi tôi đến đây và bảo đừng mong đợi gì là sao?”
Kwon Hyung Do chăm chú nhìn Ye Jin, người đang được rọi sáng bởi tấm biển neon màu vàng khổng lồ.
Đẹp. Không thể rời mắt. Một thằng nhóc vô phép, ngang ngược, không có ngày mai. Cứ ngỡ chỉ cần để thời gian trôi đi là sẽ quên được cái của nợ phiền phức này, vậy mà ngày nào cậu cũng phi ngựa chạy băng băng trước mắt anh. Đến khi phát chán, anh lại lái xe đến tận chuồng ngựa. Gương mặt cậu khi ngủ có lúc nhăn nhó như gặp ác mộng, có lúc lại trong veo, có lúc lại đẫm nước mắt.
Chưa từng có một khoảnh khắc nào là không đẹp.
Kwon Hyung Do đã quyết. Cảm xúc của Sun Ye Jin không còn quan trọng nữa. Vì bản chất của du côn là cướp đoạt. Dù có khoác lên mình bộ vest, cắt tóc, tháo khuyên, thì sâu bên trong, anh vẫn chỉ là một tên khốn nạn không hơn không kém
“Ăn trước đã.”
Ye Jin lườm Kwon Hyung Do. Một sự bướng bỉnh quả quyết rằng cậu sẽ không xuống xe cho đến khi biết được ý đồ của anh.
Ý đồ ư… Cậu tò mò về ý đồ của tôi sao? Kwon Hyung Do cười khẩy.
Nếu cậu tò mò về những toan tính trong lòng tôi… thì cậu sẽ phải nghe tôi thực sự nghĩ gì về cậu đấy. Dù cậu có gọi tôi là đồ khốn, nhưng chính Seon Ye Jin đây cũng chẳng đủ can đảm để nghe những lời đó đâu.
“Sao nào. Giải tỏa xong rồi thì giờ cậu cũng chán ngấy cả việc ăn một bữa cơm với một tên du côn à?”
Nghe giọng điệu đó, Ye Jin giật mình.
Chắc là vì trời đã rạng sáng. Chắc là vì bị ánh đèn kia chiếu vào. Chắc là vì ngược sáng. Lý do Kwon Hyung Do trông có vẻ mệt mỏi và cô độc, thậm chí là có chút tuyệt vọng, chắc là vậy.
“Tôi biết cậu chán lắm rồi, nhưng cậu cũng biết tôi là loại du côn mà. Nên tôi mong cậu tự bước đi bằng hai chân trước khi tôi phải dùng đến tay chân.”
Kwon Hyung Do lặp lại.
Đây là lời đe dọa hay mời gọi, là dỗ dành hay uy hiếp?
Như một học sinh đã nộp tiền nhập học, Kwon Hyung Do hành xử thật khác thường. Để tôi lôi đi, hay cậu tự bước? Trước lựa chọn nực cười đó, Ye Jin bật mạnh cửa xe và bước xuống.
Đầu gối cậu khụy xuống trong giây lát, nhưng cậu đã bướng bỉnh đứng thẳng dậy trước khi Kwon Hyung Do kịp ra khỏi xe.
Không khí trong nhà hàng đặc quánh một sự uể oải, mệt mỏi, đặc trưng của cái giờ khắc chạng vạng giữa đêm và ngày. Lác đác vài vị khách, trông dáng vẻ không khác gì đám vệ sĩ. Một gã to con gà gật bên bàn nhậu nhưng tay vẫn theo thói quen rót đầy ly soju. Một gã khác thì để lộ hình xăm trên mu bàn tay khi đưa lên vuốt ve mái đầu húi cua
Ye Jin nhìn vào dáng vẻ bảnh bao của Kwon Hyung Do. Dù nói là đã rũ bỏ máu giang hồ, nhưng anh trông vẫn ra dáng một tên trai bao, một tên trai bao đẹp mã đến mức có thể xây cả một tòa nhà bằng nghề của mình.
“Ăn gì.”
“Lòng thôi.”
“Cho hai phần lòng,” Kwon Hyung Do gọi món. Không có rượu.
Cũng không có một lời đối thoại. Trước đây khi ở cùng nhau thế này bọn mình đã nói gì nhỉ. Dù cãi nhau như chó với mèo, nhưng hình như trước khi cãi vã, họ vẫn có trò chuyện.
Lạ một điều là cậu lại không hề cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ, từ nhỏ đã quen tiếp xúc với người lớn tuổi, Ye Jin luôn mặc định mình phải là người phá vỡ sự im lặng trong những tình huống thế này. Nhưng giờ đây, áp lực đó dường như đã tan biến
Nực cười thay, nơi gần như đã chữa khỏi thói quen đó của cậu chính là Colosseum.
Bát canh nóng hổi được dọn ra, cả hai lặng lẽ ăn hết phần của mình. Sau một cuộc mây mưa kịch liệt, bụng ai nấy đều đói cồn cào.
Dù đã ăn sạch sẽ, cả hai đều không có ý định đứng dậy. Kwon Hyung Do có vẻ nhạt miệng, liên tục mân mê môi và tránh ánh mắt Ye Jin. Dường như là đang né tránh.
Lạ thật… Ye Jin có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của anh. Bầu không khí đó hiện hữu một cách không thể chối cãi. Và điều đó… lại mang đến cho cậu một cảm giác say sưa đến kỳ lạ. Kẻ đang lúng túng vì cậu, Kwon Hyung Do không còn gì trong tay để uy hiếp cậu nữa, trông mới thật yếu đuối và thật tầm thường. Lần đầu tiên, anh trông giống một con người
Ye Jin nuốt một nụ cười vào trong. A, thật ấu trĩ. Biết là ấu trĩ, nhưng cậu vẫn muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này. Nếu có thể, là mãi mãi…
“Bộ đang hẹn hò hay gì?”
Ye Jin mở lời.
Kwon Hyung Do quay lại nhìn, vẻ mặt như thể đang hỏi cậu vừa nói cái câu vô nghĩa như miếng lòng thừa trong bát canh nào vậy.
“Vẫn còn người muốn gả con gái cho anh sao?”
Kwon Hyung Do, người đang ngơ ngác trước câu hỏi không đầu không đuôi, đặt tay lên bàn và rướn người về phía trước. Anh nhíu mày hỏi.
“Cậu đang nói đến Choi Mi Young à?”
“Cô Choi Mi Young có người yêu mới rồi. À, hay anh đã bước vào cái thế giới mà có người yêu vẫn cưới xin như thường?”
Ye Jin mỉa mai. Má Kwon Hyung Do giật giật.
“Định nói nhảm thì đứng dậy đi.”
Cuối cùng Kwon Hyung Do cũng đứng dậy khỏi ghế.
Giờ anh đã mang theo ví. Anh còn dùng cả thẻ thay vì tiền mặt. Ye Jin lẳng lặng đứng cạnh nhìn Kwon Hyung Do thanh toán, rồi phát hiện ra một hộp kẹo bạc hà trên quầy. Nhớ đến vị bạc hà, cậu lại thấy trong cổ họng dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Ye Jin chỉ nhìn chằm chằm vào những viên kẹo được gói riêng, rồi cầm một viên đưa cho Kwon Hyung Do.
Kwon Hyung Do nhìn viên kẹo bạc hà bằng ánh mắt kì lạ, rồi thay vì đưa tay ra nhận, anh lại nghiêng đầu, chìa mặt về phía trước
Bảo mình bóc hộ à?
“Không có tay?”
Ye Jin gắt gỏng, rồi nhét luôn cả viên kẹo còn nguyên vỏ vào miệng Kwon Hyung Do.
Kwon Hyung Do nhăn mặt, còn Ye Jin thì vội vàng quay người lao ra khỏi quán.
Thật kỳ lạ, cậu cứ chực bật cười. Chắc chắn là do say, hoặc do đã quá giờ ngủ nên mệt mỏi rã rời rồi.
Kwon Hyung Do sải bước đến từ phía sau, rồi đột ngột kéo mạnh vai cậu.
Hành động đầy tính đe dọa khiến tim Ye Jin thót lại, nhưng thứ tiếp theo lại là một viên kẹo được đưa thẳng vào miệng cậu.
Không phải vị bạc hà… Một viên kẹo to sụ được phủ một lớp đường thô ráp bên ngoài. Là kẹo đèn giao thông.
“Cậu ăn nhiều vào.”
Kwon Hyung Do nói cộc lốc, rồi nhét hai viên kẹo còn lại vào túi Ye Jin.
Ye Jin lấy chúng ra, đăm đăm nhìn xuống, và rồi đột nhiên cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên trong đầu. Một sự thôi thúc đã lâu không cảm nhận. Một cơn phẫn nộ và uất nghẹn đã lâu không nếm trải. Cổ và ngực cậu nóng ran, tim đập thình thịch như khi đang phi nước đại.
“Này.”
Kwon Hyung Do đang châm thuốc thì nghe tiếng Ye Jin gọi. Anh vừa quay lại, Ye Jin đã nhếch mép cười rồi ném thẳng viên kẹo vào người anh. Nó đập vào đầu anh một tiếng 'cốp' rồi rơi xuống
Nắm chặt tay, Ye Jin gầm lên.
“Anh đang giở trò gì thế hả?”
“……”
"Gặp lại nhau rồi ngứa ngáy, được thôi. Tôi cũng có hứng mà. Cái vụ làm tình với anh, ừ, cũng không tệ. Xong đói thì đi ăn, chuyện bình thường.”
“……”
“Nhưng tại sao anh lại mang theo thứ của nợ này?”