Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 143

Chương 143
 
Kwon Hyung Do chậm rãi cúi đầu. Anh nhìn xuống mấy viên kẹo, rồi dùng mũi đôi giày đắt tiền huých nhẹ vào viên màu vàng và màu xanh lá. Lăn lông lốc, chúng lăn đến tận chân Ye Jin.
 
Ngay khoảnh khắc Ye Jin định thẳng chân giẫm nát chúng, Kwon Hyung Do ngẩng lên.
 
Trông anh thật yếu đuối.
 
Yếu đuối đến không tưởng.
 
Ye Jin còn chưa hết sững sờ, Kwon Hyung Do đã tựa người vào thân xe, cất lời.
 
“Cho tôi xem cậu cưỡi ngựa đi.”
 
“Cái gì…?”
 
“Cảnh cậu cưỡi ngựa ấy. Cho tôi xem đi.”
 
“Tự dưng anh nói nhảm cái gì thế.”
 
“Cảnh đó cứ ám ảnh làm tôi không ngủ được. Cho tôi xem đi.”
 
Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin chằm chằm.
 
Thật không tài nào hiểu nổi tên khốn này... Trông thì yếu đuối đến đáng thương, nhưng ẩn sau đó vẫn là sức mạnh, là cái tính khí ngang tàng và cái gốc gác thối nát có thể nghiền nát mình bất cứ lúc nào. Mình tay trắng, không nợ nần, vậy mà anh ta còn muốn gì ở một kẻ như mình nữa?
“Chết tiệt, lần này lại giở trò gì nữa?”
 
Ye Jin hỏi, hơi thở hổn hển đứt quãng. Cảm giác như có ai đó đang siết cổ cậu.
 
“Tôi hỏi lần này anh lại có âm mưu gì.”
 
Cơ thể chằng chịt vết thương của Ye Jin, sau bao lần bị lừa dối, phản ứng lại bằng một cơn run rẩy theo bản năng.
 
“Âm mưu gì chứ.”
 
Kwon Hyung Do tiến lại gần.
 
“Cậu nghĩ là âm mưu gì, Ye Jin à?”
 
Anh mỉm cười. Nhưng không hiểu sao nụ cười đó lại trông vô cùng mỏi mệt.
 
“Chẳng phải chính cậu đã nói rồi sao. Rằng tôi…”
 
Đút tay vào túi quần, anh nghiêng đầu, ghé môi sát vào bên tai phải gần như điếc hẳn của cậu.
 
“…rằng…”
 
Một giọng nói thì thầm, mơ hồ đến mức không rõ là đã nghe thấy hay chỉ là ảo giác. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe phóng như bay trên con đường bên cạnh đã xé toạc sự tĩnh lặng. Tiếng động cơ gầm gào cùng tiếng lốp xe rít trên mặt đường đã nuốt chửng hoàn toàn tai trái của cậu, trong khi tai phải vẫn chìm trong im lặng.
 
Thì thầm xong, Kwon Hyung Do ngẩng lên.
 
Ye Jin ngước nhìn tên đàn ông đang cúi xuống nhìn mình.
 
Kỳ lạ thay, cậu lại có cảm giác, dù chẳng nghe được gì, cậu vẫn hiểu lời đó có nghĩa là gì.
 
Nhưng liệu trực giác này có đáng tin? Hay đây lại là một màn kịch khác của tên bịp bợm đó?
 
Khóe môi Kwon Hyung Do khẽ nhếch, tạo thành một đường cong không rõ là nụ cười hay cái nhếch mép. Và dù vừa mới trải qua một cuộc mây mưa kịch liệt, hạ bộ của anh vẫn đang căng cứng trở lại.
 
“Cho tôi xem đi. Có mất gì đâu…”
 
Ye Jin mấp máy môi, mãi không thốt nên lời. Kwon Hyung Do vốn không phải người kiên nhẫn. Ye Jin biết quá rõ điều đó. Lòng kiên nhẫn của anh còn ngắn hơn cả dương vật của mình.
 
Nhưng trái với thường lệ, anh không hề tỏ ra sốt ruột, cũng không hề lớn tiếng. Anh chỉ đơn giản là đứng yên, ánh mắt dán vào đôi môi đang mấp máy của Ye Jin.
 
“…Biến đi.”
 
Phải một lúc lâu sau, Ye Jin mới cất được thành lời
 
Cậu loạng choạng tiến về phía Kwon Hyung Do, bàn tay đưa ra một cách không chủ đích. Và rồi, một cảnh tượng nực cười, Kwon Hyung Do giật mình lùi lại, chắc hẳn anh đã nghĩ cậu sắp tấn công. Phản ứng của anh khiến Ye Jin chợt nhận ra, cậu đã sống quá lâu trong một thế giới chỉ có sự căng thẳng của bạo lực, đến mức quên mất rằng còn có những loại căng thẳng khác. Một sự hồi hộp khác, một cảm xúc khác, cũng khiến tim đập nhanh như sợ hãi, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Ye Jin đã bị cuộc đời bào mòn đến mức quên đi sự tồn tại của những cảm xúc ấy.
 
Với một sự chai sạn đến tận cùng, Seo Ye Jin thản nhiên rút chiếc ví từ túi áo khoác của Kwon Hyung Do. Cậu mở nó ra, lấy một xấp tiền xanh rồi quẳng lại chiếc ví như một thứ rác rưởi. Nó đập vào ngực Kwon Hyung Do rồi rơi xuống đất trong im lặng. Trước hành động đầy khiêu khích đó, Kwon Hyung Do vẫn không hề nhúc nhích.
 
Mọi thứ thật kỳ quặc.
 
Cảm thấy lạ lẫm vì không nhận được phản ứng mà mình cho là hiển nhiên, Ye Jin quay người đi.
 
Chẳng buồn nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại, cậu giật tiền của anh ngay trước mắt như một tên cướp, rồi vẫy một chiếc taxi bên đường.
 
Nghe tên địa danh thốt ra từ miệng Ye Jin, người tài xế tròn mắt kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy xấp tiền trong tay cậu, ông ta gật đầu ra hiệu cứ lên xe.
 
Cửa vừa đóng, tài xế liền hỏi.
 
“Thứ đó không phải ăn cắp đấy chứ quý khách?”
 
Trước câu nói đùa, Ye Jin buột miệng đáp.
 
“Là ăn cắp đấy… nhưng người ta không đuổi theo.”
 
Bên ngoài cửa sổ, Kwon Hyung Do vẫn đứng bất động. Trông anh hệt như một tên ngốc, giống hệt cái ngày cậu từng cười khẩy cay đắng vào tai anh.
 
***
 
Bình minh vừa ló rạng, Ye Jin đã bắt đầu một ngày như mọi ngày. Cậu dọn dẹp máng ngựa, rồi mở cổng để lũ ngựa được tự do sải bước trên đồng cỏ. Một lát sau, người ở trang trại bò kế bên mang sang bình sữa mới vắt và tờ báo. Cậu còn đánh bạo mượn luôn một bao thuốc, hứa lần sau xuống thị trấn sẽ mua trả cả cây.
 
Mỗi bước chân cậu đều nặng trĩu, đôi ủng lẹp xẹp phát ra những tiếng kêu chệch choạc. Cơ thể cậu hôm nay rã rời, có lẽ là tàn dư từ chầu rượu đêm qua. Choi Mi Young thì mừng vì có bạn nhậu, nhưng Ye Jin lại cảm thấy cái thói này đang bào mòn sức khỏe mình, liền tự nhủ phải bớt đi.
 
Nhưng có lẽ rồi cậu cũng sẽ lại ngựa quen đường cũ. Lời quyết tâm đó, rốt cuộc, cũng chỉ là nói suông mà thôi. 
 
Nhưng biết làm sao được, dạo này nếu không có chút men, cậu sẽ chẳng tài nào chợp mắt nổi.
 
Lý do thì không thể rõ ràng hơn. Bởi hình ảnh Kwon Hyung Do vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cậu, như một vết sẹo không thể xóa mờ. Hình ảnh anh đứng ngây dại trên vỉa hè bẩn thỉu, giữa những tờ rơi quảng cáo mại dâm, bất lực nhìn theo bóng cậu khuất xa.
 
Cảnh tượng đó cứ hiện về khiến cậu khó ngủ, và rồi cậu lại không ngừng tự thỏa mãn. Đúng tên khốn dai như đỉa.
 
Vậy nên, không có gì ngạc nhiên khi Ye Jin, người vừa mới đọc kỹ tờ báo đến mức có thể thuộc lòng cả địa chỉ nhà tang lễ trong mục cáo phó, một người đang ở trong trạng thái tỉnh táo nhất, lại sững sờ đến mức nào khi Kwon Hyung Do đột ngột xuất hiện trước mắt.
 
“……”
 
Cậu đã nghĩ mình đang gặp ảo giác.
 
Ye Jin cứ thế nhìn thẳng, mắt mở to mà chẳng buồn chớp.
 
“Ở đây các người đón khách kiểu này à?”
 
Kwon Hyung Do hỏi thản nhiên.
 
Đúng là đồ điên mà.
 
“Khách cũng phải tùy loại.”
 
Ye Jin cố đáp lại. Một câu trả lời sắc lẹm, đúng chất của cậu.
 
“Anh mà là khách nỗi gì.”
 
Sau khi buông lời gắt gỏng và định đi thẳng, Ye Jin lại bị tiếng gọi của Kwon Hyung Do níu lại, một tiếng gọi bất ngờ và quyết liệt như thể anh đang chộp lấy mắt cá chân cậu.
 
“Sao lại không phải. Là khách của Choi Mi Young thì chẳng phải cũng là khách của cậu sao?”
“Vậy anh đến không đúng lúc rồi. Hôm nay nhà không có ai.”
 
“Cô ấy bảo bốn giờ sẽ về.”
 
“Vậy bốn giờ rồi hẵng quay lại.”
 
“Không mời tôi một ly cà phê sao?”
 
Nghe những lời trơ trẽn của Kwon Hyung Do, Ye Jin thấy máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Cậu sắp “nổ tung” mất thôi. Ye Jin quay phắt lại, giơ ngón giữa về phía anh. Kwon Hyung Do chỉ bật cười.
 
Ye Jin cứ ngỡ Kwon Hyung Do sẽ sớm rời đi, nhưng anh lại chiếm dụng không gian này một cách tự nhiên như thể đó là văn phòng riêng. Thậm chí anh còn tự mình đi pha cà phê khi không được mời, một hành động trơ trẽn khiến Ye Jin chỉ biết câm nín
 
Ye Jin cố gắng lờ anh đi và tập trung vào công việc. Nhưng dù công việc có bận rộn đến mấy, vẫn có những khoảng nghỉ, những lúc không gian trở nên trống trải. Và trớ trêu thay, những khoảng nghỉ đó của cậu và Kwon Hyung Do lại luôn trùng khớp một cách khó chịu.
 
“Giờ cậu không phi ngựa nữa à?”
 
Trong lúc cậu đang lau chùi yên cương, Kwon Hyung Do lảng vảng gần đó hỏi.
 
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest. Hình ảnh một kẻ mặc vest đứng giữa khung cảnh núi rừng trông lạc lõng đến nực cười.
 
“Vẫn còn phi chứ?”
 
“……”
 
“Nếu là tôi, chắc tôi đã chán đến tận cổ rồi.”
 
Vậy nên anh mới lại đây kiếm chuyện à?
 
Thế nhưng, khác với dự đoán của Ye Jin, Kwon Hyung Do lại lẩm bẩm.
 
“Vì cậu đã từng coi nó… quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”
 
Có lẽ, trong khoảnh khắc im lặng đó, cả hai đều đang quay về cùng một ký ức.
 
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, Ye Jin vẫn có thể cảm nhận được mùi khói khét lẹt xộc thẳng vào mũi, và cái nóng hầm hập như muốn thiêu đốt cả tròng mắt vẫn còn nguyên vẹn, sống động đến đáng sợ.
 
Liệu việc cứu Kwon Hyung Do lúc đó có phải là một quyết định đúng đắn?
 
Cậu không có câu trả lời, nhưng có một điều lại rõ như ban ngày. Cái cách anh vẫn sống một cách nhởn nhơ tự tại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc đời vẫn phẳng lặng không một gợn sóng, thật khiến cậu chướng mắt. Sao anh dám… làm sao anh có thể… – một cơn phẫn uất trào lên trong lồng ngực cậu, không thể nào kìm nén.
 
“Cho tôi xem cậu phi ngựa đi.”
 
Lại là yêu cầu đó.
 
Ye Jin không đáp lời, bật dậy khỏi chỗ ngồi.
 
Cậu vốn định hôm nay phi ngựa, nhưng vì Kwon Hyung Do ở đây, cậu thà chết cũng không làm.
 
Thay vì ra sân, cậu lẳng lặng đi về phía chuồng của Clover và những con ngựa khác, bước đi không một mục đích rõ ràng.
 
Khi cậu dắt lũ ngựa đi dạo một vòng rồi quay về, Kwon Hyung Do đã đi rồi.
 
***
 
“Dạo này tên đó hay đến nhỉ.”
 
Choi Mi Young lấp lửng thăm dò Ye Jin.
 
Ye Jin thừa biết “tên đó” mà cô chủ nói là ai, nhưng cậu vẫn vờ như không biết.
 
“Ai ạ?”
 
“Còn ai vào đây nữa. Tên du côn đó đó.”
 
Mặc dù chính mình cũng là con gái út của một ông trùm, Choi Mi Young vẫn không ngần ngại buông lời mỉa mai một cách đầy thích thú.
 
“Tôi không biết tên du côn nào cả.”
 
“Là Kwon Hyung Do, Kwon Hyung Do đấy!”
 
Choi Mi Young cao giọng đầy hứng khởi.
 
"Vẫn cứ lẽo đẽo theo đuôi cậu. Buồn cười chết đi được. Chắc là để được như bây giờ nên mới phải cố diễn vai ngoan hiền, một vai diễn chẳng ăn nhập gì với anh ta cả.”
 
“……”
 
"Tôi biết ngay mà. Anh ta không phải loại người có thể ngoan ngoãn nghe lời chủ tịch, im hơi lặng tiếng sống như một cái bóng. Quả nhiên là mọi chuyện đều có lý do của nó cả.”
 
“Việc anh ta muốn làm hài lòng chủ tịch hay bất kỳ ai khác thì có liên quan gì đến tôi. Nếu vậy thì anh ta đã chọn sai đối tượng để lấy lòng rồi.”
 
Nghe lời buột miệng của Ye Jin, Choi Mi Young liếc mắt một cách đầy ý tứ.
 
“Vậy thì phải lấy lòng ai mới đúng?”
 
Một đòn chí mạng.
 
Đối với Ye Jin, Choi Mi Young còn khó đối phó hơn cả đám du côn. Với đám du côn, những gã đàn ông hôi hám, cặn bã, cậu có thể thẳng thừng đối đầu, nhưng với Choi Mi Young thì khác. Ye Jin vẫn luôn tâm niệm phải đối xử lịch sự với phụ nữ.
 
“Sao nào, nói tiếp đi. Tôi cũng muốn nghe trực tiếp đây này.”
 
Không chịu nổi bầu không khí khó xử, Ye Jin đứng bật dậy định đi thì bị Choi Mi Young gọi lại.
 
Ye Jin viện cớ tai phải bị điếc không nghe thấy gì rồi vội vàng chuồn thẳng.
 
Mỗi bước chân của cậu như đang đóng một dấu chấm hỏi.
 
Những dấu chấm hỏi mà cậu đã cố công đè nén suốt mấy năm qua để bảo vệ một Seon Ye Jin nguyên vẹn, giờ đây lại tự nhiên trỗi dậy cùng với sự hồi phục của cậu.
 
Cậu không ngừng tự hỏi.
 
Những lời đồn đại về mình rốt cuộc là gì? Mọi người đã nghĩ mình là gì của Kwon Hyung Do? Mối quan hệ giữa mình và anh ta trông có gì đặc biệt lắm sao? Tại sao Kwon Hyung Do lại sống một cách ngoan ngoãn như thế? Tại sao tên khốn đó lại cứ tìm đến đây?
 
Rồi những ngày anh ta không đến, anh ta đã ở đâu, làm gì…

Bình luận
shikachan
shikachanChương 143
Vẫn dịch hay như xưa Đọc thích thật ấy Cảm ơn nhà dịch nhiều
Trả lời·18/06/2025
rubychannn
rubychannnChương 143
hóng tiếppp
Trả lời·18/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo