Để nhận được hũ tro cốt, vẫn phải mất thêm một lúc nữa vì cần đợi tro cốt nguội.
Trong lúc chờ đợi, Ye Jin đã chắc mẩm Kwon Hyung Do đi rồi. Tâm trí cậu rối bời với những câu hỏi vô định, làm sao bắt xe buýt về Hoengseong, hay nên tìm một nơi cho bà ngay gần đây... Cứ thế, cậu thất thểu bước đi như một kẻ mộng du, cho đến khi một bàn tay đột ngột túm chặt lấy mình. Cậu sững người. Bởi cho đến tận khoảnh khắc đó, cậu vẫn đinh ninh rằng anh đã đi rồi.
“Cậu muốn có thêm một đám tang nữa mới vừa lòng à?”
Kwon Hyung Do lườm cậu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Lúc này Ye Jin mới nhận ra mình đã đi ra đến tận lề đường, nơi xe cộ đang lao vun vút.
“A…”
Thấy cậu chỉ ngây ra, Kwon Hyung Do cũng tức đến nổ cả ruột.
“Lại đây.”
“Không. Tôi phải đi xe buýt…”
“Định ôm hũ tro cốt lên xe buýt cao tốc chắc? Đừng nói năng ngu ngốc nữa, tôi đã bảo lại đây.”
Kwon Hyung Do trừng mắt quát.
Ghì chặt chân xuống mặt đất, Ye Jin dồn hết sức tàn để trụ lại. Cậu siết chặt hũ tro cốt, như thể đó là mỏ neo duy nhất giữa cơn bão.
Không, cậu không thể chịu đựng thêm một giây nào của sự mập mờ, dây dưa này nữa. Cậu không muốn ở cạnh Kwon Hyung Do, không phải lúc này, khi cậu đang trần trụi và yếu đuối nhất. Cậu sợ, sợ rằng sự hiện diện của anh sẽ biến nỗi đau chân thật của cậu thành một cái kết giả tạo, đáng khinh bỉ.
“Tôi đã bảo không muốn…!”
“Nếu không muốn bà cậu phải thấy cảnh cậu bị tôi vác lên vai lôi đi ngay trước hũ tro cốt thì ngoan ngoãn đi theo, hả?”
Đôi mắt trừng trừng. Bàn tay gồng lên đến nổi cả gân máu. Chiếc mặt nạ dịu dàng méo mó của Kwon Hyung Do cuối cùng cũng bị xé toạc, để lộ ra gương mặt tàn bạo, quen thuộc. Và trước hình ảnh đó, một cảm giác nhẹ nhõm đến phi lý bỗng trỗi dậy trong lòng Ye Jin. Sự mơ hồ đáng sợ đã tan biến, chỉ còn lại con quái vật mà cậu đã biết quá rõ.
Cậu lên xe anh như thể bị ép buộc, như thể ý chí của mình chẳng hề tồn tại ở đây.
Suốt quãng đường về Hoengseong, không một ai nói một lời nào. Ye Jin chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Kwon Hyung Do thỉnh thoảng lại hạ kính xe xuống, hút một điếu thuốc.
Khi họ về đến trang trại, hoàng hôn cũng bắt đầu nhuộm đỏ chân trời. Ye Jin bước xuống xe như một người mộng du, không một cái liếc mắt, không một lời từ biệt, lướt qua Kwon Hyung Do như một bóng ma.
Cậu vào phòng, nhẹ nhàng đặt hũ tro cốt xuống – một gánh nặng hữu hình cho nỗi đau vô hình của mình. Chống chọi với cơn rã rời đang xâm chiếm từng tế bào, cậu bước ra ngoài. Anh vẫn ở đó, một bóng đen kiên nhẫn tựa vào thân xe. Ye Jin mấp máy môi, cố gắng tạo thành một âm thanh nào đó, nhưng lời nói chưa thành hình đã vỡ ra cùng một vệt máu nhỏ từ khóe môi khô nứt.
“Anh đi à?”
Kwon Hyung Do phả một hơi khói dài rồi ném điếu thuốc xuống đất.
Không có câu trả lời.
Ye Jin gãi tay mình. Không phải vì ngứa, mà chỉ vì lúng túng không biết phải làm gì.
Hỏi thêm nữa thì thật khó xử. Lòng kiêu hãnh của cậu vốn đã tan nát, không cho phép cậu làm vậy. Điều làm cậu đau nhất chính là cái thôi thúc muốn hỏi lại, cái thôi thúc đến từ chính trái tim cậu.
“Tôi đi xem ngựa đây…”
Ye Jin buông một câu cộc lốc rồi quay đi, tìm đến chuồng ngựa – nơi ẩn náu duy nhất của mình.
Thấy Ye Jin, Clover bật dậy. Dù đã có ông chủ trang trại bên cạnh chăm sóc, nhưng chắc chắn nó đã chất chứa rất nhiều bất mãn. Khi Ye Jin cẩn thận định bước vào trường đua, giọng Kwon Hyung Do đột ngột vang lên từ phía sau.
“Cho tôi xem cậu cưỡi ngựa đi.”
Một yêu cầu giống hệt như cái đêm Ye Jin bảo anh biến đi.
“Cho tôi xem đi.”
“……”
“Tôi đã đưa cậu về đến tận đây mà.”
Ye Jin không quay lại, cũng không trả lời.
“Cho tôi xem đi. Vì tôi thật sự muốn xem.”
“……”
“Ye Jin à.”
Ye Jin vòng tay ôm chặt lấy cổ Clover.
Giọng nói của Kwon Hyung Do, đặc biệt là khi gọi tên cậu, đã làm mọi phòng tuyến bên trong cậu sụp đổ. Thế giới dưới chân cậu không còn vững vàng. Clover là điểm tựa duy nhất, là thứ duy nhất có thật trong khoảnh khắc chông chênh này.
“Nếu tôi cho xem…”
Đây cũng là câu trả lời đã được lặp lại khi đó.
“Nếu tôi cho xem, anh sẽ đi chứ?”
Và lần này, Kwon Hyung Do vẫn im lặng.
Liệu cậu có nên đọc lại kịch bản cũ không? Có nên một lần nữa gào lên hai tiếng "biến đi" không?
Cậu biết Kwon Hyung Do cũng đang chờ đợi điều tương tự.
Anh hẳn đang tự hỏi, liệu thằng nhóc đó có lặp lại vai diễn của nó không? Nếu lần này cậu lại đẩy anh ra, có lẽ anh sẽ thực sự hạ màn. Anh sẽ chấm dứt cái vở kịch vừa ngu xuẩn vừa làm mất mặt này để sống một cuộc đời đúng nghĩa. Anh sẽ vứt bỏ "Seon Ye Jin" - một món hàng lỗi, một vai diễn tồi tệ không đáng để theo đuổi. Liệu anh có đang nghĩ vậy không?
Hồi lâu sau, Ye Jin gật đầu.
“Được. Anh ra ngoài đi.”
Và cũng một hồi lâu sau, tiếng bước chân của Kwon Hyung Do vang lên.
Một giao kèo không lời được lập ra giữa Ye Jin và Clover qua cái đưa tay làm dấu "suỵt". Cậu thành thục chuẩn bị yên cương, rồi dắt con ngựa của mình ra ngoài. Đúng như dự đoán, Kwon Hyung Do đã ở đó, một khán giả duy nhất đang chờ đợi buổi trình diễn.
Ye Jin không nhìn anh, chỉ tập trung vào việc bước vào "sân khấu" của mình. Và trong khoảnh khắc, một ảo giác quen thuộc ập đến – tiếng hò reo vang dội, tràng pháo tay như sấm dậy của một thời đã xa. Phải chăng một phần trong cậu vẫn khao khát cái không khí điên cuồng đó, nơi ranh giới giữa vinh quang và vực thẳm chỉ là một sợi chỉ mỏng?
Nhưng rồi, tấm màn ảo ảnh hạ xuống. Mọi âm thanh tan biến, trả lại cho Ye Jin sự tĩnh lặng tuyệt đối của trang trại lúc hoàng hôn. Sân khấu giờ đây trống vắng, chỉ có cậu và buổi trình diễn sắp bắt đầu.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian. Đó mới là thế giới của cậu, là sân khấu cậu khao khát. Chỉ cần được cưỡi ngựa, mọi thứ khác cậu đều có thể chịu đựng được. Vì cuộc đua thực sự chưa bao giờ là về khán giả hay thứ hạng. Nó là một cuộc chiến nội tại, diễn ra trong từng khoảnh khắc, với vạch đích là mỗi lần cậu vượt qua chính mình.
Ye Jin định đội mũ bảo hiểm lên rồi lại thôi. Cứ mặc bộ đồ này mà cưỡi. Không có bốt, không có quần chuyên dụng, cậu leo lên lưng Clover.
Và có lẽ Clover cũng hiểu điều đó. Đã qua thời đỉnh cao, nhưng ngọn lửa đam mê tốc độ trong nó chưa bao giờ vụt tắt. Hệt như cậu.
Ye Jin nắm chặt dây cương, thở hắt ra một hơi.
Chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, tại sao mình lại căng thẳng đến thế? Một luồng nhiệt nóng rực lan khắp cơ thể, và Ye Jin biết nó không chỉ đến từ sự vận động. Ánh mắt của Kwon Hyung Do không phải là một cái nhìn, nó là một sức nặng, một vật thể vô hình đang dán chặt lên lưng cậu, như thể đang muốn thiêu đốt từng tấc da thịt. Trước đây cậu chưa từng nhận ra. Lẽ nào... anh đã luôn nhìn cậu như vậy sao, bằng một ánh mắt có thể gây bỏng rát thế này?
“Đi nào.”
Ye Jin thúc vào sườn Clover, nó liền bắt đầu sải bước.
Vòng khởi động trôi qua, tốc độ bắt đầu siết lại. Làn gió giao mùa vuốt ve làn da, luồn vào từng chân tóc, cuốn đi mọi tạp âm. Cả thế giới bên trong Ye Jin hoàn toàn tĩnh lặng, hai bên tai không còn phân biệt được nữa, chỉ có một khoảng không thanh khiết. Đó là lúc cậu cảm nhận được nó, một ngọn lửa không phát ra tiếng động, đang âm thầm lan tỏa, bao trùm lấy cậu từ bên trong.
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả đất trời. Mỗi khi bóng hình cậu và Clover lướt qua Kwon Hyung Do, một cảm giác xao xuyến kỳ lạ lại len lỏi trong cậu. Nhưng rồi, khi đã vượt qua anh, cảm giác đó lại tan biến, chìm vào ngọn lửa ấm áp của sự tự do. Lồng ngực cậu phập phồng theo từng nhịp phi, căng tràn không khí của buổi chiều tà rực rỡ.
Đây chính là sống. Không, còn hơn thế. Đây là bay. Cậu cảm thấy mình có thể đạp đất bay vút lên, tan vào nền trời kia và mãi mãi không quay trở lại. Trong khoảnh khắc thăng hoa và tự do tột cùng ấy, nước mắt trực trào ra. Dù biết là nguy hiểm, cậu vẫn chỉ muốn buông bỏ tất cả, ôm ghì lấy cổ Clover và cứ thế phi nước đại, không cần bất cứ một món yên cương nào trói buộc...
Nhưng cái ảo mộng bay bổng đó luôn bị cắt đứt. Mỗi khi ý nghĩ về sự tự do tuyệt đối vừa chớm nở, bóng hình cậu lại lướt qua nơi Kwon Hyung Do đang đứng. Anh như một cái neo vô hình. Ánh mắt của anh kéo cậu lại, từ cõi thăng hoa trở về với mặt đất trần trụi. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, gần như nhục dục, hệt như cái cách anh từng bế cậu lên để làm tình giữa không trung, cho cậu nếm trải cảm giác tột đỉnh rồi lại hạ xuống. Lên. Xuống. Bay bổng. Rơi xuống. Cứ thế lặp lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi toàn thân Ye Jin ướt đẫm mồ hôi, và mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn lại một vệt ráng đỏ mờ ảo nơi chân trời. Lúc đó, cậu mới dừng lại, ngay trước mặt anh.
“Ha, ha…”
Ye Jin thở dốc, dừng lại trước mặt Kwon Hyung Do rồi bước xuống ngựa.
Khi men say tự do nhạt dần, thực tại ùa về cùng một cảm giác xấu hổ kỳ lạ. Cậu đã để cho anh thấy một phần quá sâu kín, quá yếu đuối của mình. Cậu lúng túng, không biết phải đối diện với anh ra sao. Cậu vỗ nhẹ lên mình Clover, ra hiệu cho nó đi những bước đi chậm rãi. Tiếng vó ngựa lộc cộc trên mặt đất như một chiếc đồng hồ đếm ngược, kéo cậu về với thực tại.
Nhịp vó ngựa đều đặn trên nền đất như nhịp đập giúp cậu bình tâm lại. Lấy hết can đảm, Ye Jin cuối cùng cũng quay người lại. Cậu thấy Kwon Hyung Do đang dùng tay vuốt mạnh lên mặt, một cử chỉ thô bạo như thể đang cố gắng xua đi một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
“Giờ thì được rồi chứ?”
Ye Jin khó khăn mở lời.
“Điều anh muốn tôi đều làm rồi. Giờ thì…”
Giọng cậu run lên.
“Đừng bảo tôi phải đi.”
“……”
Ye Jin đã chờ đợi một nụ cười khẩy, một vẻ đắc thắng. Nhưng gương mặt Kwon Hyung Do lại là một tấm mặt nạ vô cảm. Không, còn hơn thế nữa, có một sự căng cứng trong cơ hàm của anh, một sự bất an lộ liễu. Và điều trớ trêu là, anh lại có vẻ căng thẳng.
“Đừng bảo tôi phải đi.”
“Cút đi.”
Giọng của Kwon Hyung Do và Ye Jin vang lên gần như cùng một lúc.
“Cút đi. Giờ thì đi đi. Biến mất đi.”
Cổ họng cậu nghẹn lại, một cơn nóng rát dâng lên khoé mắt. Cậu đang cố đẩy anh ra xa, nhưng chính hành động đó lại khiến cậu đau đớn.
“……”
“Anh không thuộc về nơi này. Về lại thế giới của anh đi.”
Cái thế giới hào nhoáng, không tì vết mà anh đã dựng nên một cách bẩn thỉu. Về lại đó đi. Đừng ở đây nữa.
Ye Jin quay lưng lại, và Clover dịu dàng húc vào người cậu, như một lời nhắc nhở về thế giới mà cậu đang cố bảo vệ. Ngay lúc đó, giọng Kwon Hyung Do vang lên từ phía sau.
“Nếu tôi nói tôi không đi thì sao?”
Một tiếng cười khẩy vang lên trong đầu Ye Jin. Thì làm sao. Giờ anh còn chẳng có gì để nắm thóp tôi nữa.
“…Tôi cũng không có lý do gì để chiều theo sự bướng bỉnh của anh nữa.”
“Việc cậu bảo tôi để cậu một mình, đối với tôi, đó là một lời đe dọa.”
“Thì đã sao. Đe dọa cái gì chứ. Chẳng khác nào mèo khóc chuột…”
“Ngay bây giờ tôi cũng có thể lôi con ngựa chết tiệt kia đi.”
Lời nói của Kwon Hyung Do như một nhát dao, xé toạc câu mỉa mai còn dang dở của Ye Jin. Lời chế nhạo chết nghẹn trong cổ họng cậu. Miệng Ye Jin vẫn hé mở, cứng đờ giữa không trung, đóng băng trong sự kinh ngạc. Với một gương mặt lạnh như băng hồ, Kwon Hyung Do bình thản nói ra những lời kinh khủng nhất, như thể đang bàn chuyện thời tiết.
“Vì con ngựa chết tiệt kia vẫn còn sống, nên tôi có thể dùng nó để uy hiếp cậu.”
“Cái gì…?”
“Tôi cũng có thể bảo Choi Mi Young bán nơi này rồi mua lại nó.”
“Anh đang nói cái gì…”
Ye Jin hóa đá. Hơi thở như bị rút cạn khỏi lồng ngực. Ký ức về những lời đe dọa, những trò lừa bịp và những mưu mẹo bẩn thỉu—từ Kwon Hyung Do, từ những kẻ giống hệt anh—không còn là một bóng ma xa xôi nữa. Chúng hiện hữu, chúng sống lại, chúng là một cơn lũ quét đang nhấn chìm cậu. Cảm giác quen thuộc của việc bị vấy bẩn, bị chà đạp lại trỗi dậy.
Lại nữa rồi. Cái vòng lặp địa ngục này. Bây giờ, ngay cả anh… Anh cũng làm thế với tôi…