“Hoặc là tôi có thể cứ thế lôi cậu đi và xóa sổ cậu khỏi thế gian này.”
Ye Jin sững sờ, đăm đăm nhìn Kwon Hyung Do, rồi khẽ nhướn mày.
Gương mặt của kẻ đang thốt ra những lời đe dọa rùng rợn ấy dần hiện ra từng chi tiết một trong tầm mắt cậu, như thể một khung hình đang từ từ mở rộng.
Ye Jin mím chặt môi, ánh mắt như muốn thiêu đốt đối phương.
“Nếu anh muốn thấy tôi chết…”
“Được thôi. Nếu cậu muốn tôi có được cái xác của mình thì cứ việc. Cảnh tượng đó tôi cũng đã mường tượng đến thuộc lòng rồi. Bởi vì chỉ cần có được xác của cậu... thì ít nhất vẫn còn hơn là không có gì.”
Ye Jin dĩ nhiên không thể hiểu được câu này có nghĩa là gì, bởi cậu không biết Kwon Hyung Do đã mơ thấy những gì.
Ye Jin chỉ biết dán mắt vào kẻ đang buông những lời cuồng loạn với một giọng điệu thản nhiên đến đáng sợ. Cậu đã tưởng đó là sự dửng dưng lạnh lùng, nhưng không, nhìn kỹ lại mới thấy, cậu đã lầm. Đôi mắt anh, phải, đôi mắt ấy đỏ rực một cách bất thường, và đó không phải là do ánh hoàng hôn. Gò má anh cũng hừng lên một sắc đỏ, thứ sắc đỏ không phải do vệt nắng chiều nhuộm nên.
Gò má anh ửng đỏ, đôi mắt rực lên thứ ánh sáng kỳ lạ. Đó là hân hoan hay dục vọng? Là ngây ngất hay mê cuồng? Cậu không tài nào gọi tên được. Chỉ biết một điều chắc chắn là - cả cuộc đời này, Seon Ye Jin chưa bao giờ là đối tượng của một ánh nhìn như thế. Một ánh nhìn như thiêu như đốt, và đây là lần đầu tiên. Trớ trêu thay, nó lại đến từ Kwon Hyung Do. Từ cái kẻ đang phun ra những lời đe dọa mà chỉ có thứ cặn bã của xã hội mới có thể nghĩ ra...
“Nhưng vì tôi không muốn làm thế.”
Kwon Hyung Do cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên.
“Nên cậu hãy tự quết định đi.”
“……”
“Cậu hãy tự quyết định đi. Rằng cậu sẽ sống cùng tôi.”
“Đồ điên này…”
“Có ai bắt cậu phải yêu đương gì đâu. Chỉ cần từ bỏ và chọn tôi là được.”
Anh có một tài năng đặc biệt là nói ra những điều tàn độc nhất với một vẻ mặt bình thản đến lạ. Đó là bản chất của anh. Luôn dẫn dắt người khác vào một mê cung khó lường, để rồi ở cuối con đường, thứ anh ném ra lại là một sự thật trần trụi, không chút dối trá, và kinh tởm đến cùng cực.
Ye Jin sững sờ, mấp máy môi.
“Tôi đã mua một mảnh đất ở Jeju rồi.”
“……”
“Nếu cậu muốn, tôi sẽ tìm và xử lý từng người trong đám huyết thống của tên chủ ngựa cũ của cậu.”
“…Giờ anh đang làm cái quái gì vậy?”
“Vì tôi nghĩ, có lẽ cậu sẽ thích tôi là một tên khốn hơn.”
Kwon Hyung Do cười khẩy.
“Ngoại trừ ba từ ‘tôi thích cậu’.”
“……”
“Tôi đang thử làm tất cả đây.”
Anh quả là một kẻ xảo quyệt.
Nếu Kwon Hyung Do thốt ra những lời như “thích” hay “yêu”, cậu sẽ không bao giờ tin. Cậu sẽ thấy nó ghê tởm kinh khủng.
Vậy nhưng, Kwon Hyung Do lại làm tất cả mọi thứ, chỉ trừ đúng một điều đó. Anh giống như đang chậm rãi siết chặt một gọng kìm vô hình. Vừa như muốn bức người ta đến chết khô chết héo, lại vừa như muốn... cứu rỗi họ ngay trên bờ vực của cái chết.
Ye Jin ngẫm lại từng lời đề nghị của anh.
Tất cả những lời đề nghị đó đều kinh tởm. Chỉ cần nghĩ đến những thứ anh đưa ra để trao đổi là đã thấy lợm giọng. Những lời đe dọa đó càng khẳng định một điều - dù Kwon Hyung Do có cố gột rửa bản chất côn đồ đến đâu, thì sự tồn tại của cậu chính là bằng chứng sống rằng anh sẽ không bao giờ thay đổi.
Nỗi sợ lớn nhất của cậu là viễn cảnh anh sẽ sống một cuộc đời bóng loáng, thành đạt và giả tạo, vờ như quá khứ đen tối chưa từng tồn tại. Cậu đã thề rằng, nếu có ngày bắt gặp anh sống một cuộc đời bình thường khiến người khác phải ao ước như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cậu chắc chắn sẽ giết anh, dù cho việc đó có khiến cậu phải lùng sục tin tức về anh trong một trạng thái tự hành hạ đến điên cuồng.
Ye Jin cúi đầu.
Cậu nhắm nghiền mắt, và hình ảnh Kwon Hyung Do bên một mái ấm đúng nghĩa lại hiện về. Chẳng khó khăn gì để mường tượng ra cảnh đó; nó đã giày vò cậu suốt một năm rưỡi nay rồi. Anh bặt vô âm tín, không một lần tìm đến, như thể sự đeo bám dai dẳng ngày xưa chưa từng tồn tại. Như thể sau khi đã vui chơi chán chê với cậu, anh đã vứt bỏ cậu đi, rồi khoác lên bộ mặt giả tạo để hòa mình vào cuộc sống bình thường. Cái thứ khốn nạn như anh.
Cậu không thể chịu đựng được. Vào những ngày mơ thấy giấc mơ đó, dù là mơ thấy anh, cơ thể cậu vẫn chỉ lạnh đi, không hề hưng phấn, chỉ muốn điên cuồng chạy đi rồi biến mất vào một nơi nào đó. Hoặc là ngay lập tức tìm đến anh, rồi dùng móng ngựa giẫm nát sọ anh. Dám lắm. Anh dám lắm. Sao anh có thể sống một cuộc sống bình thường được chứ? Làm sao có thể?
Và rồi... sao anh lại dám đặt quyền quyết định vào tay tôi? Đến lúc này rồi mà lại cho tôi quyền lựa chọn? Để cuối cùng đây là lựa chọn của tôi, để tôi không thể đổ lỗi cho anh được nữa. Anh vẫn là một kẻ đê tiện đến phút cuối..
Một tên du côn mà lại có thể thay đổi được sao? Sao lại chỉ có thể thay đổi đến mức đó thôi?
Đồ khốn ti tiện và đáng ghét. Đồ khốn đê hèn và độc ác.
Cậu biết chắc, nếu lúc này cậu không đòi quyền lựa chọn mà đòi một lưỡi dao thật, anh cũng sẽ không ngần ngại trao cho. Thậm chí, cậu cũng biết, dù cậu có dùng chính lưỡi dao đó để đâm anh, anh cũng sẽ chỉ mỉm cười đón nhận.
Bạo lực thể xác chẳng có nghĩa lý gì với anh. Từ chối anh, anh sẽ trở lại như một cơn ác mộng; còn nếu anh không trở lại, hình bóng anh cũng sẽ mãi mãi ám ảnh cậu. Đâm anh một nhát, anh sẽ cười, và rồi vết nhơ của anh cũng sẽ vấy bẩn lên chính cậu.
Có lẽ khiếm khuyết ở một bên tai đã khiến thế giới xung quanh bỗng tĩnh lặng hơn, và nhờ đó, Ye Jin giờ đây lấy lại sự điềm tĩnh cũng nhanh hơn. Và trong sự tĩnh lặng đấy, cậu có thể suy xét bằng lý trí.
Kể cả bây giờ, khi anh chẳng còn gì để uy hiếp tôi, khi cán cân quyền lực đã đảo ngược và tôi mới là kẻ có thể đe dọa anh,, khi cuối cùng tôi đã ở thế thượng phong... tôi sẽ dùng lý trí để phán quyết.
Một cách lý trí, tôi muốn… muốn hủy hoại anh mãi mãi. Đến mức không thể phục hồi. Để anh không thể sống như một kẻ bình thường đáng ghê tởm được nữa. Để anh không thể hòa nhập với bất cứ ai. Tôi muốn biến anh thành một món hàng lỗi.
“Chỉ cần nghĩ đến cảnh anh sống yên ổn cưới vợ sinh con là tôi đã thấy buồn nôn.”
Dòng suy nghĩ đã kết thúc. Lòng đã quyết. Phán đoán đã rõ ràng.
“Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh anh giả tạo hòa mình vào xã hội một cách bình thường rồi thăng tiến, là tôi đã không thể chịu đựng nổi.”
Ye Jin ngẩng đầu. Trái ngược với gương mặt như sắp khóc, ánh mắt cậu lại sáng rực. Là ánh mắt của một kẻ điên. Kwon Hyung Do cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, anh siết chặt nắm tay trong cơn khoái cảm cuộn trào.
“Tôi, tôi muốn… khiến anh không thể sống một cuộc sống bình thường.”
Seon Ye Jin muốn trở thành vết sẹo không thể xóa mờ của Kwon Hyung Do. Muốn trở thành một vết thương vĩnh viễn, một thứ gì đó nhức nhối, đau âm ỉ theo từng mùa. Chắc chắn là vì không làm được điều đó mà đêm đêm cậu mới mơ thấy ác mộng rồi phát tình.
Tôi muốn đuổi anh ra khỏi giấc mơ của tôi. Tôi muốn… ngừng mơ về anh. Tôi muốn ngừng cái thói quen kiểm tra bàn tay trái của anh mỗi khi anh tự tiện xuất hiện. Dù tôi biết bàn tay trái đó đã làm gì với tôi.
“Nếu có tôi… nếu tôi ở ngay trước mắt anh thì anh sẽ không bao giờ xóa bỏ được quá khứ của mình. Vì tôi sẽ vẫn còn sống và hiện hữu.”
Kwon Hyung Do nuốt khan, rồi đáp, “Phải.” Giọng anh run lên vì một cơn hưng phấn như muốn nổ tung cả đầu óc.
Chỉ một bước nữa thôi. Chỉ một bước nữa.
Seon Ye Jin đang tiến lại gần, tay cầm một con dao đã được tẩm độc. Có vẻ cậu nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng với anh. Nhưng nó sẽ chỉ ngọt ngào mà thôi.
Nói cho cùng, đó vẫn là Seon Ye Jin. Dù có gai góc và thông minh, nhưng lại không biết cách làm hại người khác. Nhưng nếu cậu muốn, anh có thể giả vờ bao nhiêu cũng được. Anh có thể quỳ phục dưới chân cậu, giả vờ đau đớn như cậu mong muốn…
“Tôi sẽ là…”
Ye Jin nắm lấy cổ áo Kwon Hyung Do.
“Tôi sẽ là vết nhơ, là khiếm khuyết của anh. Hiểu chưa? Để anh không thể ngẩng cao đầu mà sống ở bất cứ đâu…!”
Kwon Hyung Do nhếch mép cười một nụ cười dài.
“Anh sẽ sống như một kẻ hạ lưu, như một thứ rác rưởi trước mặt tôi mãi mãi.”
Giọng nói đó tràn ngập niềm hân hoan, thậm chí còn ngọt ngào và chan chứa niềm cảm kích. Mọi thứ đều phi lý. Giống như chính sự tồn tại của Kwon Hyung Do.
Seon Ye Jin ghê tởm đám du côn. Anh biết mình chắc chắn cũng là đối tượng của sự ghê tởm đó. Dù anh có rửa tay gác kiếm, cậu cũng sẽ không đột nhiên coi anh là một công dân lương thiện, vô tội.
Nếu đã vậy, thà rằng cứ để cậu căm ghét anh nhất, oán hận anh nhất, và không bao giờ quên được anh nhất. Vai trò đó cũng không tồi. Anh không thể chịu đựng được việc trở thành một kẻ nhạt nhòa, vô hình trong mắt Seon Ye Jin. Ngay cả khi đó là một thang bậc của sự kinh tởm, anh cũng phải chiếm vị trí độc tôn trong lòng Seon Ye Jin.
Đây không phải là tình yêu, mà là sự cố chấp, sự khao khát, sự van xin. Một lời tỏ tình thấp kém, thảm hại, lằng nhằng và hèn hạ.
Trước lời tuyên bố của Ye Jin, Kwon Hyung Do dang rộng hai tay.
“Seon Ye Jin, cậu không biết rằng tôi đã đang cầu xin cậu sao?”
“Mẹ kiếp, đồ chó chết.”
Ye Jin đã cho thấy mình sẽ không bao giờ bị lừa bởi sự giả dối của kẻ ác. Kwon Hyung Do cảm thấy một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng. Chỉ có Seon Ye Jin mới có thể khiến anh như thế này.
Đâu cần cậu phải yêu tôi, dù tôi có quỳ gối trước mặt cậu, có phơi bày thân thể, cậu cũng sẽ không tin. Vậy nên lòng tự trọng cũng chẳng có gì để mà tổn thương. Ai lại đi đòi hỏi một thứ cao quý như lòng tự trọng từ một tên du côn chứ?
Tôi chỉ có thể chờ đợi. Đến đây đi, hãy bước qua đây.
Và cuối cùng, Seon Ye Jin ngã vào lòng anh, như thể gục ngã hoàn toàn.
Kwon Hyung Do dùng áo khoác che lấy cơ thể cậu, ôm chặt như muốn nghiền nát, anh nhắm mắt lại, và một nụ cười thỏa mãn của kẻ chiến thắng hiện trên môi. Nhưng nụ cười đó không kéo dài, nó nhanh chóng biến dạng, co rúm lại thành một vẻ mặt như sắp vỡ òa, trước khi anh vùi mặt vào mái tóc của Ye Jin.
Ngay chính khoảnh khắc ấy, đầu óc Kwon Hyung Do bỗng trở nên trống rỗng, mọi suy tư cho đến lúc đó đều tan biến. Những mưu mô toan tính cho mối quan hệ này, sự hạ mình hèn hạ, và cả cái tham vọng chiến thắng bằng mọi giá... tất cả đều không còn nữa.
Đầu óc anh trống rỗng.
Cảm giác đắc thắng đã bay biến. Không còn sự gian trá hay lừa lọc. Trong cuộc đời vốn chỉ là một chuỗi những mánh khóe gian lận của anh, riêng khoảnh khắc này lại trống rỗng đến lạ.
Lời nguyền của Kwon Hyung Do, kẻ luôn kinh tởm một cuộc sống vô vị, tầm thường và nhạt nhẽo, và trên hết là đã thề sẽ không bao giờ trở thành một kẻ tầm thường trước mặt Seon Ye Jin, đã hoàn toàn tan vỡ.
Ngay khoảnh khắc này, Kwon Hyung Do đã trở thành một gã đàn ông tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Tôi đã thắng. Cuối cùng tôi đã nuốt chửng được cậu. Anh đã nghĩ mình có thể nói ra như vậy. Nhưng không phải. Anh siết chặt Ye Jin trong vòng tay như thể sợ cậu tan biến. Phía sau đôi mắt nhắm nghiền, hình ảnh Seon Ye Jin hiện ra, dù tả tơi nhưng vẫn là người chiến thắng cuối cùng, đang cán đích. Còn anh chỉ là một khán giả. Vậy mà anh không một chút tức giận hay bất công. Ngược lại, dường như thứ anh hằng khao khát chính là được đứng đây để chứng kiến khoảnh khắc này.
Thật sự có thể là như vậy.
Đúng vậy, đứng ở nơi này, một mình xem cậu giành chiến thắng…
Thấy hai bóng hình tách biệt đã hòa làm một, Clover nghiêng đầu thắc mắc rồi đi chậm lại. Tiếng vó ngựa chậm rãi vọng đến bên tai trái của Ye Jin. Cùng lúc đó, Kwon Hyung Do lại ghé vào tai phải cậu, thì thầm. “Tôi sẽ…” Lời thì thầm mong manh như hơi thở ấy, Ye Jin loáng thoáng nghe được qua bên tai trái, và nhếch môi cười.
Đồ khốn ngốc…
Cậu biết rõ Kwon Hyung Do là một con sói đội lốt cừu, phủ mình trong bột mì và giả vờ ngoan ngoãn chờ đợi. Biết rõ, nhưng vẫn bước tới. Bởi vì, miễn là cậu chiến thắng, vậy là đủ. Chỉ cần đó là chiến thắng của cậu, còn khoảng cách hay tốc độ không hề quan trọng. Hơn nhau một chóp mũi. Chỉ cần có thế. Với một tâm thế chỉ nhẹ nhõm hơn một chút ít như vậy... Ye Jin đã đoạt lấy chiến thắng của mình.
Bằng một trái tim chỉ khác biệt bằng đúng một chóp mũi...
**Hết.**