Ye Jin trằn trọc, thậm chí còn rên rỉ vì khó chịu. Rõ ràng là cậu đang bị bóng đè. Cả người không thể nhúc nhích được. Thêm nữa, cơ thể lại nóng ran. Nóng, nóng quá. Ngạt thở mất. Giữa lúc ấy, cậu sực nhớ lời bà dạy rằng chỉ cần cử động được một ngón tay thôi là sẽ tỉnh lại, thế là cậu cố hết sức để cử động bàn tay mình.
Thay vì chỉ rụt rè nhúc nhích đầu ngón tay, Ye Jin gom hết sức bình sinh giật mạnh cả cánh tay, như thể muốn hất tung một sức nặng vô hình đang ghì chặt lấy lồng ngực. Và rồi, y như một phép màu đúng theo lời bà chỉ dẫn, cơn bóng đè lập tức tan biến vào hư không.
Cậu mở bừng mắt, hổn hển thở dốc và ngồi dậy, và kẻ đã giày vò cậu trong giấc ngủ cũng lộ diện.
Nguyên nhân không phải là ma hay quỷ, mà là tay chân của một gã đàn ông to như con bò mộng sắp ra trận đấu bò.
“Cái tên này…”
Khi Ye Jin bật dậy, một bàn tay của tên kia vẫn đang sục sạo vào khoảng trống. Cậu chợt hiểu ra, ngoài việc bị đè chặt, đầu cậu còn bị anh giữ ép vào ngực. Ye Jin nghiến răng.
Cánh tay chi chít hình xăm cẩu thả vắt qua eo cậu. Bàn tay còn lại, vốn đang làm gối cho cậu, lại co quắp một cách hung hãn vào khoảng không.
Cảm giác nhớp nháp sau gáy thật kinh khủng. Cậu đưa tay lên quệt đi một lớp mồ hôi đặc quánh.
“Nóng chết đi được, điên rồi hay sao.”
Cái logic của anh đúng là nực cười. Anh sợ cậu chết ngạt vì cái quạt trong phòng kín, nhưng lại chẳng ngại ngần dùng thân nhiệt nóng như lửa của mình để "tra tấn" cậu suốt bốn mùa. Miệng thì chê cậu yếu ớt, nóng không chịu được, lạnh cũng không xong, trong khi chính anh mới là người hiểu rõ thể trạng của cậu nhất. Một kẻ vừa mâu thuẫn vừa ích kỷ, chỉ biết gây phiền phức.
Ye Jin không thèm kéo lại dây áo ba lỗ đang tuột xuống khỏi vai Kwon Hyung Do, mà giơ thẳng tay lên.
Chát, một tiếng tát vang lên rõ to.
“A!”
Đang ngủ mà bị ăn đòn, Kwon Hyung Do nhăn mặt, co rúm tấm thân đồ sộ lại. Nhưng dù có thế thì cũng chỉ làm cho mấy khối cơ bắp như đá tảng kia càng nổi rõ hơn, chứ chẳng hề khiến người ta thấy tội nghiệp chút nào.
“Đã bảo là ngủ riêng ra cơ mà!”
Ye Jin lại đưa mu bàn tay chà mạnh dưới cằm mình, hét lên.
“Không thích đấy. Sss, chết tiệt. Tay cậu rát thật đấy.”
Kwon Hyung Do vừa không ngừng xoa xoa phần bả vai in hằn rõ dấu tay, vừa lật người lại.
Giữa cái nóng hầm hập đến bức bối, Ye Jin miễn cưỡng nhìn cơ thể gần như trần trụi của Kwon Hyung Do. Da thịt anh vốn đã chằng chịt sẹo, nay còn lấm tấm những vết bỏng nhỏ li ti như tàn thuốc, dấu tích từ trận hỏa hoạn ở Colosseum
Dù cho thân hình kia có rắn rỏi săn chắc đến đâu, trong mắt Ye Jin lúc này, anh cũng chỉ là một sinh vật nóng hổi, dính nhớp, một con đỉa gớm ghiếc đang bám riết lấy cậu.
Bật dậy, Ye Jin càu nhàu.
“Tại sao lại bắt người ta mặc thứ này.”
Giờ cậu mới để ý, Cái áo ba lỗ này là của Kwon Hyung Do. cả cái quần lót đùi cậu đang mặc cũng là của anh. Thoáng mát thì có thoáng mát thật đấy, nhưng cậu không tài nào hiểu nổi cái thói gì lại đi lột đồ người khác đang mặc ngon lành rồi bắt họ mặc thứ này vào.
Ye Jin đi ra cửa sổ, ngó đầu ra ngoài.
“Ha. Nóng quá.”
Dù có cố ngó đầu ra ngoài đến đâu cũng chẳng có lấy một gợn gió, không giúp giải nhiệt được chút nào.
Một bóng người nặng nề xuất hiện từ phía sau. Cánh tay mà cậu vừa mới gạt ra, thứ đã khiến cậu lầm tưởng là bị bóng đè, bất ngờ choàng lấy eo cậu. Kwon Hyung Do gác cằm lên vai Ye Jin, khẽ kéo cậu lùi lại.
“Dù có phải bắt cóc thợ đến đây thì tôi cũng sẽ bắt họ đến sửa thôi, nên đừng giận nữa.”
Kwon Hyung Do nói, giọng điệu đầy vẻ khoan dung tự mãn.
Chiếc điều hòa đã hỏng được ba ngày. Vì là tiền của Kwon Hyung Do nên Ye Jin vốn chẳng hề xót, cứ thế dùng thả ga. Nhưng cái nóng nực đột ngột ập đến khiến cậu không sao chịu nổi. Mùa hè năm nay lại nóng hơn hẳn mọi năm. Nghe đâu những nhà trước đây còn cố chịu đựng giờ cũng đổ xô đi lắp điều hòa, đẩy giá công thợ lên cao ngất ngưởng.
Trong lúc cố gắng đặt lịch hẹn, Ye Jin đã suýt nữa thì buột miệng nói với Kwon Hyung Do “Anh đi bắt cóc một người về đây đi.” Có lẽ vì sống cùng một tên du côn nên đầu óc cậu cũng bắt đầu suy nghĩ theo kiểu du côn rồi.
Đang định tự kiểm điểm một chút thì cái tên đang dính như đỉa sau lưng không hề có dấu hiệu buông ra.
“Này. Nóng lắm.”
“Tay cậu rát thật đấy. Cần gì dùng đến roi chứ? Cứ dùng tay này vỗ mông ngựa chắc nó cũng chạy bán sống bán chết rồi”
"Thì phải đau nó mới chạy chứ"
“Vậy còn tôi thì sao. Tôi thì đau cũng được à?”
Cậu biết anh không có liêm sỉ từ lâu, nhưng không ngờ lại có thể trơ trẽn đến mức này. Ye Jin nghiến răng, điên cuồng giãy giụa. Giữa lúc tay chân vung loạn xạ, một cái tát bất ngờ giáng thẳng vào má Kwon Hyung Do, nghe một tiếng "chát" rõ to. Anh đau đến ngớ người, lùi lại một bước, trong khi Ye Jin vẫn tiếp tục vùng vằng, ra sức phẩy áo.
“Nóng không chịu nổi.”
Cậu thở hắt ra một hơi nóng rực. Định cúi xuống vạch áo cho gió lùa vào, mắt cậu chợt khựng lại trước những dấu hôn còn vương trên ngực và những đốm đỏ chi chít như bị muỗi đốt dọc theo mặt trong của đùi.
Rõ ràng là mấy tiếng trước làm gì có mấy thứ này. Cậu nhớ trong lúc ngủ, cứ có cảm giác như bị côn trùng vo ve quấy nhiễu. Hóa ra không phải là cảm giác, mà đúng là có một con côn trùng khổng lồ đã ghé thăm thật.
"Anh... thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao quần áo lại tự dưng được thay..."
Gương mặt Ye Jin biến sắc liên tục, từ ngỡ ngàng sang kinh hãi rồi đến tức giận. Đối diện cậu, Kwon Hyung Do vừa ôm bên má còn tê rần, vừa dùng lưỡi đảo quanh khoang miệng, rồi nhếch lên một nụ cười đắc thắng.
“Lúc tôi bắn mà cậu cũng không tỉnh. Sao lại ngủ say thế?”
Tức điên, Ye Jin không nói một lời, tung chân đạp thẳng vào anh. Nhưng Kwon Hyung Do đã chớp nhoáng tóm gọn lấy cổ chân cậu, áp chặt vào lồng ngực mình. Mất đà, Ye Jin chới với ngã ngửa ra sau, nhưng anh đã nhanh tay đỡ lấy và đặt cậu nằm lại xuống nệm.
Sau một hồi giãy giụa và gào thét vì nóng, phải đến khi Ye Jin để lại một dấu tay nghệ thuật hằn đỏ trên bả vai Kwon Hyung Do, con gấu khổng lồ ấy mới chịu buông tha. Đầu tóc, quần áo cậu giờ đây xộc xệch, dính bết lại như thể vừa bị một con bò mộng liếm từ đầu đến chân.
"Ở trên núi thì mát hơn mà…”
Ye Jin lẩm bẩm với vẻ chán ngán. Ngay lập tức, Kwon Hyung Do đứng sau lưng cậu nói chen vào.
“Phải đấy. Ở đó mát thật.”
Nghe câu đó, Ye Jin đột nhiên lạnh người, giật mình.
Đã sắp được một năm rồi.
Kể từ cái ngày cậu tuyên bố sẽ trở thành vết nhơ trong đời anh, cũng đã một năm trôi qua.
Một năm... Khi ý thức được khoảng thời gian đã vô tình trôi đi, Ye Jin bắt đầu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, không thể kìm nén.
Dù biết rằng một đám du côn có cố tẩy trắng thành doanh nhân thì bản chất vẫn là bẩn thỉu. Nhưng Kwon Hyung Do thì còn hơn cả thế.
Rõ ràng là Kwon Hyung Do đang ngày ngày nhận tiền hối lộ. Công ty con mà anh phụ trách là một doanh nghiệp kiểu vận chuyển hàng hóa, giống như phiên bản giao hàng bằng xe tải của bưu điện, giao đồ mà mọi người đặt.
Ye Jin hoàn toàn không hiểu nổi. Muốn mua đồ thì cứ ra siêu thị là xong, sao phải phức tạp vậy? Đặt hàng bằng máy tính, không phải điện thoại? Không được tận mắt thấy món đồ thì làm sao biết nó thế nào? Vậy thì tin vào cái gì mà mua? Tại sao người ta lại làm những chuyện phiền phức như thế chứ?
Ấy vậy mà nghe nói đã nói có hơn mười chi nhánh đi vào hoạt động. Mỗi nơi có ít nhất một, hai chiếc xe tải 1,5 tấn, nơi nhiều thì ba, bốn chiếc. Dù những con số đó có rành rành ra đấy, Ye Jin vẫn không tài nào hiểu nổi cái mô hình kinh doanh này vận hành ra sao.
Và không cần hỏi, cậu cũng chắc chắn rằng Kwon Hyung Do cũng chẳng biết gì.
Anh cũng có đi làm đấy, nhưng lại đi về tùy hứng. Dù chưa từng làm việc trong công ty nào, Ye Jin cũng chỉ có thể kết luận rằng anh là một kẻ thiếu ý thức trầm trọng. Đã thế, thứ Bảy anh còn nghỉ hẳn. Đúng là một tên điên.
"Làm việc kiểu đó mà anh trai anh vẫn trả lương à?”
Hôm nay cũng là thứ Bảy, Ye Jin hỏi Kwon Hyung Do đang nằm ườn ở nhà.
“Seon Ye Jin. Cậu có biết tại sao lại cảm thấy cuối tuần ngắn không?”
Với Ye Jin, ngày thường hay cuối tuần cũng chẳng khác gì nhau, nên cậu không quan tâm cái nào ngắn cái nào dài. Cậu vờ điếc, tiếp tục công việc của mình - rửa rau sống. Đó là toàn bộ phần việc của cậu. Thật khó tin, nhưng Kwon Hyung Do nấu ăn khá ngon. Dù cậu thà chết cũng không bao giờ thừa nhận điều đó với anh.
"Đó là vì cuối tuần thật sự rất ngắn. Một ngày thì bõ bèn gì? Chợp mắt một cái là hết veo. Lẽ ra phải cho nghỉ thêm một ngày nữa mới phải. Cậu xem, trong Kinh thánh, Chúa nghỉ có một ngày thôi đúng không? Nhưng đó là vì Ngài là Chúa. Chứ người thường sức đâu mà làm thế được.”
“Ừ.”
“Cậu có nghe tôi nói không đấy?”
"Không. Tôi không hiểu, và cũng không muốn nghe. Mà nghe anh lôi cả Kinh thánh vào nghe nó cứ báng bổ kiểu gì ấy. Trước nhà tôi có nhà thờ đấy. Đến đó mà sám hối với cha xứ đi.”
Kwon Hyung Do cười khì khì rồi đứng dậy. Ánh mắt anh dán vào những đầu ngón tay của Ye Jin, lúc này đang khéo léo rũ nước rau và xếp lên đĩa, rồi buông một câu bâng quơ. "Khéo tay thật. Phải chi cậu cũng nhẹ nhàng cầm 'cái đó' của tôi như thế này nhỉ?" "Cái đó" mà anh muốn cậu cầm là gì thì đã quá rõ ràng.
Một câu đùa tục tĩu quá rõ ràng, nhưng ngạc nhiên là lại không phải.
Đã gần một năm rồi cậu và Kwon Hyung Do không hề làm tình với nhau. Chính xác là kể từ cái đêm họ quấn lấy nhau trong xe, tuyệt nhiên không có gì khác xảy ra. Ye Jin âm thầm nghiến răng, cảm nhận được hơi thở của anh phả vào gáy. Cậu thà chết cũng không thừa nhận rằng dục vọng đã dồn nén đến mức có thể dễ dàng tuôn trào trong lúc ngủ, và kẻ châm ngòi cho tất cả lại chính là tên khốn này.