“Rau rửa sạch lắm.”
“…Chuyện cỏn con mà cũng cố tỏ vẻ. Cái đó mà cũng gọi là khen à?”
Ye Jin cố tình đáp lại một cách cộc lốc hơn, rồi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Kwon Hyung Do.
Bước vào phòng tắm, Ye Jin rửa mặt với vẻ mặt rối bời.
“Sắp ăn cơm rồi mà tắm rửa cái gì?”
Nghe tiếng vọng từ bên ngoài, Ye Jin hét lên, “Tại, tại nóng quá!”
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng điều khiển được nhấn, nhiệt độ chiếc điều hòa vừa sửa xong được hạ xuống thấp hơn.
Lau mặt, Ye Jin cắn môi.
Cậu thật sự không ngờ anh có thể nhẫn nhịn. Càng không ngờ rằng lời nói, lời tuyên bố ở Hoengseong đêm đó, lại có thể được duy trì đến tận bây giờ.
Hôm đó, Kwon Hyung Do viện cớ đêm khuya để ở lại, và Ye Jin cũng không buông những câu như đừng tìm cớ nữa.
Dù vậy nhưng cậu vẫn kiên quyết không cho anh vào phòng. Kết quả là Kwon Hyung Do đã phải co rúm tấm thân đồ sộ của mình để ngủ ở ghế sau xe. Còn Ye Jin thì trằn trọc cả đêm không ngủ, rồi từ tờ mờ sáng đã ra ngoài. Nhìn thân hình bị gò ép đến tội nghiệp của Kwon Hyung Do qua cửa kính xe, cậu đã bật cười một trận no nê.
Sau đó, Kwon Hyung Do cứ tìm đến bất cứ khi nào anh thích. Cũng từ lúc ấy, Ye Jin bắt đầu coi Kwon Hyung Do là một con ký sinh trùng ăn bám, không làm mà vẫn có ăn.
Con ký sinh trùng to như bò mộng đó mỗi lần đến đều rình rập cơ hội để lẻn vào phòng Ye Jin. Cậu hết viện cớ này đến cớ khác để không cho anh vào, thậm chí có lúc còn không thèm ra gặp mặt. Có lẽ điều đó đã khiến cho Kwon Hyung Do, người vốn đã cố tỏ ra kiên nhẫn, cuối cùng cũng nổi điên.
-Chẳng có việc gì suôn sẻ cả nhỉ?!
Kwon Hyung Do móc áo khoác vào ngón tay, vắt qua vai, rồi cười khẩy.
Trời nóng nên anh đã cuộn cà vạt vào bàn tay đang cầm áo khoác, còn nút áo sơ mi thì cởi phanh ra, để lộ lồng ngực vạm vỡ lấm tấm mồ hôi. Dù rõ ràng đã nhìn thấy nhưng Ye Jin vẫn vờ như không thấy, quay phắt đầu đi.
Quay lưng lại với khung cảnh yên bình của đàn cừu và ngựa đang gặm cỏ, Kwon Hyung Do hét lên.
-Cậu bảo cậu sẽ là vết nhơ của tôi cơ mà! Muốn phá nát cuộc đời tôi thì phải xuất hiện nhiều vào chứ, vậy thế này là thế đéo nào, phải chờ đợi cậu như thánh ban ơn à?!
Ye Jin im lặng quay người đi dọn dẹp bộ yên cương.
Không thể nhịn được nữa, Kwon Hyung Do sải bước đến nắm lấy người Ye Jin rồi xoay cậu lại.
-Sao lại tránh mặt? Trong thời gian đó đổi ý rồi à? Cái thằng khốn Kwon Hyung Do đó sống chết ra sao thì giờ cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa, hay thế nào?
Trước vẻ mặt có phần tổn thương của Kwon Hyung Do, Ye Jin không khỏi ngỡ ngàng. Cậu tự giễu cợt rằng có lẽ nào các giác quan của mình đều đang gặp vấn đề hết cả rồi không. Cố gắng trấn tĩnh lại, Ye Jin lại vô tình để ánh mắt lạc xuống vòm ngực rắn rỏi, lấm tấm mồ hôi của anh. Một cảm giác bối rối khó chịu dâng lên, cậu cau mày, dứt khoát gỡ tay anh ra và buông một câu nói cụt lủn.
-Ở trong không gian kín thì chẳng phải sẽ dính lấy nhau sao?
-Chỉ dính lấy nhau thôi à, chẳng lẽ lại chỉ có thế?!
Anh không nói là sẽ không làm.
Ye Jin đã bị sốc nặng khi nhận ra mình đã tự thỏa mãn trong lúc nghĩ đến Kwon Hyung Do khi không gặp anh. Cảm giác như mình đã trở thành một kẻ nghiện sex, Ye Jin quyết không thể để tình trạng này tiếp diễn, không thể để mỗi lần chạm mặt Kwon Hyung Do là lý trí lại vỡ vụn và cả hai lại lao vào nhau như thiêu thân.
Và quan trọng hơn hết…
Ye Jin giật mạnh sợi dây cương trong tay, phát ra một tiếng “bốp”. Sang thu, gần đến mùa đông, da trở nên cứng hơn nên phải thường xuyên bôi dầu. Bây giờ chính là lúc đó.
-Ngay từ đầu tôi đâu có muốn.
Kwon Hyung Do mím chặt môi.
-Ừ. Thích thật. Có những lúc còn thấy sướng đến xấu hổ. Nhưng chính vì thế nên tôi mới cần thời gian.
Ye Jin nói một cách điềm tĩnh.
Cậu là sợi dây cương của mùa đông. Là ngọn roi da của mùa đông. Là một miếng da thuộc trong ngày khô hanh, sắp đứt, sắp rách, sắp nổ tung.
Làm tình với Kwon Hyung Do mang lại một khoái cảm đến mức có thể xuất tinh như một con thú, nhưng khoái cảm ở mức độ đó lại hủy hoại, làm cậu sợ hãi và đau đớn.
Thời gian là một ẩn số, nhưng quan trọng hơn là cơ thể cậu đã quen với nếp cũ rồi. Kể cả có kiên nhẫn chờ đợi, cũng dám không chắc rằng chỉ bằng cách ôm ấp và vuốt ve sẽ hợp với khẩu vị của cậu.
Nhưng cậu không muốn trải qua cái cảnh mất hết lý trí, từ bỏ chính mình rồi chỉ biết dâng hiến phía sau một lần nữa.
-Sao. Không chịu nổi à?
Ye Jin lạnh lùng mỉa mai. Và trong ánh mắt cậu khi quay lại nhìn anh, Kwon Hyung Do chẳng thấy gì ngoài sự nghi kỵ trống rỗng. Thật ra… cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu Seon Ye Jin đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng thì đó mới là chuyện lạ.
Nhưng ngược lại, Kwon Hyung Do lại cảm thấy bị khiêu khích.
-Nếu không chịu nổi thì cứ đi đi. Nhưng đừng quay lại. Cũng đừng nghĩ đến việc xuất hiện trước mắt tôi nữa. Sau khi chia tay như thế này, cách duy nhất để tôi hủy hoại cuộc đời anh sẽ là giết anh thôi.
Kwon Hyung Do nhăn mặt.
-Làm sao tôi có thể nhìn Seon Ye Jin vào tù được, chết tiệt!
Một đứa như thế mà vào tù thì rất phiền phức. Dù cho Seon Ye Jin có giết anh rồi vào tù, sau khi anh đã chết đi nữa, thì đó cũng là lý do để anh không thể chết yên ổn được.
-Người nghĩ rằng tôi không chịu nổi chính là cậu đấy chứ.
Kwon Hyung Do tự tin nói, rồi tiến lại gần Ye Jin.
-Tôi cược là tôi chịu được.
Thái độ vênh váo này của Kwon Hyung Do bỗng biến tham vọng của Ye Jin thành một sự hiếu thắng trẻ con.
Seon Ye Jin không phải là người sẽ không nổi nóng trong tình huống này. Ye Jin cũng ưỡn ngực, hét lên.
-Tôi cược là anh không chịu nổi!
Bật cười, Kwon Hyung Do vênh váo nói thêm.
-Seon Ye Jin. Chắc cậu quên nhanh quá rồi, cậu đánh bạc dở tệ lắm đấy. Vốn không có vận may đâu.
Ye Jin định vặn lại vào mặt tên đang cười khà khà kia ‘còn đỡ hơn tính kiên nhẫn của anh’ nhưng không thể vì Kwon Hyung Do đã ôm lấy mặt cậu, kéo lại gần rồi hôn một nụ hôn sâu và ướt át.
Anh chùi miệng, rồi hỏi.
-Chỉ cần không đút vào là được đúng không?
Linh tính của Ye Jin gào thét rằng cậu đã sa chân vào một ván cờ nguy hiểm. Nhưng rồi cậu nghĩ đến cái nết của Kwon Hyung Do – một kẻ đến việc đâm vào cũng không chờ nổi một giây – thì chắc chắn mình sẽ có cách kiểm soát được anh. Nghĩ vậy, cậu gật đầu.
-Vậy thì được. Giờ đi xuống thôi. Chết tiệt, leo lên đây mà muốn gãy hết cả ngón chân.
-Ai bảo anh đi đôi giày không hợp làm gì. Anh biết người ta gọi đó là gì không? Là vòng chân cho giò heo đấy.
Kwon Hyung Do liếc nhìn Ye Jin rồi lắc đầu.
-Là trứng cho chó ăn, là vòng cổ ngọc trai cho lợn chứ. Đồ ngốc nghếch xinh đẹp của tôi ạ.
Mặt Ye Jin đỏ bừng lên.
Thật ra, cậu cũng chỉ nói đại thôi. Nhưng cậu tin chắc cái đầu óc chỉ biết dùng đến cơ bắp của Kwon Hyung Do sẽ chẳng bao giờ đủ tinh ý để bắt bẻ được cậu. Đang lững thững đi xuống núi theo Kwon Hyung Do, Ye Jin đẩy mạnh vào tấm lưng rộng của anh, gắt.
-Đừng có nói dối. Mở mồm ra là toàn lừa bịp.
-Không phải bịa đâu. Tôi học ở trường đấy.
-Anh mà cũng đi học cơ á?
-Có chứ.
Kwon Hyung Do cười khúc khích. Chắc cậu sẽ không bao giờ mơ được rằng ngôi trường đó lại là một cơ sở cải tạo.
Kwon Hyung Do khoác tay qua vai Ye Jin, nhưng ngay lập tức bị hất ra. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh lại dán chặt vào gáy cậu. Vệt ranh giới rõ rệt giữa làn da rám nắng mùa hè và vùng da trắng nõn mềm mại bên trong cổ áo như một lời khiêu khích thầm lặng. Chỉ một hình ảnh đó thôi cũng đủ khiến cổ họng anh khô khốc, và một cơn rạo rực âm ỉ chạy xuống phần hạ bộ.
Thấy Kwon Hyung Do dùng tay ấn nhẹ rồi vuốt lên phía đùi, Ye Jin thầm cười khẩy.
Lẽ ra mình nên cược là không trụ được nổi một tuần nhỉ?
Trái ngược hoàn toàn với quá khứ luôn phải tính toán thiệt hơn, giờ đây cả hai đều không màng đến việc mình sẽ được gì hay mất gì trong cuộc cá cược này. Tâm trí họ chỉ còn bị cuốn vào ván cược vừa rồi, và cứ thế, họ lững thững cùng nhau bước xuống núi.
Và thế là, ván cược tưởng chừng vô hại nhất, lại chính là ván cược định mệnh sẽ thay đổi tất cả, đã chính thức được khởi đầu vào ngày hôm đó.
Sau đó, Kwon Hyung Do lại biến mất một thời gian dài. Mùa đã chuyển sang đông. Vùng này là nơi có tuyết rơi sớm nhất cả nước, và ngọn núi nơi Ye Jin ở cũng đã phủ một màu trắng xóa.
Ye Jin đã đinh ninh sớm nhất cũng phải đến sang năm mới phải đối mặt với Kwon Hyung Do lần nữa. Suy cho cùng, con đường dẫn đến nơi này gập ghềnh hiểm trở, biến nó thành một ốc đảo gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Cuộc sống có phần cô quạnh, nhưng nhờ sự đùm bọc của những trang trại lân cận, cậu vẫn sống tốt. Sự cách trở này, cậu đã ngỡ rằng nó là một tấm khiên vững chãi bảo vệ mình.
Mặt trời vừa khuất bóng, màn đêm đã vội buông xuống. Sau khi xong việc cuối cùng trong ngày—cẩn thận kiểm tra lại hệ thống sưởi để đảm bảo lũ ngựa không bị lạnh, cũng không có nguy cơ hỏa hoạn—Ye Jin bước ra ngoài. Hơi thở của cậu hóa thành một làn khói trắng, tan vào không khí giá lạnh. Phía trên, vòm trời đêm lấp lánh như một tấm thảm được rắc đầy bụi sao.
Trong khoảnh khắc ấy, khi cảm giác chỉ còn lại mình cậu và lũ ngựa tồn tại dưới bầu trời này trở nên thật rõ rệt, Ye Jin đã ngẩng đầu lên. Cậu chưa kịp ý thức điều gì thì một giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má, khiến cậu giật mình vì chính nỗi cô độc vừa phản bội mình.
-Gì thế này?
Hoang mang, Ye Jin vội lau nước mắt, tự nhủ rằng tất cả là do quá lạnh, rồi định quay về phòng.
Trên con đường núi dốc và càng thêm hiểm trở vì tuyết phủ, một ánh sáng lờ mờ hiện ra. Tiếp sau đó, tiếng lốp xe cào trên mặt đường cũng lọt vào bên tai chỉ còn nghe được của cậu.
Chiếc xe trông như vừa thoát ra từ một trận chiến, với phần cản trước sứt sẹo và bộ lốp tả tơi—những dấu tích hùng hồn cho chặng đường vừa qua. Động cơ còn chưa kịp tắt hẳn, Kwon Hyung Do đã bung cửa bước ra, gương mặt hằm hằm và miệng lập tức buông lời càu nhàu.
-Xích bị đứt nên phải lắp lại, thành ra muộn hơn. Này, đừng có đến cái gara dưới kia đấy.
Kwon Hyung Do gầm gừ càu nhàu, mái tóc ướt sũng. Chắc chắn là do đội cả đống tuyết trên đầu rồi vào trong xe bật máy sưởi nên tóc mới ướt như vậy.
Ngay khoảnh khắc Kwon Hyung Do bước xuống xe, một niềm vui khó hiểu, ngang ngược hệt như những giọt nước mắt vô cớ lúc trước, chợt dâng trào trong lòng Ye Jin. Cậu lao ra ngoài, như một con ngựa đua vừa nghe hiệu lệnh xuất phát, không một chút do dự.