Và cậu đã kịp dừng lại ngay trước khi choàng tay qua cổ Kwon Hyung Do để ôm lấy anh.
— Không chào đón tôi à?
Không biết có nhận ra Ye Jin vừa định làm gì rồi khựng lại hay không, Kwon Hyung Do cười toe toét.
— Lâu lắm mới gặp, tôi đây mừng muốn rụng cả trứng dái.
— Thế thì anh cứ việc rụng đi.
Ye Jin buột miệng đáp trả cộc lốc. Gương mặt cậu nóng bừng lên khi ý thức được hành động mình vừa định làm. May mà nhờ ngọn gió lạnh buốt, má cậu đã kịp tê cóng từ trước.
— Cậu có biết sao lại mừng đến độ muốn rụng không? Tại vừa thấy cậu là nó đã dựng đứng lên rồi. Anh nặng muốn chết luôn đấy, Seon Ye Jin à…
So với những lời tục tĩu, tiếng “anh” mới là thứ khiến người ta nổi da gà. Ye Jin giật nảy mình kêu “Á”, Kwon Hyung Do chỉ cười khúc khích rồi ôm chầm lấy cậu. Anh kêu tay mình lạnh cóng rồi cố hết sức luồn vào những kẽ hở trên quần áo cậu. Hơi da thịt anh chạm vào quả thật lạnh như một tảng băng.
Hơi lạnh đủ để khiến người ta bừng tỉnh, nhưng ngược lại Ye Jin lại cảm thấy cơ thể mình nóng rực lên. Cậu run lên vì một cảm giác căng thẳng khiến mông bất giác co giật, sống lưng ưỡn thẳng tắp. Như cảm nhận được, Kwon Hyung Do, kẻ đang dính sát vào người cậu, ngẩng đầu.
— …Cậu hứng rồi à?
Giọng nói trầm thấp ấy nghe bình thường đến lạ. Ye Jin mím chặt môi rồi đẩy mạnh Kwon Hyung Do ra. Tiếng “bịch” vang vọng khắp núi.
— Đã bảo đừng động vào tôi!
Ye Jin cảm thấy tủi thân trước dương vật đang căng cứng lên một nửa, cơn rùng mình chạy dọc cơ thể, và cái cảm giác nóng bừng quen thuộc trỗi dậy từ sâu bên trong.
Khó mà phân biệt được liệu đây là do lòng cậu thật sự rung động, hay là hậu quả của những lần bị hành hạ trước kia. Cùng lúc đó, lòng cậu lại càng thêm quặn thắt khi nhận ra, cảm giác mà mình đã trải qua trong suốt thời gian Kwon Hyung Do vắng mặt, và rồi sau đó khi nghĩ rằng phải đến năm sau mới gặp lại anh, chính là một sự cô đơn vô cùng lớn.
Ye Jin kéo chặt lại những lớp áo rồi quay người định về phòng.
— Được rồi. Không động vào nữa.
Kwon Hyung Do vội vã níu cậu lại.
— Đã bảo không động vào nữa. Chỉ là trứng dái tôi sắp rụng thôi.
Bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích, Ye Jin mới nhận ra hơi thở của mình đang dồn dập đến mức nào, và cơ thể đang run lên từng cơn ra sao.
— Chỉ ở lại đến khi trời sáng rồi đi thôi. Giờ mà xuống núi, có khi tôi cũng chết cóng mất. Bỏ cậu lại mà chết thì sao được.
—…….
— Sao tôi có thể tự tay tạo cơ hội cho cậu gặp thằng khác được chứ. Hả? Ngoài kia thiếu gì thằng tốt hơn tôi.
Lời nói được thốt ra như một câu đùa lại nhuốm một nỗi tự giễu đậm đặc. Hơi thở gấp gáp của Ye Jin từ từ dịu lại.
Thành thật mà nói, kể cả sau đó Ye Jin cũng không tin lời của Kwon Hyung Do.
Đêm đó, tuyết rơi mỗi lúc một dày, gần như đã nhốt chặt Kwon Hyung Do trên núi. Điện thoại không có sóng, buộc anh phải dùng đến chiếc máy bàn để báo cáo tình hình. Anh vừa mới tắm xong, trên người đến một mảnh đồ lót cũng không có. Chính trong bộ dạng ấy, tấm lưng của anh, cùng những lời cộc lốc buông ra từ miệng, đã lọt trọn vào tầm mắt Ye Jin.
— Không, tôi nói là không xuống được. Nếu ông muốn nhìn thấy tôi đi xuống bằng xe tang thì cứ tiếp tục nổi đóa đi.
Đối phương có lẽ là chủ tịch.
Khi Kwon Hyung Do kẹp ống nghe giữa vai và tai rồi nhấc chân lên để mặc đồ lót, một thứ to lớn, nặng trĩu hiện ra từ phía sau. Ye Jin cau mày quay đi, rồi lại tập trung vào việc đổ thêm dầu vào lò sưởi.
Nhưng trong đầu cậu, cái hình ảnh lủng lẳng lúc nãy mãi không chịu biến mất.
— Vâng. Đang ở cùng nhau. Sao thế ạ.
Tai Ye Jin vểnh lên. Có vẻ như người kia đang hỏi về cậu. Cậu định liếc nhìn, ai ngờ lại chạm mắt Kwon Hyung Do. Vừa bắt gặp ánh mắt cậu, anh liền quay hẳn người lại nhìn. Trái ngược với nụ cười tươi tắn một cách không hợp với mình, cái thứ bên dưới lớp đồ lót dày cộm của anh lại càng phồng lên và cứng hơn.
Thấy Ye Jin làm bộ buồn nôn, Kwon Hyung Do càng tỏ ra khoái trá.
Đúng là vậy mà, anh ta mà nhịn được mới lạ.
Ye Jin thở dài. Chắc chắn ngay khi cuộc gọi kết thúc, anh sẽ lập tức lao vào cậu.
Thế nhưng, sau khi đặt ống nghe xuống một lúc lâu, Kwon Hyung Do vẫn không hề lao tới. Ye Jin đã ra lệnh cho anh ngủ dưới đất, và rõ ràng trước khi đi ngủ anh vẫn ở dưới đất, nhưng đến tờ mờ sáng, anh lại nằm ngay cạnh cậu. Dù vậy, dù đã luồn tay vào trong áo, dù đã cởi phăng chiếc quần cậu đang mặc, nhưng bên trong lớp đồ lót lại không hề có dấu vết nào.
Trước khi ra sân tập vào rạng sáng, Ye Jin đã tự kiểm tra phía sau mình. Rõ ràng là anh chưa làm gì cả.
— …Cũng cố gắng ghê.
Lẩm bẩm xong, Ye Jin chậm rãi đi một vòng quanh sân đua tối mịt. Trời lạnh, để Clover không giật mình, cậu từ từ tăng tốc, chỉ đến ngay trước bình minh cậu mới thúc ngựa phi nước đại. Đến lúc trời hửng sáng, cả người Clover và Ye Jin đều bốc hơi nóng.
Đúng lúc đó, Kwon Hyung Do không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đang đứng ở cổng vào sân đua với mái tóc rối bù như tổ quạ, ngáp ngắn ngáp dài.
Anh có vẻ không thấy lạnh, chỉ mặc mỗi quần lót rồi khoác độc một chiếc áo khoác vest lên người trần.
Anh tiến lại gần, hai tay khoanh lại run rẩy, lầm bầm.
— Cậu không ngủ à. Còn trẻ mà cứ như ông già.
Ye Jin bỗng nhớ lại lời Kwon Hyung Do đã thì thầm vào bên tai điếc của mình, rồi vội vã dụi mạnh mặt.
Là vì biểu cảm của anh lúc đó cứ mãi không phai mờ. Lúc đó anh cũng đã đứng đợi ở cổng vào như thế này.
Cái ánh mắt như thể trên đời này chỉ có mình cậu, cái vẻ mặt như thể đang cầu xin cậu điều gì đó… cậu vẫn tự hỏi liệu đó có phải là mơ không.
Đó là một biểu cảm mà ngay cả trong mơ cậu cũng chưa từng thấy. Trên đời này có mấy ai đã được thấy bộ mặt đó chứ. Lại còn từ một kẻ mà nếu phải xếp hạng những tên rác rưởi nhất trong đời mình, chắc chắn anh sẽ chiễm chệ ngôi đứng đầu.
— Cái bộ dạng gì thế kia. Muốn chết cóng à?
Ye Jin buột miệng cằn nhằn.
Kwon Hyung Do không hề để ý đến thân hình to lớn của mình, rúc vào lòng Ye Jin. Cậu kinh ngạc giơ vội tay lên, anh liền rên lên một tiếng thích thú rồi càng ra sức dúi khuôn mặt và cánh tay lạnh cóng vào người cậu.
—…….
Cứ ngỡ anh sẽ nói gì đó, nhưng Kwon Hyung Do lại im lặng.
Trong lúc cả hai đứng như vậy hồi lâu, Clover có lẽ đã chán chờ đợi, một mình thong dong đi dạo quanh sân.
— Hết đông rồi mình cùng xuống núi được không.
Cuối cùng, lời Kwon Hyung Do thốt ra là như vậy.
— Mà cũng xa thật. Với lại nghe nói ở đây sắp đóng cửa rồi. Bà chủ của cậu sắp cưới người yêu.
—…….
Chuyện đó Ye Jin cũng đã nghe.
Cứ ngỡ mình sẽ hoang mang và lo lắng hơn, nhưng ngạc nhiên là khi nghe tin đó, cậu lại không hề dao động nhiều.
— Tôi biết là ở đây yên tĩnh hơn, nhưng cậu cũng không thể ở mãi đây được.
— Anh bảo đã mua đất ở Jeju rồi mà. Vậy tôi đến đó.
— …Đang trong quá trình dọn dẹp. Còn phải mua thêm đất, xây chuồng ngựa hay chuồng bò gì đó nữa. Rồi còn phải san đất.
— Đừng có dối trá, chuyện đó là từ đời nào rồi. Tôi không về Seoul đâu. Ngột ngạt lắm.
—…….
— Anh muốn tôi sống cùng anh như chưa có chuyện gì xảy ra ư? Tôi không làm được. Kwon Hyung Do. Tôi không làm được… Mảnh đất Jeju của anh, tôi có thể đến, nhưng sống chung với anh thì tôi không thể.
Dù nói như vậy, Ye Jin cũng không hề kỳ vọng lời của mình sẽ có tác dụng với Kwon Hyung Do. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn bị cuốn theo những hành động tùy tiện của anh. Cậu cũng biết rằng nếu bây giờ Kwon Hyung Do muốn lôi cậu về nhà anh, cậu sẽ không có cách nào ngăn cản.
Ye Jin cảm thấy lo lắng đến quặn ruột. Mình mềm lòng làm gì chứ, loại người như anh ta thì làm sao mà thay đổi được.
— Được rồi, được rồi.
Kwon Hyung Do lầm bầm rồi ngẩng đầu.
— Thôi được rồi... Chết tiệt, cứ làm cái bộ mặt như thể tôi sắp lôi cậu đi giết không bằng... Chuyện này…
Biểu cảm của Ye Jin, người đang liếc trộm Kwon Hyung Do, dần giãn ra.
— Tôi đúng là đồ đần mà. Đến đó còn phiền phức hơn nữa.
Thế nhưng, Kwon Hyung Do không tỏ ra khó chịu lắm.
Anh vốn không hề nghĩ mình sẽ thực sự đưa được Seon Ye Jin đến đó khi mua mảnh đất. Seon Ye Jin nói rằng nếu muốn mang cái xác của cậu đi thì cứ thử xem, và theo những gì anh biết, cậu không phải loại người chỉ dọa suông. Cậu chắc chắn sẽ chết thật.
Nghe tiếng cười khùng khục của Kwon Hyung Do, Ye Jin hỏi với giọng không thể tin nổi.
— Anh tự hỏi rồi tự cười cái gì vậy?
— Không, thật ra là tôi không ngờ cậu lại chịu đến đó. Mà còn đang sống cơ chứ.
— Chứ không sống thì đến bằng cách nào?!
— Chẳng phải cậu ghét ở cùng tôi còn hơn cả chết sao. Cho nên tôi mới định bụng là nếu cậu chết thì cũng phải mang xác cậu đi.
Tên điên.
Ye Jin lộ vẻ mặt đã quá ngán ngẩm.
Dù Ye Jin đang bực bội đến mức cả ngày không thèm trả lời một câu, Kwon Hyung Do vẫn không ngừng bắt chuyện.
Cho đến tận khi tuyết tan đủ để có thể về Seoul, anh vẫn không ngừng dặn dò cậu phải thu dọn hành lý, dọa rằng nếu cậu im lặng biến mất, lần này anh sẽ thật sự không nghe lời cậu nữa.
Ye Jin không trả lời đến cuối cùng. Nhưng vào thời điểm những vùng khác đã có mùa xuân ghé thăm còn nơi này vẫn còn vương vấn dấu vết của mùa đông, cậu đã thu dọn hành lý và xuống núi.
Gửi Clover qua đường biển, làm thủ tục hàng không rồi chờ đợi, Ye Jin cảm thấy căng thẳng đến không thể chịu nổi.
Một vật thể khổng lồ bằng kim loại chở đầy người rồi bay lên trời sao? Vẫn khó mà tin được.
Khi máy bay chạy trên đường băng rồi cất mình lên không trung, cảm giác bị đẩy mạnh về phía sau khiến cậu nhắm nghiền mắt lại.
— Này. Lên rồi đấy. Được rồi.
Dù một giọng nói xen lẫn tiếng cười đang lay cậu dậy, cậu vẫn không tin. Mà lại còn là giọng của Kwon Hyung Do nữa chứ, tin sao được?
Cậu căng thẳng đến mức nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi. Phải một lúc lâu sau khi máy bay cất cánh, Ye Jin mới mở mắt.
Lúc đó cậu mới nhận ra mình đang nắm chặt tay Kwon Hyung Do. Nắm chặt đến mức tay cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.