Câu nói đùa cợt nhẹ bẫng ấy khiến Ye Jin trợn tròn mắt. Cậu quay ngoắt lại về phía trưởng phòng, cất giọng phản đối:
“Trưởng phòng! Tôi về nhì rồi cơ mà! Hạng nhì rồi sao lại…!”
“Tao có nói rõ là hai tuần cơ mà, Seon Ye Jin.”
Trưởng phòng Jung cười khẩy, chữa lại lời.
Đúng là cái kiểu của bọn cho vay nặng lãi, đám du côn, lũ ác nhân. Ban đầu không nói rõ ràng, sau đó lại lắt léo tráo trở, đẩy người ta vào chỗ chết. Ye Jin đã đinh ninh rằng chỉ cần thoát khỏi nhóm đội sổ trong vòng hai tuần là coi như cái kèo kia xí xóa, thế mà giờ trưởng phòng Jung lại lật lọng bảo phải duy trì suốt hai tuần.
“Làm gì có cái lý đó!”
Ye Jin định xông vào trưởng phòng, nhưng bị người đàn ông kia túm lại, không nhúc nhích nổi một ly. Chênh lệch vóc dáng đã rõ mười mươi, nhưng sức lực của anh ta đúng là khủng khiếp.
“Seon Ye Jin. Cậu chọn nhầm đối tượng để van xin rồi.”
“A…!”
Ye Jin giật bắn mình quay phắt lại khi cảm nhận được hơi nóng rít vào gáy. Mẩu thuốc lá gần tàn đang chừng chực dí vào cổ cậu. Tí nữa thì chạm vào da thịt.
Cố tình làm vậy xong, người đàn ông lại “A, xin lỗi xin lỗi,” rồi búng tàn thuốc đi. Anh ta nhếch mép cười.
“Nghĩ kỹ xem. địa vị của hắn cao hơn hay của tôi cao hơn?”
Hắn khoác vai Ye Jin một cách thân mật. Cậu rùng mình ớn lạnh, cảm giác như bị rắn độc quấn lấy vậy.
“Phải cầu xin tôi chứ. Cầu xin cái thằng trưởng phòng tép riu thì bõ bèn gì?”
Người đàn ông không còn tỏa ra cái mùi ẩm mốc của nhà nghỉ bình dân, mà thay vào đó là mùi nước hoa hắc nồng trộn lẫn với mùi thuốc lá. Một thứ mùi quá trớn, đầy tính gợi dục.
Anh ta dùng mấy ngón tay của cánh tay đang khoác vai, ấn mạnh vào má Ye Jin, ép cậu phải quay mặt lại dù cậu đang cố gắng né tránh. Bị ép từ phía đối diện, đầu cậu tất nhiên phải quay theo. Người đàn ông cắn vào gò má đang bị đẩy về phía mình. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Ye Jin thậm chí còn không kịp hoàn hồn.
Không chỉ mình cậu đớ người ra. Trưởng phòng cũng vậy. Ngạc nhiên là chỉ có gã đeo kính là trông vẫn tỉnh bơ.
“Tôi có nghe nói cậu đã cắn nát gò má thằng nào đó cơ mà.”
“…”
“Thế cậu có hóng được tin đồn gì về tôi không?”
Tin đồn gì cơ?
Người đàn ông trông rất tự tin.
Những “tin đồn” không đầu không đuôi, chỉ toàn những lời lẽ khoa trương đó khiến người ta tha hồ thêu dệt.
Ye Jin vốn tưởng đó chỉ là mấy câu chuyện anh hùng rơm do đám du côn tự biên tự diễn để lên mặt. Nhưng từ khi gặp trực tiếp người đàn ông này, cậu bắt đầu thấy nghi hoặc, không chừng những chuyện đó lại là thật. Bởi chỉ riêng sự hiện diện của anh ta thôi cũng đủ khiến những tưởng tượng kinh dị kiểu phim ba xu trở nên sống động như thật.
“Nghĩ cái gì thế?”
Người đàn ông lay Ye Jin, kéo cậu ra khỏi cơn mụ mị. Ye Jin buột miệng, “Đang tưởng tượng cảnh… người ta bị chôn sống…” Khuôn mặt của kẻ bị chôn sống trong tưởng tượng của cậu chính là tên trưởng phòng béo ị.
Nói xong, cậu mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ lời.
“Lần đầu tiên tôi thấy có đứa điên mà mặt lại xinh thế này. Cậu tuyệt đối đừng có động vào ma túy đấy.”
“…”
“Mà cậu biết gì không? Khi chôn sống người ta, nếu úp mặt họ xuống, họ sẽ tự đào sâu xuống đất đấy. Vì họ tưởng đó là đường thoát thân. Con người đúng là ngu ngốc thật.”
“Thôi đi, đừng có nói mấy chuyện đó nữa. Nó tin sái cổ bây giờ.”
Gã đeo kính tỏ vẻ ghê tởm.
Đúng như lời gã nói, Ye Jin suýt chút nữa đã tin…là thật.
“Thế à? Đùa thôi, đùa thôi.”
Người đàn ông cười hề hề như đang dỗ trẻ con, nhưng vẻ mặt thản nhiên của anh ta lại càng khiến người ta nghĩ đó là sự thật..
“Thời buổi đất chật người đông, chôn người làm gì cho phí của. Càng điên lại càng trong trắng, nhìn nó tôi mới thấy câu đó đúng.”
Nói nhảm chán chê xong, người đàn ông nghênh ngang bỏ đi về phía xe hơi. Gã đeo kính, kẻ chỉ cao hơn Ye Jin có nửa gang tay, lẽo đẽo chạy theo sau.
Trưởng phòng nhìn Ye Jin, cau có hỏi:
“Mày ngủ với giám đốc rồi à?”
Thật phiền phức khi hết người này đến người khác cứ hỏi chuyện riêng tư của cậu.
Ye Jin phán ngán đến tận cổ.
“Hay là tôi đi ngủ với anh ta luôn cho rồi. Vừa đỡ oan ức, vừa đỡ ngứa ngáy. Đi ngủ nhé? Đi bú cu cho hắn nhé? Để trưởng phòng chờ lâu chắc cũng sốt ruột lắm.”
Thấy Ye Jin bật lại tanh tách, trưởng phòng cứng họng. Hồi mới lôi cậu về, cậu ta cũng quậy tưng bừng như ngựa hoang, rất khó khăn mới bắt được. Nhưng sau khi bị cho ăn đòn vài ngày thì cũng im thin thít được một thời gian. Không hiểu từ lúc nào lại trở nên điên khùng như thế này.
Có vẻ như trưởng phòng không cho rằng đó là lỗi của mình, mà chỉ đơn giản nghĩ Seon Ye Jin vốn là một thằng mất nết, rỗng tuếch.
“Thằng thần kinh này.”
Hắn lắc đầu ngán ngẩm. Nếu không phải vì mục tiêu phải nhanh chóng bám theo giám đốc để lấy lòng, thì hắn đã cho cậu ta một bài học nhớ đời rồi. Vốn dĩ những thứ không nghe lời, dù là súc vật, đê tiện, hay con người, cứ nện cho một trận là đâu vào đấy.
Trưởng phòng bận rộn giơ bàn tay to bè lên, vả mạnh vào đầu Ye Jin. Một tiếng ù ù chói lói vang lên trong tai Ye Jin. Mãi đến trưa, tiếng ù đó mới dứt, sau khi đã hành hạ cậu đủ đường.
***
Tin đồn về việc người đàn ông kia không chỉ đánh người mà còn ăn tươi nuốt sống người ta lan truyền khắp Colosseum, được thêm mắm thêm muối những chi tiết cụ thể đến rùng rợn, như một thứ dịch bệnh.
Ở cái nơi chẳng có chuyện gì để buôn dưa lê ngoài việc người mới đến, nay lại trở nên sôi động hẳn lên nhờ câu chuyện về vị giám đốc mới đến.
“Xàm lồn hết chúng mày ạ. Người mà ăn thịt người thì sẽ bị thủng mẹ nó lỗ trên đầu mà chết đấy.”
“Thủng đầu á? Kiểu gì? Xương bị mục ra à?”
“Đầu đó không phải đầu, óc, óc ấy, thằng ngu ạ.”
Đám lâu la, những kẻ hèn kém nhất trong đám hèn mạt, đang ngồi chồm hổm, phì phèo thuốc lá, tỏ ra đặc biệt khoái chí. Chúng mơ hồ ngưỡng mộ những thứ tàn bạo và mạnh mẽ, chẳng khác gì quy luật trong thế giới hoang dã.
Mà sao lại cứ phải lôi chuyện đó ra nói ngay cạnh chuồng ngựa thế này? Ye Jin vừa kỳ cọ cho Clover, vừa thấy bực bội vì những câu chuyện không muốn nghe, không hề tò mò mà cứ văng vẳng bên tai.
“Não cứ thế chảy toẹt ra, từ lỗ mũi, từ mồm, thế thì sống bằng niềm tin à? Muốn làm đại ca thì phải giỏi chém gió. Phải nói láo như thật thì mới có đứa tin mà cuốn xéo, như thế mới thắng mà không tốn sức. Hiểu chưa?”
“Ô… Mày thông minh vãi.”
“Ha… Lũ ngu độn này.”
Kẻ khoác lác hay kẻ trầm trồ thán phục, Ye Jin đều cảm thấy một giuộc như nhau.
Nhưng có lẽ vì đang mải mê làm công việc kỳ cọ đơn điệu, cậu đã vô thức tập trung vào những lời lẽ nhảm nhí đó, nên Clover cũng tỏ vẻ bất mãn, ngoạm lấy tóc Ye Jin.
“Ơ ơ. Xin lỗi. Tao tập trung ngay đây.”
Nhưng vì những lời tiếp theo, lời xin lỗi của Ye Jin thoáng đã trở nên vô nghĩa.
“Nhưng chắc chắn là cặc nó to tổ bố. Nghe đâu nó thông cả trai lẫn gái, không chừa một ai.”
“Giám đốc là đàn ông cơ mà?! Không thể nào là đàn bà được?!”
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên. Lúc nào không hay, tay Ye Jin đã ngừng lại. Dù Clover có phe phẩy đuôi tỏ vẻ không hài lòng, tâm trí Ye Jin đã dồn hết vào cuộc nói chuyện ở bức tường bên kia.
“Thằng ngu. Miễn là có lỗ để đút vào thì đàn ông có gì quan trọng.”
“Ôi, đm. Tao mà nghĩ đến việc có thứ giống hệt của tao ở giữa hai háng thì cặc tao chết đứng mất.”
Tiếng cười hô hố vang lên không ngớt.
“Mày thì cặc có chết hay sống thì cũng vẫn là chim bé như thường thôi.”
Những lời lẽ vô giá trị… Cậu thấy xấu hổ thay cho bản thân vì đã bị cuốn vào cuộc trò chuyện đó dù chỉ trong giây lát. Ye Jin lắc đầu, bước sang phía mông của Clover. Cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc như một bức tường thành, chứ không phải da thịt mềm nhũn. Ít nhất thì nó cũng vững chãi hơn cái chuồng ngựa ọp ẹp này. Cậu thực sự cảm thấy có lỗi khi để nó phải sống ở một nơi tồi tàn như thế này.
“Là do tao ích kỷ nhỉ.”
Ye Jin lẩm bẩm cay đắng.
Clover vốn đã được nhắm để bán cho nơi khác, nhưng Ye Jin đã khăng khăng đòi giữ lại, chấp nhận gánh thêm một khoản nợ kếch xù. Nhưng cậu không thể bỏ mặc nó khi nghe người ta dọa sẽ đem nó đi làm thịt khô. Clover chẳng khác gì máu mủ ruột thịt của cậu.
“Nhưng thử tưởng tượng cái mặt giống của thằng Seon Ye Jin xem. Bảo tao dán băng keo vào cu rồi chịch, tao cũng chịch.”
Seon Ye Jin khẽ làm động tác nôn ọe, không thành tiếng.
“Seon Ye Jin thì được.”
“Nghe đâu nếu thằng đó về bét trong cuộc đua tới, có thể sẽ được dùng chung đấy?”
“Đệt, thật á? Từ hôm nay tao sẽ múc nước ra cầu nguyện. Sống ở đây thì cu tao thối um lên mất.”
Thà rằng nó thối rữa rồi rụng béng đi còn có ích cho nhân loại. Ye Jin cọ mạnh bàn chải đã nhúng nước. Có vẻ dễ chịu, Clover hí vang một tiếng.
“Giám đốc ấy, tuổi tác, tên tuổi đều không ai hay biết. Nhưng nghe đồn là một thằng quái vật… Nghe đâu còn xé toạc mồm người ta nữa.”
Hắn là gấu chắc? Mà đòi xé xác người ta. Ye Jin bật cười khinh bỉ.
Tin đồn giữa đám du côn thì chẳng có gì đáng tin. Chúng thường xuyên thêu dệt, thổi phồng mọi chuyện. Những chiến tích mà chúng ba hoa cũng được phóng đại như kích cỡ dương vật của chúng.
…Tất nhiên, trong số những lời nhảm nhí đó, cũng có thể có chuyện là thật, ví dụ như chuyện về gã giám đốc kia.
Ye Jin lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Cậu lấy máy nghe nhạc ra, đeo tai nghe lên. Băng cát-xét đã cũ đến độ bị dão cả ra. Giọng hát trầm buồn của ca sĩ mà bà cậu yêu thích vang lên. Nhờ đó, cậu không còn nghe thấy những lời nhảm nhí đó nữa.