Bbang lắc đầu.
“Không phải thế, nhóc ạ. Bị ăn đòn thì chắc chắn là thảm hơn nhiều.”
Trước lời nói thẳng thừng của Bbang, Ye Jin thấy chán nản. Giá mà ông đứng về phía cậu một chút. Ông quá mức thẳng thắn.
Bầu trời xám xịt, không rõ có mưa hay không, đập vào mắt cậu. Cậu đã nhìn lên bầu trời suốt, mà giờ mới nhận ra. Nếu trời đổ mưa trong khi đang đua thì đúng là thảm họa.
“Dù cậu không nghe lời, thì đến giờ này, cậu vẫn còn lành lặn, không bị cắt mất quả thận nào. Thế là được ưu ái đặc biệt rồi. Hơn nữa, làm sao cậu có thể về bét được? Trừ khi cậu ngã ra khỏi ngựa thôi.”
“…”
Nghe vậy, Ye Jin liền nhìn Bbang bằng ánh mắt long lanh. Dù chỉ là một tia sáng mong manh, nhưng Bbang vẫn thấy nhẹ nhõm trong lòng khi thấy khuôn mặt cậu bừng sáng.
“Đúng không ạ? Tôi cũng không đến nỗi nào đúng không? Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn được khen là thần đồng đấy.”
Thấy cậu nhanh chóng vui vẻ, hoạt bát trở lại, Bbang bật cười, nhưng rồi nhanh chóng cụp khóe miệng xuống. Cứ như đang dỗ dành đứa cháu út, phải lo từng li từng tí vậy. Ông còn từng gặp những jockey còn trẻ măng hơn cả Ye Jin nữa cơ.
“Đồ không có chí tiến thủ. Chỉ cần lựa lời một chút là được, có thế mà cũng không làm nổi à?”
Trước lời trách móc của Bbang, Ye Jin thở dài.
“Không, là do tôi không làm được nên mới ra nông nỗi này. Dù sao thì cũng là đám du côn, cứ coi như bọn chúng là lũ cặn bã xã hội, rồi bỏ qua là được, nhưng mà không hiểu sao… Lời nói cứ như bị dao đâm, tự động thốt ra. Cho nên chú à, cứ như tôi không nói, mà là đang gào thét thì đúng hơn.”
Trước lời nói có phần nghiêm túc của Ye Jin, Bbang chỉ biết lắc đầu, “Haizzz, đúng là…”
“Lại còn lên giọng nhà thơ nữa cơ. Chỉ cần bảo là tính khí cậu điên khùng là xong, bày đặt thanh minh làm gì cho mệt?”
Trước lời nói hờ hững của Bbang, Ye Jin cười gượng gạo.
“Đúng ha chú? Chuẩn luôn. Tính khí tôi đúng là có phần tệ thật.”
Rồi cậu vò đầu bứt tai liên tục.
Cổ họng ngứa ngáy. Có những lúc cậu không thể chịu nổi, chỉ muốn gào thét lên thật to. Clover, sau khi chạy thỏa thích, tiến lại gần, thúc đầu vào đầu Ye Jin. Cậu bật cười, ôm lấy đầu nó.
Cậu cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, hồi sinh lại.
***
Khi Ye Jin đang ôm ấp con ngựa yêu quý của mình, Kim Jae Man lại đang khoanh tay, ngắm nhìn tác phẩm đáng yêu trên màn hình. Chỉ nhìn thôi cũng thấy mãn nguyện, sung sướng. Nếu chăm bẵm thêm chút nữa, đây chắc chắn sẽ là con ngỗng đẻ trứng vàng cho hắn. Nghĩ đến khoản hoa hồng mình sẽ được hưởng, hắn đã thấy no nê. Giống như nụ cười thỏa mãn đang từ từ lan rộng trên khuôn mặt hắn, trong đầu hắn cũng dần hiện lên hình ảnh về lần đầu gặp gỡ Kwon Hyung Do.
Kim Jae Man và Kwon Hyung Do gặp nhau ở một ngôi làng mỏ bỏ hoang.
Đó là một sòng bạc chui, thường được gọi là “gosabari”. Kim Jae Man bị đuổi học khỏi trường đại học chỉ sau một năm, vì mải mê với trò đỏ đen. Dù có thành tích học tập xuất sắc, nhưng sự ngu ngốc đến mức tự hủy hoại cuộc đời mình thì có lẽ chẳng liên quan gì đến đầu óc học hành.
Dù sao thì, Kim Jae Man là tay sai thân cận của “kkong-ji” (kẻ cho vay nặng lãi), chuyên cho vay tiền ngay tại sòng bạc, chỉ vì hắn có khả năng tính toán nhanh như chớp.
Kim Jae Man nghĩ rằng số phận của mình không phải là chết rục ở cái sòng bạc này, nên đã lên kế hoạch cuỗm sạch két sắt của thằng kkong jji rồi cao chạy xa bay. May mắn thay, hắn chưa đến mức nghiện cờ bạc giai đoạn cuối, nên khác với những kẻ bị lôi đến đây, hắn vẫn còn khả năng suy nghĩ.
Hắn cũng đã chọn được ngày lành tháng tốt. Đó là ngày lành mà hắn có được sau khi dốc hết số tiền dành dụm ít ỏi của mình cho một bà đồng mới nổi ở Cheolsan.
Tuy nhiên, bà đồng đó chẳng những không phải mới nổi mà thực ra đã hết thời, sống lay lắt bằng nghề bói toán dạo, và cái ngày lành mà Kim Jae Man phải liều mạng mới có được, lại biến thành ngày đại hung, khiến hắn trắng tay. Dù vậy, tên lừa đảo đó cũng phán đúng một điều, “sẽ có quý nhân xuất hiện từ phía tây.” Vì Kwon Hyung Do đã đạp tung cánh cửa sòng bạc ở phía tây mà xuất hiện.
-Mẹ kiếp, mẹ kiếp. Chuyện quái gì thế này! Cháy à?! Cớm à?! Thằng Moon Ban Jang làm ăn kiểu gì mà không báo trước vậy!
Kkong Jji vừa hét vừa ôm khư khư lấy đống tiền.
-Không phải cớm, mà là thằng chó.
Vì sòng bạc thường hoạt động về đêm như loài cú, nên không ai nhìn rõ hình dáng của Kwon Hyung Do đang đứng ngoài trời tối đen như mực. Điều đó không khiến Kwon Hyung Do trông đáng sợ và ghê gớm hơn. Nhưng khi Kwon Hyung Do lộ diện, sự đáng sợ càng tăng lên gấp bội, thậm chí không cần đến bất kỳ sự phô trương nào.
Việc Kim Jae Man nhận ra một cách bản năng rằng người này chắc chắn sẽ không để mình phải bỏ mạng ở đây..
Kim Jae Man, kẻ bị bắt quả tang khi định tẩu thoát theo chân kkong Jji, bị đánh cho nhừ tử trong tình trạng trần như nhộng, bị trói nằm dưới đất, sau này mới biết thứ mà Kwon Hyung Do dùng để đập vỡ đầu người ta như đập vỡ quả dưa hấu là một cái kìm. Không phải là cái kìm nhỏ, mà là một cái kìm to khủng bố, dùng trong công trường.
Moon Ban Jang, người có nhiệm vụ phát ra tiếng chim hót khi có cớm xuất hiện, nghe đâu từng là nhà vô địch ssireum (đấu vật) của khu phố, cũng bị Kwon Hyung Do đánh gục một cách dễ dàng. Kim Jae Man, người cứ đinh ninh rằng sẽ có đồng bọn đi cùng, đã van xin Kwon Hyung Do, kẻ đang nhét tiền của kkong jji vào túi:
-A, anh à. Xin hãy cho tôi đi theo với.
Kwon Hyung Do nhìn Kim Jae Man, kẻ đã rách bươm, đang khóc lóc thảm thiết, một cách dửng dưng. Chỉ có tiếng nhai tóp tép miếng mực khô của anh vang lên khe khẽ.
-Mày là thằng chia bài, thằng cho vay, hay là thằng phát tờ rơi?
-Không. Không phải!
Kwon Hyung Do, mặt mày đầy máu, mắt sáng rực, giơ miếng mực khô lên. Có vẻ như với anh ta, mọi thứ đều là trò đùa.
-Để tao đoán xem. Nước tăng lực?
-H, hức. Tôi là cái máy tính của kkong Jji ạ.
Hắn đã thể hiện một cách nhiệt tình rằng mình không phải là người chia bài, cũng không phải là kẻ cho vay nặng lãi, hay là đi phát tờ rơi, mà là một chức vụ đặc biệt, chuyên về tính toán.
-T, tôi rất thông minh. Tính toán cũng rất giỏi.
Tuy nhiên, đó không phải là điểm mạnh đối với Kwon Hyung Do. Kwon Hyung Do vừa nhét tiền vào bao tải vì túi đã đầy ắp, vừa cười khẩy.
-Đầu óc thông minh mà sao lại nằm đây ăn đòn? Nếu giỏi tính toán thì phải chuồn trước khi bị lộ tẩy chuyện biển thủ chứ. Hoặc không thì phải biết nịnh bợ, lựa lời.
-H, huhu. Giờ mà, bỏ tôi lại đây thì tôi chết cóng mất!
-Để tao gọi cớm cho.
-A, anh à! Không, đại ca à!
Kim Jae Man khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa.
-Tôi có tiền án trộm cắp rồi… không được đâu…
Đúng vậy. Lý do lớn nhất khiến Kim Jae Man bị đuổi học là vì hắn đã khui tiền trong két của quán nhậu nơi hắn làm thêm để lấy tiền chơi gostop.
Vì là lần phạm tội lần đầu nên không phải vào tù, nhưng vì thế mà hắn bị bố mẹ từ mặt, bị đuổi học. Không thể để có thêm một vết nhơ nào nữa. Tội vặt mà tích tụ lại thì cũng đủ để mổ heo đất.
Kim Jae Man, vì muốn sống, đã khai hết những gì mình có với Kwon Hyung Do.
-Tôi biết hết từ sòng bạc nhỏ đến sòng bạc lớn ở Gangwon Do… Tôi còn biết cả vị trí của đám xe ôm nữa. Nha? Xin hãy cho tôi đi theo với, đại ca à…
Sau khi tung ra hết con át chủ bài, rằng mình biết hết các sòng bạc lớn nhỏ, và thậm chí cả những kẻ mở sòng bạc di động rồi bỏ trốn biệt tăm, Kwon Hyung Do mới chịu cởi trói cho Kim Jae Man.
Hồi đó, Kwon Hyung Do lái một chiếc Damas (một loại xe tải nhỏ). Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ đồ sộ của anh ta nhồi nhét trong chiếc xe nhỏ xíu đó qua cửa sổ trước, Kim Jae Man không thể nhịn được cười.
Dù sao thì, sau ba tháng ngủ co quắp trong chiếc xe nhỏ như đồ chơi đó, Kwon Hyung Do đã đến sòng bạc mà Kim Jae Man nói, quét sạch, và một tháng sau, anh ta đã dùng số tiền đó để mở một cơ sở kinh doanh khang trang, rồi gọi điện cho Chủ tịch Choi.
Kim Jae Man chỉ thắc mắc một điều. Tại sao ngay từ đầu đã là người của Chủ tịch Choi, mà lại phải lái cái xe rách đó, sống kham khổ, rồi đi càn quét các sòng bạc? Nghe nói Chủ tịch Choi nhanh chóng gây dựng cơ đồ, và các thành viên, không giống như đám du côn thời nay, lại có lòng trung thành, là vì ông ta hào phóng mở hầu bao, và vì số tiền kếch xù mà ông ta nắm giữ.
Kim Jae Man đã nghĩ, có lẽ vì Kwon Hyung Do vẫn chỉ là một tên lính quèn, nhưng phong thái của Kwon Hyung Do vẫn không hề thay đổi, cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành giám đốc. Chỉ riêng việc anh ta mặc những chiếc áo sơ mi kỳ quặc, trong khi ngay cả đám du côn đầu đường xó chợ cũng diện vest, vênh váo, cũng đủ thấy Kwon Hyung Do nổi bật và khác biệt trong giới này.
Như vậy, dù là khi đó hay bây giờ, Kwon Hyung Do vẫn là một người đàn ông không tài nào hiểu nổi. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là khi ở bên cạnh Kwon Hyung Do, thì sẽ không phải chết cóng trong tình trạng trần như nhộng một cách nhục nhã.
“Mẹ kiếp. Đúng là đại ca của chúng ta đánh hơi tiền giỏi thật.”
Vừa cào mái tóc bết bát vì mấy ngày không gội, lẫn mùi do cà phê hòa tan, thuốc lá, và hơi thở hôi hám, Kim Jae Man vừa ấn mạnh phím Enter.
Hàng trăm, hàng nghìn email đã được gửi đi. Đó là những email rác có chứa địa chỉ trang web do Kim Jae Man tạo ra theo ý tưởng của Kwon Hyung Do.
Mười hai tiếng sau, trang web đã đạt được số tiền mục tiêu và lại đổi địa chỉ khác. Tất cả chỉ nhờ vào tiền hoa hồng