“Ghét đến thế cơ à? Mấy đứa khác được tôi ‘BJ’ *cho thì sướng rên hừ hừ.”
(*BJ: Blowjob – quan hệ tình dục bằng miệng)
“Thế thì anh tìm mấy đứa sướng rên ấy mà chơi… Kinh tởm, tôi không thèm.”
Đã thế lưỡi anh lại còn dày, mồm thì to, cứ như sắp nuốt chửng người ta, cảm giác tởm không chịu nổi. Ye Jin lấy mu bàn tay quệt miệng lia lịa. Kwon Hyung Do, có vẻ như vẫn còn vương vấn đôi môi của Ye Jin, liếm mép. Ánh kim loại lấp lánh trên chiếc lưỡi của anh. Ye Jin chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn, quay ngoắt mặt đi.
“Đúng là đồ khó chiều… Muốn chơi nữa mà bận quá. Dọn dẹp vừa thôi, làm việc đi. Chẳng ai hơi đâu mà để ý cậu dọn dẹp.”
Kwon Hyung Do bóp ngực Ye Jin lần cuối rồi quay ngoắt đi. Ye Jin, sau khi Kwon Hyung Do rời đi, run rẩy vì gió lạnh, lúc này mới hoàn hồn.
“Đồ chó chết!”
Câu chửi mà Kwon Hyung Do bảo là sáo rỗng vang lên trong căn phòng trống trải.
***
Rời khỏi văn phòng, Kwon Hyung Do ghé qua phòng nghỉ của bọn lâu la trước khi đến Trevi. Thấy một đàn anh sừng sỏ đột nhiên xuất hiện, đám đàn em bật dậy, cúi rạp người 90 độ. Trong số đó, không có tên nào bị cắn vào má. Kwon Hyung Do bịt mũi trước mùi hôi nồng nặc, hỏi:
“Thằng bị cắn vào má ở đây đâu?”
“À… Anh Yong Gwang thì tối mới về ạ.”
“Biết rồi. Còn nữa, chúng mày mở cửa cho thoáng mà ở. Mùi đàn ông nồng nặc thật.”
Kwon Hyung Do lặp lại y chang lời Ye Jin nói rồi ra khỏi phòng nghỉ.
Lái xe ra ngoài, anh vào nhà nghỉ Mindeulle có treo biển “Hết phòng”, gõ cửa từng phòng. Lần lượt lướt qua những tên vừa mặc quần lót vừa chửi “Thằng chó nào vậy”, và những tên trần truồng chửi “Thằng khốn nào”. Chẳng mấy chốc, anh đã gặp được cái tên bị cắn đấy, mắt lờ đờ.
“Có chuyện gì…”
“Sao. Mày cũng tìm thằng chó nào à?”
Xác nhận khuôn mặt xong, Kwon Hyung Do lôi ví ra lục lọi. Hắn phì phèo điếu thuốc, làn khói tỏa ra, khiến đôi mắt lờ đờ không rõ vì phê thuốc hay đang ngái ngủ, phải mất một lúc mới có thể tập trung. Sau đó, hắn cúi rạp người.
“Gi, Gi, Giám đốc! Ngài vất vả quá!”
“Ừ. Vất vả thật. Mày trông cũng thế.”
Kwon Hyung Do cau mày trước mùi hôi thối bốc ra từ trong phòng. Không chỉ có mùi đàn ông mà còn lẫn cả thứ khác. Vì mùi thức ăn thiu nên không ngửi rõ, nhưng nếu mũi anh không nhầm thì là cần sa.
Rút ra mười tờ 10.000 won từ ví, Kwon Hyung Do dúi thẳng vào ngực đối phương. Tên kia nhận tiền theo phản xạ, quen tay đếm tiền, rồi sực tỉnh, vội vàng cúi chào.
“Cảm ơn ngài!”
“Tối nay trực thì gọi gà rán mà ăn với bọn kia. Nghe nói trong phố có quán gà rán ngon lắm.”
“À. Vâng. Tôi biết chỗ đó. Chỗ mà tôi với mấy đứa đàn em hay gọi ấy ạ?”
“Tao không biết chỗ mày hay gọi là chỗ nào.”
Kwon Hyung Do cười hềnh hệch. Anh đang rất vui. Vụ trộm vặt xảo quyệt của Seon Ye Jin rất thú vị, và nhờ đó, anh có vẻ như sắp được chơi trò câu cá thú vị. Tuy chẳng hợp với anh nhưng Kwon Hyung Do quyết định sẽ chơi trò câu cá một lúc.
“Gọi món này, tiền thừa thì đưa cho Seon Ye Jin. Tao sẽ kiểm tra đấy.”
“…Ý ngài là Seon Ye Jin ạ?”
Nghe đến cái tên khốn kiếp mà sau khi bị Giám đốc ‘thông’, đang có tin đồn là sẽ trở thành đồ chơi riêng của giám đốc, mặt Pyun Yong Gwang méo xệch. Chỉ nghe tên thôi mà hắn đã thấy rát cả má.
Thấy cái bản mặt không biết che giấu cảm xúc của hắn, Kwon Hyung Do vỗ nhẹ vào má mình.
“Thế nào?”
Giờ đây, hắn bị gọi là “Răng” còn nhiều hơn cả cái tên Pyun Yong Gwang, hắn không hiểu Kwon Hyung Do đang nói gì, lí nhí đáp:
“Dạ, dạ? À, dễ, dễ thương ạ.”
Kwon Hyung Do không thèm chấp lời xàm xí. Chuyện nhảm nhí cũng phải do đứa xinh xắn nói thì mới thấy dễ thương. Anh tát nhẹ vào cái má có vết răng, khiến không chỉ đầu mà cả thân trên của tên kia quay ngoắt. Lúc này, có vẻ như tên kia đã tỉnh táo hơn một chút. Vẫn mặc độc chiếc quần đùi, trông như vừa mới giặt, hắn đứng thẳng đơ, ưỡn cả cằm lên.
“Tao hỏi mày bị cắn có đau không, nói cái gì vớ vẩn thế.”
“À, khô, không sao ạ!”
Không sao cái con khỉ. Sắp có sẹo đến nơi rồi. ‘Răng’ vốn dĩ đã không ưa cái hàm răng khấp khểnh, lại còn thêm cái mặt tiền tắc nghẽn, giờ lại càng thêm thảm họa vì trò của Seon Ye Jin. So với vẻ ngoài vốn có, vết răng của Seon Ye Jin chẳng đáng là gì.
Nhưng Kwon Hyung Do lại không thích điều đó. Trên vai anh cũng có vết răng của Seon Ye Jin. Để rồi nó cũng sẽ biến mất, hoặc có thể sẽ thành sẹo, nhưng kể cả có thành sẹo thì cũng chẳng sao. Vì anh không quan tâm đến việc có sẹo trên người. Nhưng anh cực ghét việc trên người thằng khác có vết y hệt.
“Nếu mày thấy ngứa mắt thì cứ đến tìm tao, tao chữa cho. Tao biết mấy bác sĩ thẩm mỹ ở Gangnam. Hơi lang băm nhưng mà giỏi.”
Kwon Hyung Do rít một hơi thuốc, nhả khói, ra vẻ hào phóng. Tai của ‘Răng’ chỉ nghe thấy mỗi chữ “Gangnam”, còn “lang băm” thì lọt tai này sang tai kia. Nước miếng chảy ròng ròng. Hắn nảy sinh ham muốn, hay là nhân tiện sửa má, hắn sẽ nâng luôn cái mũi mà hắn cho là hơi tẹt.
“Dù sao thì ăn ngon miệng nhé. Còn tiền thừa thì làm gì ấy nhỉ?”
“Đưa cho Seon Ye Jin ạ.”
“Ừ. Tao sẽ kiểm tra.”
Kwon Hyung Do nói bằng giọng điệu ân cần không giống một tên côn đồ, rồi quay đi.
Chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng Pyun Yong Gwang cảm thấy lâng lâng khi cầm 100.000 won trên tay và nghe đến bác sĩ ở Gangnam. Thậm chí Giám đốc còn đích thân đến tìm hắn.
Liệu có khi nào hắn lọt vào mắt xanh của Giám đốc, rồi khi Giám đốc rời khỏi cái chốn khỉ ho cò gáy này, hắn sẽ được theo chân lên Seoul không? Mơ mộng hão huyền bùng lên, lấp đầy hai hòn dái rỗng tuếch. ‘Răng’ gãi đũng quần, xòe 100.000 won ra như cái quạt, dí mũi vào hít hà.
“Mẹ bảo tao sinh ra là có số hưởng mà.”
Hắn cười toe toét rồi đóng sầm cửa lại.
***
Có lẽ do ở trong phòng lạnh quá lâu, hoặc là do lăn lộn với Kwon Hyung Do, mà người Ye Jin bắt đầu thấy mệt mỏi. Cậu lôi hết chăn ra đắp, run cầm cập.
Khi đã quá nửa đêm, gần về sáng, Ye Jin run đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập vì cơn đau ngày càng dữ dội. Lúc đó cửa phòng Ye Jin bật mở. Vì lý do an toàn, đề phòng các trường hợp như tự tử cửa phòng của các Jockey không được phép khóa.
“Này. Ra đây.”
Một tên du côn nồng nặc mùi rượu ợ một tiếng, gọi Ye Jin.
Từ đống chăn to tướng, Ye Jin thò mỗi đầu ra.
“Đêm hôm rồi. Có gì sai bảo thì mai hãy nói. Biến đi.”
“Thằng này… Tao làm thế này là tốt cho mày đấy. Bảo ra thì ra đi, lằng nhằng.”
Hình như tên kia nói còn nhiều hơn thì phải.
Ye Jin chẳng còn hơi sức đâu mà cãi, lồm cồm bò ra khỏi chăn.
Tên kia đã say khướt, loạng choạng. Hoặc có thể là do mắt Ye Jin hoa lên. Hắn dẫn cậu đến phòng sinh hoạt chung. Vừa mở cửa, mùi khói thuốc nồng nặc như hang chồn và mùi đặc trưng của lò sưởi ga xộc thẳng vào mũi.
“Gọi tao ra làm gì?”
Ye Jin hỏi bằng giọng uể oải. Pyun Yong Gwang đang ngồi chễm chệ giữa bàn, bày đầy ắp chân gà, gà rán và gà tẩm gia vị.
Cái dáng vẻ phì phèo điếu thuốc trông chẳng hiểu sao lại giống Kwon Hyung Do. Nhất là cái kiểu kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón áp út.
“Này. Mày ngủ với Giám đốc bao lâu rồi?”
‘Răng’ nhếch mép, hỏi, lộ rõ vết răng trên má. Hắn nắm tay đấm vào lòng bàn tay đang xòe, tạo ra tiếng bốp bốp.
“Lỗ đít có toác ra không? Của Giám đốc to cỡ nào? To thật à? Cho mày bao nhiêu tiền boa? Bao giờ thì đến lượt bọn tao?”
“Gọi tao ra làm gì?”
Ye Jin hỏi, giọng mệt mỏi. Vì cảm cúm nên cậu không thay quần áo mà cứ thế đi ngủ, nên càng thêm rũ rượi.
“Giám đốc bảo tiền thừa thì đưa cho mày. Nên tao đã hơi tiết kiệm.”
‘Răng’ lục túi, rồi chìa nắm đấm ra. Nhìn kỹ thì thấy ngón cái thập thò giữa ngón trỏ và ngón giữa đang nắm lại. Hắn búng ngón cái một cách thô bỉ, khiến đám du côn xung quanh cười hô hố.
Ye Jin nhìn, trong đầu thoáng chế giễu.
“Mày khoe cu à? Trông cũng to đấy.”
“Thằng đĩ này…
Mặt ‘Răng’ đỏ gay, vơ lấy chiếc gạt tàn khạc đờm. Tiếng nhổ nghe thật kinh tởm.
“Tiền thừa mày cầm lấy…”
Ye Jin không còn hơi sức đôi co, định quay đi.
“Ê. Khoan. Cầm lấy đi. Bảo là sẽ kiểm tra đấy.”
Nhưng lần này, ‘Răng’ ném tiền thừa thật.
Một đồng 500 won và ba đồng 100 won lăn lông lốc đến chân Yê Jin rồi dừng lại.
“…”
Ye Jin lẳng lặng nhìn mấy đồng xu.
“Sĩ diện không dám nhận chứ gì?”
‘Răng’ cười khẩy. Trái với dự đoán của hắn, Yê Jin nhặt tiền lên, bỏ vào túi.
“Cảm ơn. Để tao trả nợ. Vì là tiền Giám đốc cho chắc người ta sẽ tính lãi gấp đôi nhỉ? À không, nếu tao chịu chiều hắn một chút thì có khi cũng được 3 phần ấy chứ. Nghe nói hắn ta thích tao lắm.”
Miệng Ye Jin tự động thốt ra. Có vẻ như cậu đã say.
“Bọn mày chỉ biết chảy nước miếng như chó, còn người ta thì đã chén sạch, sướng phải biết. Dương vật của Kwon Hyung Do to vãi.”
Ye Jin rút tay khỏi túi, dang rộng hai bên, loạng choạng. “To bằng… chừng này…” Giọng cậu kéo dài.
Tuy nhiên, sự chú ý của đám đàn em đang hăng máu không đổ dồn vào cánh tay cậu, mà vào cái túi nilon rơi ra khi Ye Jin rút tay. Pyun Yong Gwang nheo đôi mắt vốn đã nhỏ lại, rồi đứng bật dậy.