Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 36

Chương 36

‘Chết tiệt. Lỡ dại rồi à? Giờ mà ăn đòn thì chắc chầu trời quá.’

Ye Jin nhắm nghiền mắt, và cứ mỗi lần cậu hé mắt, khuôn mặt xấu xí với vết sẹo đáng tự hào do chính cậu gây ra lại càng gần hơn. Đến khi tên kia gần sát mặt, Ye Jin nhắm chặt mắt, nghiến răng ken két. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Cái này là cái gì?”

‘Răng’ nhặt cái túi nilon bên cạnh Ye Jin lên, hỏi. Ye Jin chậm rãi chớp mắt, đáp:

“Bột nêm…”

Nghe vậy, ‘Răng’ quay lại nhìn, mặt rõ vẻ “buồn cười vãi mà phải nhịn”. Đám lâu la đã đánh hơi được, mắt long đỏ ngầu, nước dãi chảy ròng ròng. Trừ bọn jockey và đám con nợ, chúng là những kẻ ở đáy xã hội, mới chỉ được nghe phong thanh về thứ thuốc “thần thánh” kia.

Trừ mỗi ‘Răng’ là có chút cơ hội thăng tiến.

Kẻ nào đã khơi ra tin đồn về thứ thuốc này cho đám lâu la? Chính là ‘Răng’ chứ ai.

Thế mà Seon Ye Jin lại có thứ gì đó, bảo là bột nêm. Nếu đúng là muối thật thì cứ việc chấm gà rán mà chén, còn nếu không… hôm nay sẽ là ngày giỗ đầu của hắn.

“Vậy tao dùng cái này được chứ? À, ừm, đang định ăn gà rán mà lại hết muối.”

“Xài…xài đi…”

Ye Jin ậm ừ, giọng rời rạc.

Giờ thì ‘Răng’ chẳng còn hơi đâu mà đánh đập hay lật Ye Jin ra khám xét nữa, mà lại sốt sắng tống cổ Ye Jin đi. Bớt được một miệng ăn còn quan trọng hơn.

“Ờ, ờ. Biết rồi. Biết rồi thì cút đi. Ngủ như chết hay đi bú cu cho Giám đốc tùy mày.”

Bị đẩy ra, Ye Jin lảo đảo ra khỏi phòng. Thấy lạ vì bị thả đi dễ dàng, cậu quay lại thì cửa phòng đã sập đóng rầm. Qua khe cửa hẹp, Ye Jin thoáng thấy đám lâu la giơ hai tay hò reo, rồi biến mất.

Ye Jin đờ đẫn chớp mắt, lẩm bẩm:

“…Muối thôi mà làm như ghê gớm lắm. Mấy thằng ngu.”
***

‘Răng’ và đám lâu la bò lê lê dưới sàn. ‘Răng’ tụt quần, giơ cái dương vật đang cương cứng, rỉ ra chút tinh dịch, nhìn trần nhà cười hềnh hệch.

‘Răng’ lục lọi trong mớ ký ức hỗn độn, tìm về cái thời oanh liệt của mình. Chính là hồi cấp ba.

Dụ dỗ, dọa nạt đám mọt sách để moi tiền, đi chơi bi-a, bowling, hở ra là trốn học đi hát karaoke với mấy em trường nghề bên cạnh. Dùng chứng minh thư giả để vào mấy quán karaoke đèn mờ, có chữ ‘ㅇ’ trong tên được vẽ hình trái tim, cũng là ổ mại dâm trá hình, và ở đó, hắn quen biết với mấy gã giang hồ ở đây.

Giờ nghĩ lại, toàn một lũ chẳng ra gì. Chẳng biết giờ lưu lạc phương nào. Nghe đâu cái xe chở hắn và đám bạn trong lễ tốt nghiệp cũng là xe lậu. Pyun Yong Gwang thất vọng, và thề rằng sẽ không sống lay lắt, chẳng ra thể thống gì như mấy gã đàn anh vô dụng kia.

Thế mà, đm… lại phải mục xương ở cái nơi hôi hám này.

“Đ.m đời. Không thể thế được… Ưư…”

‘Răng’ vừa rên rỉ vừa xuất tinh. Không thể thế được, không thể thế được. Dù cho có xuất ra thứ tinh dịch loãng toẹt vì phê thuốc, dương vật vẫn cương cứng, hắn liên tục dùng tay thủ dâm. Mọi thứ trước mắt méo mó, rực rỡ như kính vạn hoa. Cứ như thể nhìn thấy rõ từng sợi tóc bóng đèn nhấp nháy. Trong cơn phê, hắn chẳng hề hay biết cửa phòng đang mở.

“Mẹ kiếp. Thối hoắc mùi tinh trùng.”

Giọng nói the thé vang lên, nhưng méo mó như tiếng băng cát-xét hỏng, chẳng lọt vào tai ‘Răng’.

Kwon Hyung Do đạp mấy gã ngáng đường, tiến về phía ‘Răng’. Bị đạp mạnh đến mức nôn thốc nôn tháo mà vẫn cười hềnh hệch, xem ra thuốc mới ngấm được chưa đầy 15 phút.

“Để xem nào.”

Kwon Hyung Do nhìn quanh, vớ được một đôi đũa sạch. Trên bàn, có một túi thuốc đã bóc. Chính là thứ mà hắn đã lừa Seon Ye Jin là muối ăn.

Thong thả bóc đôi đũa, Kwon Hyung Do chấm thuốc, dí thẳng vào lỗ mũi ‘Răng’. Bịt kín hai lỗ mũi, chỉ vài hạt thuốc ngấm qua niêm mạc cũng đủ khiến hắn lại phê, cười ngây dại. Kwon Hyung Do lùi lại một bước trước những cử động ngày càng nhanh của Pyun Yong Gwang.

“Mạnh quá nhỉ. Tao đã điều chỉnh liều lượng từ thuốc cho ngựa rồi đấy.”

Là loại thuốc mà anh phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được. Vì đã qua tay quá nhiều, nên không rõ nguồn gốc, nhưng theo lời tên bán thuốc mà anh đã vất vả tìm được ở vùng lân cận thì đây là đường dây. Đang không biết lấy gì để thử xem thuốc này và con ngựa kia có “chuẩn” không, thì may quá.

Kwon Hyung Do rút một ống tiêm rỗng từ trong túi, cắm vào cánh tay ‘Răng’, rút máu. Anh sẽ dùng cái này để so với kết quả thử doping của ngựa. Xem có khớp không.

“Ông già giờ đang ở Yangyang à. Hay là Eumseong nhỉ?”

Kwon Hyung Do gãi đầu. ‘Răng’ vừa khóc vừa cười, lại xuất tinh lần nữa. Dương vật đỏ ửng, sưng tấy, trông có vẻ đau đớn.

“Kệ mẹ nó. Cứ gửi đi đã.”

Sở dĩ anh làm mẫu thử này là để dùng nó làm mồi nhử, nhúng tay vào đường dây ma túy.

Nhưng nhờ Seon Ye Jin, kế hoạch đã thay đổi chút ít.

Kwon Hyung Do tin chắc rằng trong số những nhân viên ở đây, có kẻ dính líu đến đường dây ma túy. Và một kẻ như vậy thì tổng quản sẽ không dễ dàng thả ra. Lọc đi lọc lại, có vài tên dù đi làm “việc” vẫn không phải chuyển chỗ, mà lần nào cũng quay về đây. Thật trùng hợp, một trong số đó lại là cái thằng bị Seon Ye Jin cắn. Vậy thì, thằng này dù không bị Seon Ye Jin xử thì cũng chẳng đi đâu được.

Thằng ngu. Vì muốn gây sự với Seon Ye Jin mà tự chui đầu vào rọ.

Kwon Hyung Do đá mấy thứ trên bàn xuống đất, ngồi xuống. Chân anh dài đến nỗi dù có ngồi khoanh chân thì đầu gối vẫn còn cong rất nhiều.

“Seon Ye Jin đúng là jockey may mắn.”

Mắt Kwon Hyung Do sáng long lanh.

Chỉ nhìn thoáng qua gói thuốc bột trông chẳng khác gì muối tinh mà đã nhận ra ngay và tổ chức tiệc tùng. Điều đó có nghĩa là hắn đã biết quá rõ về nó rồi.

Sự nghi ngờ của Kwon Hyung Do đã trở thành chắc chắn. Đây chính là đầu mối.
***

Có vẻ như bị cảm nặng. Đầu như có cả quả chuông trong óc. Cậu ôm cái đầu đau như búa bổ, cố gắng gượng dậy đi tắm rửa mà cả người nóng ran, từ mặt đến nách.

Cậu cố ăn sáng nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Seon Ye Jin chỉ muốn quay về phòng nằm, nhưng số phận chẳng khác nào con ngựa kéo cối xay, cứ phải quay vòng vòng một chỗ, nên đành lê xác đến văn phòng.

“Ơ…”

Trong văn phòng có tiếng ồn lạ. Ye Jin nhận ra hơi muộn. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với chiếc ghế sofa da đen là một chiếc TV màn hình phẳng. Có vẻ là hàng mới, mỏng hơn mấy cái cậu từng thấy.

Ye Jin chẳng còn hơi sức đâu mà hỏi TV ở đâu ra, ngồi phịch xuống ghế. Kwon Hyung Do đang ngồi dang tay trên sofa, xem bộ phim hình sự về cảnh sát chìm với vẻ mặt nghiêm trọng, ngẩng đầu lên.

“Sao lại tàn tạ thế kia?”

Trùng với tiếng một nhân vật hét lớn “Ta chính là cảnh sát đây”, Ye Jin không nghe rõ Kwon Hyung Do nói gì.

Người run lẩy bẩy, bật máy tính thôi cũng thấy khó khăn.

“Này. Ngày kia đua rồi, tình hình sao thế hả?”

Kwon Hyung Do hỏi lại, nhưng Ye Jin không đáp.

Kwon Hyung Do tắt bộ phim chán òm, tiến về phía Ye Jin. Tiếng bước chân nặng nề, quen thuộc của anh khiến Ye Jin càng thêm đau đầu.

“Sao thế? Ốm à?”

“Biến đi.”

Ye Jin chống tay lên trán, lẩm bẩm. Chậm rãi di chuột, mở Word. Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin, rồi đi về phía bàn làm việc, lấy một tập tài liệu màu vàng đưa cho Ye Jin.

“Đây là vé bán được hôm qua.”

Công việc… vẫn chưa xong.

Ye Jin mệt mỏi nhìn tập tài liệu.

Khi nào đất chưa đóng băng thì còn đua ngựa. Mặt đất hơi đóng băng vào buổi sáng, tan vào buổi trưa, rồi lại đóng băng vào ban đêm. Chắc khoảng tháng sau sẽ tạm nghỉ. Đó là giai đoạn khó khăn. Vì doanh thu giảm nên Colosseum phải tìm nguồn thu khác, đây là lúc các Jockey hay biến mất rồi quay lại nhất. Có những kẻ không trở về, hoặc có về thì cũng không còn tỉnh táo, rồi lại sớm biến mất.

Vì thế, vào mùa đông, càng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Đến mức phải đi làm thuê ở công trường gần đó để kiếm tiền trả lãi, mà còn ốm đau, không trả được nợ, thì kết cục thế nào, ai cũng đoán được.

Thế mà, tại cái tên Kwon Hyung Do như ngựa đực động dục kia.

‘Không được. Nói thế lại tội con ngựa.’

Ye Jin lắc đầu, lật giở tập tài liệu.

Xem qua thì thấy rõ tiền đặt cược giảm. Trước kia thì không biết, nhưng làm việc này nhiều, cậu đã quen với dòng tiền ra vào. Rõ ràng quy mô các khoản tiền đổ vào đang giảm dần. Và lần này là lần giảm mạnh nhất.

Chết thật. Ye Jin cắn môi. Phải tranh thủ kiếm tiền trước khi vào kỳ nghỉ mới được.

“Mấy cái trận đua chán ngắt. Ngay từ đầu, đây không phải là nơi để đầu tư nuôi ngựa hay người. Ở đây là vậy.”

Kwon Hyung Do nói như đọc được suy nghĩ của Ye Jin. Ye Jin vừa đọc số liệu vừa ôm đầu nhức buốt. Bàn tay nóng, mà trán còn nóng hơn.

“Thà bán quách ngựa đi, còn người thì tống vào sòng bạc hay nhà chứa, để chúng nó tự kiếm sống…”

Kwon Hyung Do còn lải nhải gì đó, nhưng Ye Jin không nghe thấy. Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn… À không, một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn… Không…

Đếm đi đếm lại mấy lần mà vẫn nhầm. Ye Jin nhắm chặt mắt rồi mở ra. Tiền mình được chia là bao nhiêu nhỉ? Nợ còn bao nhiêu? Còn bao nhiêu cuộc đua nữa…?

“Hay là, như cái tên của nó, xem xem giữa người và thú, ai sống sót…”

“Im… Im mồm lại đi!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo