Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 46

Chương 46

“Tôi về chót là tại ai chứ! Tại anh chứ còn ai!”

Ye Jin hét lên, giọng khản đặc vì đau đớn và uất ức.

“Tại anh! Tại anh cứ ép buộc tôi! Tôi đã bảo là không được rồi cơ mà. Đã bảo là không được! Mai có cuộc đua rồi! Chết tiệt, đau đến mức không ngồi được. Cứ dạng chân ra là như muốn rách toạc, còn đùi trong thì như bị dao lam cứa!”

Sau đó, Ye Jin vẫn không ngừng gào thét, tiếng kêu ai oán như xé ruột gan.

Mãi một lúc sau, khi cậu đã kiệt sức thở không ra hơi, Kwon Hyung Do đã kiên nhẫn chờ đợi, mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, đầy vẻ mỉa mai.

“Chỉ có thế thôi à? Là tại cậu nhỏ của tôi à?”

“Ha… Ha…” Ye Jin chỉ còn biết thở dốc, không còn sức để đáp lại.

“Ừ thì…cái lỗ của cậu đúng là chặt thật. Hôm đó thì càng chặt hơn.” Anh thản nhiên thừa nhận, như thể đó là một lời khen.

“Đó là cưỡng bức.” Ye Jin gằn từng chữ, cố gắng lấy lại hơi thở.

“Cảm ơn vì đã hiểu rõ. Tôi đã lo là cậu sẽ coi nhẹ chuyện đó đấy.” Kwon Hyung Do đáp lại một cách trơ trẽn.

Ye Jin nổi gân xanh trên trán. Cậu nhanh chóng tiến đến, túm lấy cổ áo Kwon Hyung Do, nghiến răng nghiến lợi. Vì chênh lệch vóc dáng quá lớn, cậu phải ngước nhìn Kwon Hyung Do. Dù đang ở thế phải nhìn lên nhưng Ye Jin không hề tỏ ra yếu thế, chính là nhờ đôi mắt chỉ còn lại sự giận dữ đến mức điên cuồng kia.

Thật nực cười, nếu không có sự giận dữ đó thì đôi mắt màu nâu nhạt trong veo kia có lẽ sẽ chỉ toát lên vẻ thanh tú, u buồn, một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.

“Nói mới nhớ, trông cậu rất khêu gợi đấy.” Kwon Hyung Do buông một câu tán tỉnh đầy thô lỗ.

“Im đi. Vì anh mà cuộc đời tôi càng thêm khốn khổ.” Ye Jin nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn giận đang chực bùng nổ.

“Nếu biết hôm nay tôi đã cứu cậu thế nào, cậu sẽ không nói được những lời đó đâu?” Kwon Hyung Do nhếch mép cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

Đương nhiên, Ye Jin, người không hề biết gì về chuyện của con trai thứ ba nhà Banwol, liền cười khẩy, một tiếng cười đầy vẻ khinh bỉ. Cậu muốn nhổ nước bọt vào mặt anh nhưng lại cố gắng kiềm chế.

“Cứu? Cứu cái gì. Vốn dĩ đã khốn khổ rồi, nhưng từ khi anh xuất hiện, cuộc đời khốn nạn này lại càng thêm mệt mỏi…” Ye Jin cay đắng nói, giọng nói run rẩy vì tức giận.

“Này. Nhưng tôi hơn cậu mấy tuổi, sao cậu cứ xưng hô trống không thế. Không biết trên biết dưới à, hả…” Kwon Hyung Do nhếch mép cười, một nụ cười đểu giả.

Dù Ye Jin có túm chặt cổ áo anh đến đâu, anb cũng không hề thấy khó thở. Phải là người đã từng trực tiếp bóp cổ người khác mới biết được phải nắm chặt đến mức nào thì người ta mới nghẹt thở. Kwon Hyung Do dễ dàng gỡ tay Ye Jin ra, bẻ ngoặt lại một cách thô bạo.

Ye Jin định bụng sẽ hét lên rằng dù anh có lớn hơn bao nhiêu tuổi thì cũng là sống một cách vô ích, có gì đáng tự hào, Nhưng cơn đau dữ dội khiến cậu chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng.

“Nếu không có tôi ngày hôm nay thì chắc cậu đã phải đến cái chỗ của thằng bệnh hoạn kia rồi. Cậu sẽ phải dùng miệng với hắn, rồi để hắn đâm vào cái lỗ của cậu. Có lẽ sau trải nghiệm đó cậu sẽ nhận ra, à, dương vật của Kwon Hyung Do mới là hàng xịn, đúng không? Hay là giờ đi kiểm chứng luôn nhé?” Kwon Hyung Do nói một cách tàn nhẫn, như thể đang đùa cợt.

Khuôn mặt vốn đã đau đớn của Ye Jin trở nên tái mét. Lời của Kwon Hyung Do không phải là lời đe dọa suông mà là một sự thật tàn khốc. Cậu biết, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.

“Khó chịu thật…”

Vừa cười nham nhở, Kwon Hyung Do vừa nói về sự khó chịu. Rõ ràng là đùa cợt trên nỗi đau của người khác.

“Sao cậu cứ xấc láo thế. Nếu là đứa khác thì tôi đã móc một bên mắt ra cho nó nhìn cảnh tôi nhai con mắt còn lại như nhai kẹo rồi. Cậu không thấy quý trọng mạng sống à?”

Ye Jin thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Kwon Hyung Do liếc nhìn chiếc mũ bảo hiểm rơi trên sàn, rồi giẫm chân lên nó, một hành động đầy ác ý. Tiếng rắc rắc vang lên khi chiếc mũ va chạm với sàn. Kwon Hyung Do thở dài một cách giả tạo.

“Giá mà chúng ta có thể hòa thuận với nhau nhỉ? Tôi cũng không muốn nổi giận với cậu. Hửm?”

Đầu óc Ye Jin sôi sục đến mức không thể suy nghĩ một cách lý trí, toàn bộ như chứa đầy bọt khí, nhưng lại không có cách nào, không có đường nào để giải tỏa, cậu liền cắn chặt môi đến bật cả máu. Kwon Hyung Do chẳng mảy may quan tâm đến cánh tay đang bị anh vặn của cậu, cứ thế nắm lấy hai má làm cho môi cậu bĩu ra. Dù đang trong tình huống tức giận nhưng trông cậu vẫn thật đáng yêu. Anh bật cười.

“Đúng là đáng yêu. Thằng nhóc này.”

Dù Ye Jin có nhìn Kwon Hyung Do bằng ánh mắt căm thù đến mức nào, anh cũng không hề nao núng. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn.

“…….”

Những bọt khí nóng, không có lối thoát, cuối cùng lại trào ra từ mắt Ye Jin, biến thành những giọt nước mắt nóng hổi. Một khi đã trào ra nước mắt liền tuôn xối xả. Ban đầu khó khăn nhưng về sau thì dễ dàng. Kwon Hyung Do nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang khóc nức nở của Ye Jin, như thể muốn rút hết hơi nóng đang thiêu đốt cơ thể cậu ra bằng đường đó, rồi đột nhiên lật ngược mí mắt Ye Jin. Một hành động thô bạo, không chút nương tay.

“Thả ra, thả ra…!” Ye Jin hét lên, cố gắng vùng vẫy.

“Cậu đã cố gắng đến mức nào thế này? Mắt vỡ hết cả mạch máu rồi.”

Khi lật mí mắt dưới lên, có thể thấy rõ những mạch máu chằng chịt như mạng nhện và phần niêm mạc bên trong đỏ ửng, sưng tấy như sắp vỡ tung.

Kwon Hyung Do tặc lưỡi, tỏ vẻ thương hại, rồi lại sờ lên trán Ye Jin.

“Gì thế này. Đi bệnh viện để làm gì cơ chứ? Lại sốt rồi này.”

“Đau, đau mà. Tôi đã bảo là đau mà.” Ye Jin nức nở, giọng nói đầy ai oán.

Cậu đã đau từ trước rồi. Nhưng anh lại chẳng hề để ý đến tình trạng ốm yếu, mệt mỏi của cậu, vẫn cứ giày vò, giờ lại còn giả vờ quan tâm. Thật đáng ghét.

Ye Jin khóc nức nở, nước mắt giàn giụa. Tất cả là tại Kwon Hyung Do. Nhưng điều đáng buồn hơn cả là, nếu ngay từ đầu cậu không rơi vào tình cảnh này thì đã không phải gặp thằng khốn này.

“Tôi, tôi đã bảo là tôi đau mà. Hôm nay cũng đau. Đau chết đi được… Phía sau thì như sắp nứt ra, hức hức…” Ye Jin nức nở, cố gắng diễn tả nỗi đau đớn của mình.

“Phía sau thì vốn dĩ đã nứt ra rồi mà.” (Ý nói đến khe mông) Kwon Hyung Do đáp lại một cách thản nhiên, như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

Vừa nói những lời như cứa vào lòng người khác, Kwon Hyung Do vừa kéo Ye Jin vào, ép cậu nằm xuống ghế sofa. Ye Jin đang sốt cao trở lại, chóng mặt đến mức không thể đứng dậy nổi, đành bất lực nằm xuống.

Kwon Hyung Do lục lọi tủ lạnh trong văn phòng, lấy ra một lon nước tăng lực. Vốn dĩ những thứ này được dùng để sẵn để pha với rượu, tăng hưng phấn, chứ không phải để chăm sóc người bệnh.

“Uống đi. Đừng có khóc lóc rồi ngất xỉu.” Kwon Hyung Do ra lệnh, giọng nói lạnh lùng.

“…….” Ye Jin không đáp, chỉ nhìn anh chằm chằm.

“Sao. Muốn chết nên không uống, định giở trò mè nheo à?” Kwon Hyung Do mỉa mai.

Ye Jin lườm Kwon Hyung Do rồi giật lấy lon nước, uống một cách miễn cưỡng. Kwon Hyung Do quan sát Ye Jin, người đang ốm mệt nhưng vẫn cố gắng mở lon nước trên bàn. Cuối cùng, Ye Jin cũng tự mình mở được lon nước và Kwon Hyung Do vẫn chỉ đứng nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.

“Không thấy nói muốn chết nữa rồi nhỉ.” Anh nhận xét, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Chả ai muốn thế cả.” Ye Jin sau khi uống cạn một nửa lon nước tăng lực, vừa lau miệng vừa lẩm bẩm, giọng nói đầy oán giận.

Sau khi làm loạn một trận, có vẻ như cậu đã kiệt sức, liền nằm vật ra. Ye Jin cảm thấy kinh tởm khi nghĩ đến việc cái ghế sofa này đã bị những gã du côn thô lỗ kia ngồi lên, nhưng cậu không muốn cho Kwon Hyung Do thấy cảnh mình loạng choạng ngã xuống nếu đứng dậy, nên đành cắn răng chịu đựng.

“…….”

Một khoảng lặng trôi qua, nặng nề và ngột ngạt.

Khác với lũ nhóc du côn luôn ồn ào không ngớt, Kwon Hyung Do lại khác biệt ở điểm này. Dù có vẻ ngoài ăn mặc lôi thôi, bất cần và tính cách có vẻ hời hợt, nhưng Kwon Hyung Do lại không hề thấy khó chịu với sự im lặng. Ye Jin vốn là người ít nói và không thích giao du, đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự yên tĩnh này, và nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Cậu thả lỏng cơ thể, cố gắng hít thở đều đặn.

Ye Jin không hề hay biết sự yên tĩnh hiếm hoi này là do Kwon Hyung Do mang lại. Cậu chỉ đơn thuần là cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Kwon Hyung Do có thể thấy rõ từng chút một, sự căng thẳng trên những sợi thần kinh của Ye Jin, vốn luôn dựng đứng không bao giờ được thả lỏng, đang dần dịu đi. Khóe môi mím chặt, và hàng lông mày cau có cũng giãn ra, bớt đi vẻ căng thẳng.

Kwon Hyung Do, vừa chống cằm, vừa quan sát không bỏ sót những thay đổi đó, nghĩ thầm. Cậu ta đang toan tính điều gì vậy nhỉ?

Ye Jin nổi bật với vẻ ngoài đặc biệt, nhưng sự thật là những người như cậu thường chỉ được khách hàng gọi đến một vài lần vì tò mò, rồi thôi. Kwon Hyung Do ngay từ đầu đã không có ý định duy trì Colosseum lâu dài, mà chỉ là để phô trương thanh thế, nên anh không có kế hoạch hoang đường nào như việc tìm kiếm và ghép đôi để kiếm lợi.

Ban đầu, ý định của anh chỉ là để những người như họ tiếp xúc với khách VIP để xem thuốc phiện được sử dụng ra sao. Nhưng Ye Jin đã thể hiện tốt hơn mong đợi, và nguồn cung cấp thuốc lại dễ dàng hơn dự đoán, nên kế hoạch ban đầu có vẻ không còn cần thiết nữa.

Nói cách khác, dù có bệnh xã hội hay không thì cũng không cần thiết phải đẩy Ye Jin cho ai cả.

Nhìn khuôn mặt Ye Jin đang thở đều, Kwon Hyung Do hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Cái thằng nhóc bệnh hoạn nào… Không biết tự lượng sức mình.

Kwon Hyung Do từ từ bỏ tay đang chống cằm xuống. Bàn tay anh khẽ vuốt theo đường quai hàm rồi hạ xuống đầu gối. Một tiếng hừm khẽ vang lên, như thể đang suy nghĩ điều gì, khi anh chuẩn bị đưa tay chạm vào mặt Ye Jin thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh, mở toang.

“Kwon Hyung Do, thằng chó chết, thằng khốn nạn, thằng ranh con. Mày ở đâu.”

Là Giám đốc Ma. Giọng nói the thé đầy giận dữ của ông ta vang vọng khắp căn phòng.

“Mày coi thường tiền bối đến mức nào mà dám tự ý đổi chỗ mà không báo cáo với tao hả. Mày có biết tao đã phải chạy đôn chạy đáo ở Gangwon Do như thế nào không? Tao có nên móc mắt mày ra, xay nát, rồi cho chó ăn không đây?”

Vừa rít thuốc lá phì phèo, Giám đốc Ma vừa xông vào phòng với vẻ mặt dữ tợn. Bất chấp không gian kín, hắn ta vẫn thản nhiên khạc nhổ bãi đờm, trong khi Kwon Hyung Do vẫn giữ nụ cười trên môi và từ tốn đứng lên.

‘Ồn ào chết đi được. Tiếng loảng xoảng sao mà ầm ĩ thế?’ Vẻ coi thường Giám đốc Ma lộ rõ trong ánh mắt của Kwon Hyung Do.

Dù vậy, Kwon Hyung Do vẫn khẽ cúi đầu chào. Một hành động lấy lệ, không hề có chút thành ý.

“Mày có biết tao đã phải vất vả thế nào không? Thế mà nghe được cái gì? ‘Chúng tôi không thể tùy tiện nói về nơi ở của Giám đốc Kwon.’ Cái thứ này đây. Đây là du côn à. Hả? Khinh thường bậc tiền bối còn hơn cả cỏ rác, đó là cái thứ mày gọi là du côn hả? Lũ hậu bối mất nết thế này là do ai. Chẳng phải tại cái thằng tiền bối như mày dạy hư hay sao?”

Giám đốc Ma giậm mạnh đôi giày sáng bóng xuống mặt bàn. Lực tác động khiến chiếc bàn ván ép rẻ tiền ngay lập tức bị một lỗ thủng lớn. Mạt cưa bắn tung tóe, tạo thành một màn bụi mờ ảo.

“Chắc là tôi dạy dỗ bọn nhóc không tốt rồi. Là do năng lực của tôi kém cỏi. Tôi xin lỗi.”

Nghe lời xin lỗi thản nhiên, với hai tay chắp sau lưng, cơn giận của Giám Đốc Ma càng bùng lên dữ dội.

Chính là thái độ đó. Cái thái độ như thể có chỗ dựa vững chắc, khiến hắn ta phát điên. Từ cái thời Chủ tịch Choi còn được gọi là anh cả, chứ không phải Chủ tịch, người đã lăn lộn trong giới xã hội đen cùng ông ta, không phải là thằng nhóc non choẹt này, mà là chính hắn. Ta, Ma Gi Jung! Vậy mà giờ đây lão già Chủ tịch Choi đó, không biết đầu óc có vấn đề gì không, lại đi tin dùng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, khiến hắn ta tức đến phát điên.

Giám đốc Ma nhăn mặt, tiến lại gần, sát khí đằng đằng. Bước đi hùng hổ, vung tay thật mạnh, như muốn hất tung chiếc áo vest, rồi tát thẳng vào mặt Kwon Hyung Do.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo