Madam Joo cắn môi, một bờ môi được vẽ tỉ mỉ, rồi thì thầm thận trọng:
“Tôi nghe nói con trai út của chủ tịch đã chết vì ma túy.”
“Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt biết mấy, nhưng phu nhân đã phải chịu đựng rất nhiều. Tình cảm gia đình họ rất sâu đậm.”
Và chủ tịch Choi thì yêu thương vợ mình hết mực.
Trong suốt thời gian điều trị chứng nghiện của con trai, và cho đến khi việc điều trị thất bại, dẫn đến cái chết đau lòng, vợ của chủ tịch Choi đã suy nhược đi rất nhiều. Chủ tịch Choi căm ghét ma túy là một sự thật ai cũng biết.
“Dù thừa biết hậu quả mà vẫn cố tình tuồn ma túy ra, hành động này rõ ràng không chỉ là dò xét đơn thuần. Kwon Hyung Do nghĩ ngay đến Giám đốc Ma- kẻ tình nghi số một không thể chối cãi – rồi đưa ngón tay ám mùi nicotin lên miệng mút.”
“Còn anh Jang thì chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Con người đó nhìn vậy thôi chứ tâm tính hiền lành lắm. Chỉ biết chăm chỉ làm việc của mình thôi.”
“Tôi biết. Nhưng anh Jang cũng không thể làm ngơ được.”
Nhưng ngẫm lại, về khoản lợi dụng người mình có quý trọng, thì mình cũng chẳng tốt đẹp gì hơn ai. Kwon Hyung Do nhếch mép. Có quý Jang Moon Yong thật đấy, nhưng nếu có thể tận dụng mà không làm thì đúng là đồ ngu. Chẳng phải chính anh đã đề nghị ém nhẹm mọi việc để một mình thao túng con át chủ bài đó sao? Chính anh đã nói sẽ đứng ra lo liệu mọi thứ. Vì vậy, từ việc dọn dẹp hậu quả đến cách khai thác tình hình này, đương nhiên phải do anh định đoạt.
“Ở Trevi vừa có một thằng nghiện ma túy chết đột tử. Tôi biết rõ anh Jang vô tội, nhưng đó không phải là chuyện chỉ mình tôi làm chứng là xong.”
Ánh mắt Madam Joo thay đổi. Nắm đấm đập mạnh xuống sàn run rẩy. Kwon Hyung Do huýt sáo. Anh Jang, anh gặp đúng người rồi đấy.
“Giám đốc Kwon, cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Uy hiếp gì chứ. Tôi đang cầu xin sự hợp tác thôi. Và tôi có món quà khác dành cho chị nữa. Cái này chỉ là tôi lo lắng cho anh Jang và chị thôi.”
Ôi, cái tên khốn nạn này! Ye Jin rùng mình trong chăn.
Cậu cố vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, tấm chăn càng quấn chặt lấy người. Ye Jin cất giọng nghẹn ngào:
“Đừng tin hắn, chị Joo. Nghe cái giọng điệu đáng ghét đó kìa!”
Kwon Hyung Do cười khanh khách, nghịch ngợm bóp chặt rồi thả lỏng các ngón chân Ye Jin.
Madam Joo nhìn Kwon Hyung Do không chút biểu cảm, rồi thở dài.
“Vậy ý cậu là bên cậu có nội gián, và chuyện này có liên quan đến Incheon?”
“Chủ tịch Choi sẽ không để yên đâu. Chị phải vừa cứu được cả đồng nghiệp, vừa cứu được anh Jang chứ.”
“Đúng là đồ khờ khạo. Chỉ được cái là sống quá tình cảm.”
Madam Joo nghiến răng.
“Thể nào cũng có vài kẻ đang đoán già đoán non. Phía Moon Yong, để tôi tìm hiểu thử xem.”
“Moon Yong?”
Ye Jin lẩm bẩm với giọng điệu ngập ngừng. Kwon Hyung Do nghe thấy, thờ ơ đáp:
“Ừ. Anh Jang nhỏ tuổi hơn chị ấy. Chị Joo của chúng ta già rồi…”
Kwon Hyung Do nhăn nhó ra vẻ đau đớn, cuốn danh bạ dày tuột khỏi tay rơi xuống đất. Madam Joo sau khi phi mạnh cuốn sách đó, không thèm nói thêm mà giơ ngón giữa rồi đứng dậy.
“Đừng liên lạc với tôi cho đến khi tôi gọi cho cậu. Trong bụng cậu chứa toàn là rắn biển hả? Tôi cứ tưởng là trăn chứ. Trăn còn hiền lành chán. Ye Jin à, đừng dây dưa lâu với loại người này. Độc địa lắm.”
“Cảm ơn lời khuyên của chị.”
Trong lúc đó, Kwon Hyung Do nghiêng người về phía Ye Jin, túm lấy má cậu, ép cậu há miệng, rồi giả giọng cậu một cách đáng ghét:
“Hẹn gặp lại chị sau nhé.”
Thấy Ye Jin tội nghiệp, vẫn cố giữ phép lịch sự chào hỏi, Madam Joo rốt cuộc không thể kiên nhẫn hơn. Cô liền dùng bàn chân đi đôi tất nilon mỏng của mình đá thẳng một cú vào đùi trần của Kwon Hyung Do.
Dù vậy, cô vẫn không hết giận mà chỉ thấy đau chân. Cái tên này có khi nào nhét đá vào người không?
Ye Jin cũng có cùng suy nghĩ.
“Giờ thì cởi cái này ra cho tôi!”
Ye Jin dùng chân đá mạnh vào đùi Kwon Hyung Do. Kwon Hyung Do lúc này mới nhớ ra, định cởi chăn cho cậu, nhưng thấy dáng vẻ bị gói như trẻ con của Ye Jin buồn cười quá, nên lại gối đầu nằm xuống bên cạnh cậu.
“Sao? Tôi thấy cậu ngoan ngoãn thế này cũng hay mà.”
Kwon Hyung Do nhẹ nhàng lùa tay vào mái tóc rối bù của Ye Jin đang thở hổn hển, rồi đột nhiên nhớ lại cảnh Seon Ye Jin đã hét vào mặt Madam Joo bảo cô đừng tin anh, cứ như thể mình là hiệp sĩ cứu mỹ nhân vậy. Anh liền cất tiếng hỏi:
“Cậu từng yêu đương mấy lần rồi? Chắc thích phụ nữ hơn tôi chứ?”
“Chứ không lẽ thích đàn ông hơn chắc?”
Ye Jin hỏi lại như thể đang hỏi một điều hiển nhiên.
“Anh cũng thích phụ nữ hơn tôi thôi. Tôi thì chắc chỉ là cái lỗ để anh giải quyết khi cần. Vả lại tôi cũng không phải là loại dễ bị tổn thương khi bị đánh.”
“Ừ, công nhận là cậu lì đòn thật, đánh cũng không gục. Nhưng tôi đã bao giờ động tay động chân với cậu đâu? Cậu nói vậy làm tôi hơi buồn đấy. Hay là cậu mong muốn chuyện đó à?”
Kwon Hyung Do vỗ nhẹ lên chăn. Cậu cảm nhận được nắm đấm cứng rắn chạm vào rồi rời đi.
“Nếu cậu muốn thì tôi chiều.”
“Ai mà thích bị đánh chứ.”
“Thỉnh thoảng vẫn có đấy. Chắc cậu chỉ gặp toàn người tẻ nhạt nên không biết, có những tên biến thái mà chỉ cần nghe chửi là đã cương lên rồi.”
“Như anh hả?”
Ye Jin ngây thơ hỏi lại.
Kwon Hyung Do không hề khó chịu khi Ye Jin coi mình là biến thái. Anh cười lớn rồi đáp qua loa: “Ừ, ừ.” rồi thò tay vào trong chăn, vuốt ve ngực Ye Jin.
“Sao đầu vú cậu nhỏ vậy?”
“Đừng có nói linh tinh nữa, mau thả tôi ra. Tôi còn phải đi tập luyện….”
Câu nói thốt ra theo thói quen khiến Ye Jin giật mình tỉnh táo.
“Tôi phải đi ngay! Có giờ mượn bãi tập. Phải đưa Clover ra. Nhanh lên. Không đùa đâu. Mau thả tôi ra!”
Ye Jin giãy giụa kịch liệt. Kwon Hyung Do thừa biết rằng cơ thể rất dễ bị tổn thương chỉ vì bị trói buộc, bất kể là bằng dây thừng hay chỉ là một tấm chăn mềm mại. Anh liền tháo tấm chăn đang quấn quanh cậu ra, trông như thể đang mở một cuộn kimbap, giúp Ye Jin thoát ra ngoài. Vừa được tự do, cậu vội bật dậy tìm quần áo mặc vào, nhưng rồi nét mặt chợt nhăn lại khi nhìn xuống chiếc quần lót trên người mình.
“Cái gu gì thế này….”
“Đẹp chứ? Đắt tiền đấy.”
“Anh hay mặc chung quần lót với người khác à…?”
“Đồ mới mà.”
Không tin lời Kwon Hyung Do, Ye Jin giật phắt chiếc quần lót đang mặc rồi quăng đi. Thấy cậu thôi không tìm đồ của mình nữa mà xỏ tạm vào chiếc quần dài, Kwon Hyung Do siết lấy dương vật đang dựng đứng của bản thân, khoái trá xem màn thoát y miễn phí ngay trước mắt.
“Cậu không có lông mu nên mặc thế này cũng không lo bị kẹp lông nhỉ.”
Ye Jin im lặng tìm cách ra khỏi phòng, nhưng dáng vẻ vội vã khiến cậu liên tục loạng choạng, suýt ngã. Trái ngược hẳn, Kwon Hyung Do lại ung dung mặc lại trang phục rồi cầm lấy chìa khóa xe. Lúc này, bóng Ye Jin đã ở tận cuối hành lang.
Anh túm lấy cậu như bắt cóc, kẹp vào nách rồi ép lên xe. Nếu là bình thường thì Ye Jin đã phản kháng dữ dội, nhưng có lẽ vì đang vội nên hôm nay cậu ngoan ngoãn lên xe.
“Công nhận là cậu mê ngựa thật đấy. Bầu bạn với loài vật không nói được tiếng người thì có gì thú vị nhỉ? Hay chính vì không thể trò chuyện theo cách thông thường nên cậu lại càng thấy hấp dẫn?”
Ye Jin càng không muốn đáp lại những lời đùa nhạt nhẽo của Kwon Hyung Do, nhưng rồi cũng nói một câu.
“Phải. Với tôi, ngựa còn đáng quý hơn người. Chúng rất thông minh. Cho rằng chúng không biết gì chỉ vì không nói được là cái nhìn thiển cận của những người như anh thôi. Chúng cảm nhận được mọi thứ, và chúng thấu hiểu tôi.”
“Chính cậu mới là người ảo tưởng đấy. Chúng chỉ là súc vật thôi. Cậu than thở với chúng thì tình hình của cậu có khá hơn không? Thà lăn lộn với tôi rồi nói chuyện chăn gối còn hơn.”
Kwon Hyung Do vừa lái xe vừa nhẹ nhàng dụ dỗ. Ye Jin không biết đó là dụ dỗ hay gì, bịt tai lại.
Mặc kệ cậu, Kwon Hyung Do tiếp tục.
“Tôi còn tìm riêng huấn luyện viên cho cậu nữa đấy. Không giống lũ kia, cậu chỉ việc an nhàn ngồi phòng ấm gõ máy tính thôi. Sung sướng biết bao nhiêu. Nghĩ kỹ thì tôi đã quá ưu ái cậu rồi, có khi còn thiệt cho mình ấy chứ. Vậy mà không có lấy một lời cảm ơn à?”
“…….”
“Sao. Hay muốn tôi bắt chước tiếng ngựa cho nghe?”
Kwon Hyung Do hí hí hí lên. Đúng là đồ điên. Anh có vẻ sẽ tiếp tục bắt chước tiếng ngựa cho đến khi Ye Jin trả lời.
Ye Jin càng áp chặt tay vào tai hơn. Hành động đó dường như chỉ khiến Kwon Hyung Do thêm hứng thú, những trò quấy rối càng lúc càng tăng cấp độ. Bất chấp điều đó, cậu vẫn dán mắt vào khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, cố gắng gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.
Nhờ đầu óc không còn vướng bận, cậu thấy lòng bình tĩnh lạ thường. Trong một phút bốc đồng, Ye Jin hạ kính xe xuống rồi lại vội vàng đưa tay bịt tai. Luồng gió mạnh phả vào mặt tức thì giúp cậu dễ dàng hình dung ra cảnh tượng mình đang phi nước đại cùng ngựa.
Kwon Hyung Do liếc sang bên rồi phát hiện Ye Jin đang nhắm mắt và mỉm cười nhẹ nhàng.
Mỗi khi dừng đèn đỏ, anh lại liếc nhìn, rồi khi thấy đầu Ye Jin dần nghiêng về phía mình, anh vươn tay ra. Anh nắm chặt đùi cậu. Ye Jin không muốn phá vỡ sự bình yên hiếm hoi vừa tìm được, nhưng bàn tay cứ kiên trì xoa bóp đùi cậu khiến cậu đành phải bỏ tay ra khỏi tai. Kwon Hyung Do hỏi ngay, như đã chờ đợi:
“Cậu quý Woo Cheol Yong vì ngựa hả? Vì anh ta chăm sóc ngựa cho cậu? Vì anh ta lắng lời nghe cậu nói? Cậu đúng là không có mắt nhìn người. Cái tên đó mới là kẻ thâm hiểm đấy. Nhìn ánh mắt hắn ta mà xem. Hắn ta thèm muốn cậu biết bao. Giờ này chắc đang ở trước mặt ngựa của cậu mà thủ dâm nghĩ về cậu rồi.”
“Anh nghĩ ai cũng giống anh chắc?! Đừng có nói nhảm nữa! Não anh toàn là tinh trùng à?”
Mãi rồi Ye Jin cũng chịu lên tiếng. Điều đó khiến Kwon Hyung Do lộ rõ vẻ hài lòng. Nhân lúc tâm trạng đang tốt, anh ta liền đưa ra lời cảnh báo về Woo Cheol Yong.
“Dù sao thì cũng đừng thân thiết với Woo Cheol Yong. Hắn ta không phải là người như cậu nghĩ đâu. Người bình thường ai lại đến cái chỗ này? Nhìn cậu là biết rồi. Cậu cũng hơi có vấn đề mà.”
Ye Jin không muốn nghe nên thà lại bịt tai lại còn hơn.
Lời của Kwon Hyung Do không hẳn là sai. Người bình thường sao lại đến đây. Woo Cheol Yong cũng chẳng nợ nần gì ở đây cả.
Nhưng cậu sợ. Mối quan hệ thân thiết giữa cậu và anh ta đã kéo dài hơn hai năm, đủ để cậu ít nhiều dựa dẫm vào người đó. Chính vì vậy, cậu sợ rằng nếu niềm tin này sụp đổ vì sự phản bội, trái tim cậu sẽ vỡ vụn.
“Tôi sẽ tự tạo khoảng cách. Dù sao thì tôi cũng còn cuộc sống riêng của mình để bận tâm.”
Ye Jin trả lời với giọng nhỏ như muỗi kêu.
Dường như thế vẫn chưa đủ với Kwon Hyung Do, anh liền yêu cầu thêm: “Không chỉ giữ khoảng cách, à không, từ giờ tuyệt đối không được nói chuyện với hắn nữa.” Cái thái độ đó của anh chẳng khác nào cha mẹ đang can thiệp vào chuyện bạn bè của con cái.