Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 62

Chương 62

Dù sao thì cũng không ổn nếu để Seon Ye Jin dành quá nhiều tình cảm cho tên đó. Đằng nào thì sau khi anh lợi dụng xong, anh ta cũng sẽ bị đẩy sang cho bên đường dây cũ hoặc Chủ tịch Choi thôi. Mà anh thì không kham nổi cảnh phải nhìn cậu khóc lóc vì chuyện đó. Chậc, nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi.”

Vì Kwon Hyung Do khăng khăng đòi đi xe của anh, và chẳng bao lâu họ đã đến Colosseum. Thật không ngờ đến đây lại khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, Ye Jin nhảy xuống xe trước cả khi nó dừng hẳn. Kwon Hyung Do đỗ xe qua loa, rồi ném chìa khóa cho một tên đàn em đang lật giở tờ báo lá cải và chảy nước miếng.

“Đưa cục cưng của tôi đi đỗ ở chỗ có nắng nhé.”

Tên kia bị chìa khóa đập vào đầu, trừng mắt nhìn, nhưng ngay lập tức cúi đầu khúm núm.

Trong khi Seon Ye Jin đi thẳng vào bãi tập, Kwon Hyung Do chọn ở lại bên ngoài. Anh không muốn ngửi mùi phân ngựa và cỏ khô nên chỉ đứng hút thuốc. Mãi sau khi anh hút xong hai điếu, Ye Jin mới dẫn con ngựa hình như là Clover hay Kroba gì đó đi ra. Cùng lúc đó, Kwon Hyung Do thô bạo ấn chiếc điện thoại đang đổ chuông vào túi. Tiếng chuông kêu dai dẳng rồi tự tắt.

“Không thay quần áo à?”

Ye Jin thấy hôm nay Kwon Hyung Do cứ lẽo đẽo theo mình thì rất phiền.

“Tôi thấy cậu mặc cái quần trắng đó là sexy nhất đấy. Tôi đã bảo họ may cái quần đó bó sát hơn rồi.”

“Đó không phải là quần áo đua ngựa. Anh nên tìm hiểu kỹ hơn đi”

“Ai quan tâm đến cái đó chứ? Quan trọng là giải trí thôi. Với những con bạc mà mắt thì dán vào màn hình, đầu óc thì quay cuồng, tay thì run rẩy, thì tinh thần thể thao chẳng quan trọng bằng việc họ thắng được bao nhiêu.”

Giọng điệu của Kwon Hyung Do vô cùng mỉa mai.

“Cho dù hoàn cảnh bắt tôi phải chạy ở đây, bản thân tôi vẫn tin mình là một Jockey. Còn anh…có lẽ trong mắt anh thì không phải vậy.”

Ye Jin buồn bã đáp, miệng đắng chát. Cậu phì nước bọt rồi đi vào bãi tập.

Do nắng ngày làm băng tan, mặt đất trở nên ẩm ướt. Trong lúc Ye Jin đang lơ đãng nhìn xuống nền đất thì Clover liên tục cọ mũi vào cậu, dường như không hài lòng với sự có mặt của người lạ.

“Ừ. Tao cũng không thích tên đó, nhưng ráng mà nhịn đi. Hắn mà lên mày thì cả tao và tôi đều mệt đấy.”

Kwon Hyung Do vừa nói như muốn cho ai đó nghe thấy, vừa nhếch mép cười, đi theo Ye Jin vào bãi tập.

“Cậu cứ chửi tôi hoài, bảo sao nó không ghét tôi cho được. Dù sao thì cả Jockey lẫn ngựa, ai đã thuê huấn luyện viên cho không biết nữa.”

“Không phải anh thuê, là tổng quản chọn.”

Ye Jin buông một câu châm chọc.

Ừ thì đúng là vậy. Kwon Hyung Do khẽ vuốt gáy, lưỡi tặc một tiếng. Anh chỉ chi một ít tiền, còn huấn luyện viên thì đã bảo họ tự tìm lấy.

“Sao cậu biết?”

“Tôi không nghĩ Kwon Hyung Do sẽ chọn Woo Cheol Yong.”

“Ờ, tôi vốn chẳng có ác cảm gì tên đó, đơn giản là không quan tâm… À mà này. Tôi không đòi cậu gọi ‘hyung’, nhưng ít nhất cũng phải gọi tôi là ‘giám đốc’ chứ?”

Thay vì trả lời, Ye Jin trèo lên lưng ngựa.

Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Kwon Hyung Do reo lên. Pin yếu nên anh kiểm tra người gọi đến, rồi thay pin dự phòng. Đợi điện thoại khởi động lại, vừa lên nguồn, anh đã gọi lại cho người kia.

Là chủ tịch Choi.

[Vừa nãy cố tình không bắt máy đấy à?]

“Đâu có ạ.”

Kwon Hyung Do quay lưng lại, trả lời.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

[Tôi nghe nói tên Giám đốc Ma đã mò xuống chỗ cậu rồi. Sao. Trông nó có giống tay trong không?]

“Có vẻ là vậy ạ.”

[Nhưng sao cậu không báo cáo?]

“À, nhìn cách chủ tịch nói chuyện thì có vẻ như chủ tịch cũng đoán được rồi mà.”

[Dù với cậu, thằng đó chỉ là một tiền bối khó ưa, nhưng với tôi nó lại như em trai ruột. Vì thế nên tâm trạng tôi mới không tốt chút nào.]

Kwon Hyung Do vuốt tóc.

“Chuyện đó thì điều tra thêm sẽ rõ thôi ạ. Vấn đề là không chỉ có Giám đốc Ma. Có vẻ như còn có bọn Incheon dính líu đến nữa. Tôi đang điều tra thêm về chuyện đó. Trong vòng một tháng sẽ có tin tức thôi.”

[Một tháng? Lâu quá.]

Giọng Chủ tịch Choi nghe có phần bực bội. Vì tiếng vó ngựa khá ồn, Kwon Hyung Do phải lấy tay bịt tai còn lại và yêu cầu nói lại.

“Sao vậy ạ? Bọn cớm đang làm rùm beng lên à?”

[Không phải cảnh sát mà là bên công tố. Hình như họ đánh hơi được gì rồi.]

“Ừm.”

Hiểu được tại sao cấp trên lại gấp gáp như vậy, Kwon Hyung Do bất giác khẽ rên một tiếng.

[Sao. Có gì rồi à?]

Kế hoạch ban đầu của Kwon Hyung Do là xử lý êm thấm với giới quyền thế, nhưng xem ra giờ mọi việc đã lệch hướng… Anh đưa tay lên vuốt mặt tỏ vẻ phiền muộn.

“Con trai một ủy viên hội đồng thành phố đột tử chết rồi ạ. Vì nguyên nhân cái chết khá đặc biệt nên chắc họ sẽ không làm lớn chuyện đâu, nhưng—.”

Chủ tịch Choi ngay lập tức chửi bới một tràng dài. Kwon Hyung Do nhăn mặt, đưa điện thoại ra xa.

Chủ tịch Choi là người nóng tính. Lúc này, thay vì hùa theo, tốt hơn là cứ để ông ta tự bình tĩnh lại.

Khi giọng Chủ tịch Choi dịu lại, Kwon Hyung Do định quay sang nhìn Ye Jin. Con ngựa lúc này đã phi ra rất xa, lao đi vun vút với dáng vẻ thuần thục trên đường đua. Mỗi cú bật nhảy, bốn chân rời mặt đất, thân hình cường tráng vươn dài, tỏa ra hơi nóng. Kwon Hyung Do như hiểu được vì sao Ye Jin lại thích con vật này.

‘Thằng nhóc đó có vẻ thích hình thể đó.’

Có lẽ cậu chỉ đơn thuần là cảm kích vẻ đẹp hình thể của nó, chứ không có ý nghĩ đen tối nào khác.

Chính cậu có lẽ cũng không biết điều đó. Chỉ kẻ ngủ cùng cậu như anh mới tường tận. Mỗi khi đạt đến đỉnh điểm, Ye Jin lại vừa khóc vừa dùng tay mân mê từng đường cơ trên người anh. Dường như chỉ làm vậy cậu ta mới thấy an lòng.

‘Chẳng lẽ cậu ta coi mình là ngựa sao? Chết tiệt. Vậy thì phiền rồi đây.’

Đó là một ảo tưởng hoàn toàn sai lầm. Bởi vì Seon Ye Jin chỉ có thể xem Kwon Hyung Do ngang hàng với một con ngựa nếu cậu thực sự yêu anh. Trong khi thực tế, Kwon Hyung Do chỉ đáng bị so sánh với một miếng móng sắt cũ mòn mà thôi.

Hôm nay, ánh mắt trơ trẽn của Kwon Hyung Do lại hướng đến bộ phận sinh dục của con ngựa đang chạy, rồi anh giật mình tỉnh lại bởi tiếng hét của chủ tịch Choi.

“Tôi không có điếc đâu.”

[Chẳng lẽ là ở Colosseum ra?]

“Không ạ. Là Trevi C.C.”

[Cái thằng khốn kiếp này. Đến khi tình hình tệ hại thế này rồi mà cậu vẫn còn ngoáy mũi được à?! Cậu làm việc kiểu gì mà để mọi thứ tan hoang thế hả! Phá nhà phá cửa cũng phải có mức độ thôi chứ!]

“Bộ tôi đến tận nơi ép nó chơi thuốc hay sao? Sao lại đổ hết lên đầu tôi thế. Tôi cũng đau đầu vì chuyện đó lắm chứ. Xử lý mệt muốn chết. Tôi mới là người đau đầu đây này. Tưởng xử lý xong rồi chứ.”

[Cậu xử lý thế nào!]

Kwon Hyung Do vuốt tóc.

“Tôi biết được là nghị viên đó có con riêng. Tôi đã dùng chuyện đó để ép ông ta khiến mọi người tin rằng con trai ruột của ông ta chết vì đột tử trong khi quan hệ, tôi đã khơi ra một chút chuyện đời tư của ông ta. Ngoài ra, dù thuộc phe thị trưởng nhưng ông ta lại bắt cá hai tay với phe khác. vừa nâng đỡ thị trưởng cũ vừa lót ổ cho người mới. Bận rộn lắm chứ. Tôi bảo sẽ mách với thị trưởng nên ông ta mới chịu nghe đấy.”

[Mấy lời của chính trị gia, tôi chẳng tin được ai cả. Biết đâu chúng nó giả vờ nghe lời, sau đó lại đâm sau lưng mình thì sao.]

Mà Giám đốc Ma đúng là đang đâm sau lưng thật đấy chứ.

Kwon Hyung Do tặc lưỡi.

“Chủ tịch. Ngài không tin tôi sao?”

Anh hạ giọng, cố tình dùng giọng điệu cứng rắn hỏi lại. Giờ là lúc phải “diễn” một chút.

Đúng lúc đó, Ye Jin vụt qua trước mặt anh.

“Chắc chắn là bọn Incheon động tay vào. Chúng muốn nuốt sống chúng ta. Chỉ cần một sơ suất trong vụ này, chúng ta sẽ là người chịu trận, và hậu quả là ngài có thể không còn cơ hội nhìn thấy cháu đích tôn. Tôi đời nào để chuyện đó thành sự thật?”

Ánh mắt Kwon Hyung Do hướng về phía Ye Jin đang rẽ góc.

Thị lực của anh rất tốt. Anh có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ye Jin.

Seon Ye Jin đang cười rạng rỡ. Gió lạnh khiến má cậu ửng hồng, môi hé mở như muốn thè chiếc lưỡi hồng nhạt ra. Hơi nóng không chỉ bốc ra từ con ngựa, mà còn từ toàn thân Ye Jin. Đó là sức sống. Khác hẳn với cái vẻ uể oải, giận dữ mà Ye Jin từng thể hiện, đây mới chính là Seon Ye Jin thật sự. Anh có thể nhận ra điều đó ngay lập tức.

“Tôi…”

Dù Ye Jin đã mất hút sau khúc cua, ánh mắt Kwon Hyung Do vẫn như bị đóng đinh vào khoảng không nơi cậu vừa biến mất. Hình ảnh gương mặt nhỏ dần và nụ cười tắt lịm vẫn đeo bám tâm trí anh, rõ nét đến kỳ lạ. Hiếm hoi lắm, lớp sương mờ độc hại thường trực mới tan đi, nhường chỗ cho ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt Kwon Hyung Do khi anh dõi theo cậu. Bất chấp cái nắng gắt, anh vẫn mở to mắt, không hề lay chuyển.

“Chưa một ai dám gây chuyện trên đất của tôi mà lại yên thân được cả.”

Đồ đạc của mình, địa bàn của mình, xe của mình, tất cả mọi thứ của mình.

Kwon Hyung Do trông có vẻ không sở hữu gì nhiều so với vị thế của mình là bởi vì anh che giấu triệt để những gì mình có. Động cơ sâu xa khiến anh từng điên cuồng lùng sục khắp các sòng bạc như vạch lá tìm sâu chính là vì sòng bạc mới nổi do anh điều hành đã bị đám ma cũ trong giới chèn ép. Sòng bạc đêm của Kwon Hyung Do, vốn bắt đầu từ các quán net đang lên, đã bị những kẻ kinh doanh sòng bạc kiêm quán rượu lâu năm đánh sập. Nhưng Kwon Hyung Do không chỉ trừng phạt kẻ trực tiếp gây hấn; anh đã xóa sổ toàn bộ mạng lưới đó, bởi với anh, nhổ cỏ phải nhổ cả gốc rễ mới là cách làm triệt để.

Kwon Hyung Do không rời mắt khỏi khuôn mặt đang chạy của Ye Jin, anh nói lại lần nữa.

“Chủ tịch, không, ông già, Tôi sẽ xử lý việc này êm đẹp để ông không bị phiền hà.”

Anh thậm chí còn không nhận ra rằng mình chỉ đang tập trung hoàn toàn vào biểu cảm của Ye Jin chứ không phải cơ thể đang chạy của cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo