Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 63

Chương 63

[…Tôi sẽ đến đó một chuyến. Chuẩn bị đi.]

Chủ tịch Choi có vẻ như đã suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi mới dặn dò. Kwon Hyung Do gật đầu theo thói quen, rồi mới nhớ ra cần nói, liền đáp lại. Thay vì “Vâng”, anh trả lời một tiếng “Ừ” thiếu thành khẩn, khiến chủ tịch Choi bật cười vì sự cợt nhả đó.

“Ngài bảo cần người huấn luyện cho tiểu thư út phải không ạ?”

Đầu óc Kwon Hyung Do như đang treo trên mây, đôi môi vô thức mấp máy theo dòng suy nghĩ nào đó. Trong khi đó, Seon Ye Jin đã tiến lại gần hơn trên lưng ngựa. Khả năng ghìm cương, điều khiển tốc độ của cậu thật đáng nể – ngay cả trên nền đất trơn trượt, ngựa vẫn giữ được tốc độ ổn định, không hề mất thăng bằng.

[Sao? Ở đó có ai được không?]

Kwon Hyung Do suýt nữa thì buột miệng nói “Seon Ye Jin”, nhưng anh kịp trấn tĩnh lại.

Nghĩ kỹ thì Seon Ye Jin đúng là gu của chủ tịch Choi. Chủ tịch Choi có con mắt tinh đời, có thể nhận ra ngay những kẻ nhanh nhẹn, biết điều, nói tóm lại là những kẻ mà ông ta có thể sai bảo được. Nếu nhìn thấy Seon Ye Jin, ông ta sẽ lợi dụng món nợ đó để vắt kiệt cậu đến tận xương tủy.

Huống hồ, dính vào chuyện huấn luyện cô con gái út gì đó thì được ích gì? Chỉ tổ tốn công. Phải chi anh được nể trọng ở đây thì không nói, nhưng hiện tại anh vẫn bị coi như chân sai vặt. Đã vậy thì càng không đời nào anh để Seon Ye Jin rời đi. Nghĩ đến đây, mặt Kwon Hyung Do nhăn lại.

“Không ạ. Chẳng có ai cả. Toàn là lũ mục rữa thôi.”

Vì vậy, Kwon Hyung Do đã nói dối chủ tịch Choi.

[Đồ vô tích sự. Dù sao thì tôi cũng sắp xuống đó rồi, chuẩn bị cho tốt vào. À phải. Mi Young có hỏi thăm cậu đấy.]

Sau đó, chủ tịch Choi tiếp tục khoe khoang về cô con gái út của mình. nhưng Kwon Hyung Do chỉ nghe tai này lọt tai kia. Trong đầu anh lúc này, dù là chủ tịch hay cô con gái đó, đều chỉ muốn họ biến mất ngay lập tức để anh được yên tĩnh nhìn ngắm Seon Ye Jin. Hình ảnh Ye Jin mà anh thấy lúc này, gần gũi bên con ngựa, vừa có chút gì đó lạ lẫm, lại vừa mang một sức hút mãnh liệt, hệt như cái ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc. Kwon Hyung Do khoanh tay, khom lưng như muốn cuộn tròn người lại. Dương vật cương cứng đến mức đau nhói. Cứ hễ nhìn Seon Ye Jin cưỡi ngựa là anh lại cương cứng, cứ như một con chó được huấn luyện vậy.

‘Chết tiệt. Làm ở đây thì mông có mà đông cứng.’

Dương vật của anh ở trong Ye Jin thì chắc chắn không bị lạnh, nhưng mông cậu thì chắc chắn sẽ bị lạnh cóng. Anh thoáng nghĩ có thể dùng miệng mình sưởi ấm chỗ đó cho cậu, nhưng rồi hình dung ra cảnh Ye Jin khóc lóc khi ấy lại khiến anh thấy nản lòng.

Dù vậy, anh vẫn thấy kích thích. Kwon Hyung Do đắn đo một hồi lâu, rồi ai đó gọi anh từ phía sau.

“Giám đốc.”

Từ từ quay lại, cảm giác phần thân dưới như chìm vào trong bóng tối sâu thẳm của đường hầm. Đó là giọng của Woo Cheol Yong.

“Đề nghị trước đây của anh, tôi muốn biết giá cả.”

“……”

“À. Ye Jin đang luyện tập à. Ye Jin ở cùng ngựa trông hạnh phúc thật đấy. Em ấy đẹp nhất khi đang chạy. Giám đốc có thấy vậy không?”

Kwon Hyung Do nhanh chóng nhận ra. Woo Cheol Yong đang cố tình khoe khoang với anh về mối quan hệ thân thiết giữa anh ta và Seon Ye Jin.

“Không hẳn. Tôi thấy cậu ta đẹp nhất khi khóc lóc dưới thân tôi cơ.”

Kwon Hyung Do đáp trả với giọng điệu lười biếng. khiến Woo Cheol Yong trông có vẻ ngơ ngác không hiểu. Điều đó làm anh cảm thấy tự mãn về sự hơn người của mình, và tâm trạng khá lên đôi chút, Nhưng oái oăm thay, không chỉ tinh thần phấn chấn, mà cả phần dưới của anh cũng căng tức khó chịu trong chiếc quần jean chật chội. Dù không mặc đồ cưỡi ngựa, Seon Ye Jin vẫn quyến rũ đến chết người. Nghĩ đến việc đặt cậu lên trên mình rồi bảo cậu cưỡi mình, Kwon Hyung Do cảm thấy tê rần khắp người.

Anh biết mắt mình nhìn thấy vẻ đẹp ấy thì mắt kẻ khác cũng thế. Nhưng nói to điều đó lên cho chính mình nghe lại là chuyện khác biệt hoàn toàn.

“À, Woo Cheol Yong thì chắc không biết cảnh đó rồi.”

Vì thế, Kwon Hyung Do cố tình châm chọc.

Anh nói Colosseum là lãnh địa của mình, nhưng thực ra thì anh không hề có chút tình cảm nào với những nơi như thế này. Anh cũng không hề có ẩn ý nào khi nói ra câu đó. Đơn giản là vì, ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ sự chú ý của anh đang đổ dồn vào Seon Ye Jin, người đang phi ngựa trên sân.

Đúng vậy, Seon Ye Jin mới là người thực sự phù hợp với những cách gọi như “của tôi” hay “địa bàn của tôi”, chứ không phải nơi này.

Seon Ye Jin là người đầu tiên Kwon Hyung Do hoàn toàn chiếm hữu, đến mức cơ thể cậu như đã nhuốm mùi của anh. Đối với anh, Colosseum chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc đó là nơi Ye Jin hiện diện. Những lúc Ye Jin mè nheo hay giận dỗi trẻ con thì anh bỏ qua được, nhưng anh tuyệt đối không dung thứ bất cứ kẻ nào dám bén mảng đến cậu. Ye Jin vốn khó chiều, đến mức đưa đi bệnh viện cũng là chuyện phức tạp, nên chỉ cần một con bọ nhỏ bám vào cũng đủ thành rắc rối lớn. Vì lẽ đó, mọi mối nguy hại tiềm ẩn xung quanh cậu đều phải bị diệt trừ tận gốc rễ.

“Woo Cheol Yong. Anh có biết cách diệt sâu bọ và chuột là cho chúng ăn thức ăn tẩm thuốc, rồi để bệnh lây lan trong đàn, khiến cả đàn chết hết không?”

“Hả?”

Woo Cheol Yong nhăn mặt hỏi lại. Trước khi anh ta kịp nhận ra điều kì lạ, Kwon Hyung Do đã nhanh chóng đánh trống lảng.

“À không, chỉ là tôi thấy ở bãi tập nhiều côn trùng quá. Phải diệt bớt đi thôi. Ngựa đắt tiền mà. Mùa đông mà có ruồi nhặng thì phải bán từng con để kiếm thêm tiền chứ.”

Vừa lúc trông thấy Woo Cheol Yong và đang cưỡi ngựa tới gần, Ye Jin nghe được câu nói đó, gương mặt cậu lập tức đanh lại. Hoàn toàn không nhận ra nhịp vó ngựa đã chậm đi rõ rệt, Kwon Hyung Do chỉ đang hướng về phía Woo Cheol Yong với một nụ cười đầy ẩn ý.

“Việc dùng thuốc tùy tiện rất nguy hiểm. Dù sao thì ngựa cũng để bán, phải ở trong tình trạng khỏe mạnh thì mới bán được giá. Đặc biệt là ngựa của Ye Jin đã lớn tuổi, giá sẽ không cao đâu.”

Kwon Hyung Do không hề nói rằng mình sẽ bán ngựa của Seon Ye Jin, nhưng tên kia lại hỏi một cách quá chi tiết, khiến anh nhăn mặt.

Và khi anh quay lại theo bản năng, Ye Jin đã ở đó.

Vẫn còn thở dốc, Ye Jin nhảy xuống khỏi yên ngựa và đứng cạnh đó. Kwon Hyung Do để ý thấy cậu dùng mu bàn tay quệt ngang cằm, dù tiết trời giá lạnh mà mồ hôi vẫn túa ra. Theo phản xạ, Kwon Hyung Do bước tới định lau đi giọt mồ hôi cho cậu, nhưng bắt gặp gương mặt ngỡ ngàng của Ye Jin khi cậu ngây người hỏi:

“Bán ngựa à?”

Kwon Hyung Do không trả lời. Thay vào đó, anh lau mồ hôi cho Ye Jin. Chẳng hề để tâm đến việc tay áo khoác da cừu đã bị bẩn.

Ye Jin giật tay anh ra rồi hỏi lại.

“Bán ngựa thật à?”

Ye Jin vẫn đang thở hổn hển. Kwon Hyung Do không rời mắt khỏi những giọt mồ hôi xinh xắn đọng trên sống mũi, cùng với những nốt tàn nhang nhạt màu vương trên mũi và má cậu. Toát lên từ Ye Jin lúc này là một luồng sinh lực tươi mới mà trước đây Kwon Hyung Do chưa từng cảm nhận được.

Sự thật là, trong kế hoạch thanh trừng Colosseum của Kwon Hyung Do, việc loại bỏ những con ngựa ngốn quá nhiều chi phí duy trì cũng là một phần không thể thiếu.

Dù sao thì Seon Ye Jin cũng sẽ biết chuyện này thôi. Nhưng mà.

Kwon Hyung Do khó chịu nhắm mắt rồi mở mắt ra.

“…Đây là giới xã hội đen, không phải nơi làm từ thiện. Không tạo ra lợi ích thì tại sao phải tiếp tục chi tiền cho nó?”

“Thế thì mùa giải năm sau tính sao? Không có ngựa thì lấy gì mà đua?”

Ánh mắt Ye Jin nhìn anh không giống như bình thường, mà run rẩy như một đứa trẻ. A, mình không thích nhìn thấy cậu ta như thế này chút nào. Thà cậu ta lao vào đánh nhau với mình còn hơn.

Kwon Hyung Do thở dài thườn thượt. Anh vò đầu.

“Tôi sẽ cướp đường truyền phát sóng của Hiệp hội đua ngựa. Đăng lên mạng rồi cho người ta cá cược trực tiếp. Không cần phải đưa người đến đây nữa. Khu đất này, san bằng hết rồi xây sòng bạc thì hiệu quả hơn nhiều.”

Đó là kế hoạch của Kwon Hyung Do.

Đã cất công đến đây, không thể chỉ bắt một tên nội gián rồi về tay không được. Mình cũng phải kiếm chác gì đó chứ. Tổ chức đua ngựa trực tiếp kiểu cũ đã lạc hậu rồi. Cũng như việc kinh doanh bãi đỗ xe thu phí ở khu trung tâm thương mại còn dễ ăn hơn là tự mở rạp chiếu phim vậy, bây giờ chôm sóng truyền hình rồi mở sòng bạc trực tuyến vừa an toàn lại vừa kín đáo hơn nhiều.

Thời thế đã thay đổi rồi.

“Thế còn chúng tôi? Các Jockey? Chúng tôi và ngựa sẽ đi về đâu?”

Tất nhiên là anh chẳng bận tâm đến chuyện đó. Đó không phải là vấn đề Kwon Hyung Do cần lo nghĩ. Nợ nần vẫn còn đó, nên kiểu gì cũng sẽ có cách bắt họ làm việc khác thôi.

Và cách sử dụng đó thì đại khái là… nếu giỏi dùng sức thì đi làm thuê tay chân, nếu nhanh mắt thì đi thu nợ nặng lãi hoặc đi chào hàng vặt, còn nếu ngoại hình ổn thì….

Từ những gì vừa nghe được, Ye Jin dường như đã linh cảm thấy số phận của mình; ánh nhìn của cậu trở nên khác hẳn.

“Không lẽ… anh thực sự định bán chúng tôi đi sao? Coi chúng tôi như tivi, tủ lạnh, máy giặt để bán đi vậy ư?”

Kwon Hyung Do chẳng hề bác bỏ. Anh chỉ thấy có chút bực mình

“Không phải cậu muốn thế sao? Muốn chỗ này sụp đổ mà. Được như ý rồi còn than vãn gì nữa.”

“Anh đang hủy hoại chúng tôi, không phải cái nơi này! Là chúng tôi! Ngựa và cả tôi nữa!”

“Cậu thì….”

Kwon Hyung Do thở dài, không nói hết câu. Điều Ye Jin lo sợ đã thành sự thật.

“Riêng cậu thì tạm thời sẽ ổn. Tôi sẽ lấy lại mấy tấm ảnh đó cho cậu. Tạm thời là thế.”

“Tạm thời…?”

Giọng Ye Jin run rẩy dữ dội. Cậu tuyệt vọng muốn tìm và thiêu rụi tấm ảnh mình mặc đồ cưỡi ngựa. Cậu phải làm gì đó. Cậu từng mong Colosseum sụp đổ, nhưng giờ nhận ra điều đó cũng chẳng thay đổi được tình cảnh của mình.

Cái “tạm thời” chết tiệt đó.

“Thằng khốn…..”

Kwon Hyung Do vốn đã bực mình với Woo Cheol Yong từ trước. Anh tin chắc Woo Cheol Yong biết Ye Jin ở đó nên mới cố tình chọc ngoáy. Kwon Hyung Do chỉ muốn vặn gãy cái cổ ngu ngốc của anh ta ngay lập tức như bẻ một cành cây khô, nhưng trạng thái của Ye Jin lúc này rõ ràng là bất ổn.

“Này. Sao cậu kích động thế. Tôi bảo cậu không sao rồi mà. Có tôi hậu thuẫn phía sau, lo gì chứ.”

Giọng điệu dỗ dành của anh lộ rõ vẻ thờ ơ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo