Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 64

Chương 64

Kwon Hyung Do hoàn toàn không hiểu được tình cảnh của mình. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Anh đang ở vị thế của kẻ đi săn, là kẻ bề trên, là chủ nhân của nô lệ. Không, phải nói là một thương nhân mới đúng. Ye Jin nắm chặt tay. Cậu nắm chặt tay theo cách mà Kwon Hyung Do đã từng dạy.

Nhìn thấy nắm đấm đó, Kwon Hyung Do nhếch mép. Nhưng vẻ mặt anh cũng không giống như bình thường. Những đường gân xanh trên trán anh cho thấy anh cũng đang dần nổi giận và cố gắng kiềm chế. Việc kế hoạch của anh liên tục gặp trục trặc khiến anh không hề vui vẻ chút nào.

“Đúng vậy. Phải nắm như thế chứ. Có như vậy thì ít nhất cũng khiến người ta nghĩ rằng, à, thằng này không phải là loại dễ chơi.”

Anh định vươn tay ra khen ngợi, nhưng Ye Jin tránh đi, lùi lại một bước. Kwon Hyung Do thở hắt ra, quay đầu đi và bắt gặp Woo Cheol Yong đang lấy tay che miệng. Rõ ràng là tên đó đang cười nhạo. Cái tên khốn kiếp đó. Nếu để tên đó lành lặn rời khỏi đây bằng hai chân thì mình đúng là nên tự thiến quách cho xong, còn gì là đàn ông nữa.

“Đừng có mà nói cái câu ‘Tạm thời là vậy’ đó thêm một lần nào nữa.”

Kwon Hyung Do mệt mỏi dùng tay ôm lấy cổ, răng rắc vặn khớp. Anh vừa phải nghe những lời cằn nhằn của chủ tịch Choi. Mà anh ghét nhất là bị cằn nhằn. Dù Seon Ye Jin có đẹp đến đâu, thì tâm trạng anh lúc này không tốt chút nào.

Kwon Hyung Do tiến sát lại Ye Jin, liếm chiếc khuyên lưỡi đang sáng lên.

“Việc cậu bất chấp mọi thứ, không biết đâu là chỗ nên đến, đâu là chỗ không nên đến, tôi còn đang bỏ qua cho cậu đấy, vậy mà cậu còn lo lắng cái gì?”

“……,”

Anh cười nửa miệng đầy ẩn ý, rồi nói tiếp:

“…Tạm thời là vậy.”

Kwon Hyung Do quyết định sẽ nhường nhịn Ye Jin một chút. Dù không tài nào hiểu được, nhưng anh biết rõ Seon Ye Jin yêu ngựa đến mức nào.

“Bây giờ tôi cũng chưa nói sẽ bán ngựa ngay, vẫn còn thời gian.”

“…Con Clover đó là tôi gánh nợ để mua về. Vì vậy, nó thuộc về tôi.”

“Đúng vậy. Và cậu vẫn chưa trả hết nợ, nên cậu cũng là của tôi. Tôi muốn làm gì cậu cũng được.”

Kwon Hyung Do có vẻ hơi bực bội, vò đầu đáp lại.

Ye Jin cúi gằm mặt, run rẩy.

Phải, nếu Colosseum sụp đổ thì chuồng ngựa để chúng ở cũng sẽ biến mất. Cậu chỉ mải mê chờ đợi Colosseum sụp đổ mà không hề nghĩ đến điều đó, thật nực cười.

Kwon Hyung Do đút tay vào túi, đứng đó huênh hoang. Anh buông một tiếng thở dài, lắc đầu rồi vỗ nhẹ lên đầu Ye Jin như dỗ con nít. Suốt lúc đó, Ye Jin chỉ đứng im, mắt không chớp, gắng gượng chịu đựng.

“Tôi cũng không muốn nói dối cậu. Vẫn còn thời gian, và mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa. Nha? Cũng phải có kỷ cương chứ… Tôi cũng không thể cứ mãi nhịn cái thái độ hỗn xược của cậu được.”

Kwon Hyung Do cũng dần trở nên mệt mỏi.

Cơ thể của Seon Ye Jin rất vừa mắt anh, và vì cậu cũng chẳng còn nơi nào để đi, nên anh đã định bụng sẽ mang cậu theo. Kế hoạch đó không có chỗ cho con ngựa. Nhưng thằng nhóc này lại tỏ ra bất chấp tính mạng vì nó, thế thì phải xử lý con vật to xác kia thế nào? Chết tiệt, rắc rối thật…

Kwon Hyung Do xoay cổ qua lại cho đỡ mỏi, rồi bước đi, thì từ phía sau, một giọng nói yếu ớt vang lên.

“…Vậy nếu tôi trả hết nợ cho Clover trước thì sao?”

“Hả?”

Kwon Hyung Do quay đầu lại. Rồi anh thở dài.

“Đâu phải một hai đồng, là cả trăm triệu đấy chứ. Cậu định trả bằng cách nào hả?”

Ye Jin không trả lời.

“Tôi sẽ cho cậu khối thời gian, với lại tôi cũng đã quyết định gì đâu.”

Kwon Hyung Do hầu như không bao giờ thay đổi những gì mình đã quyết định, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói vòng vo như vậy.

“Với lại nợ con ngựa với nợ của cậu thì khác quái gì nhau… Thôi cậu vào trong mà hạ hỏa đi.”

“…Tôi sẽ đi.”

Kwon Hyung Do, vừa định cất bước lần nữa, bỗng khựng lại.

Khi anh quay hẳn người lại, Seon Ye Jin đang ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào anh.

“Tôi sẽ đi. Chẳng phải có khách đang tìm tôi sao. Anh bảo sẽ bán tôi mà. Tôi đồng ý.”

Thế nhưng đôi tay Seon Ye Jin lại đang run bắn lên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Hả.”

Kwon Hyung Do cười khẩy.

“Để ngựa lại rồi vào trong nghỉ ngơi đi. Chỉ cần 5 phút nữa thôi, cậu sẽ hối hận vì những lời vừa phun ra đấy.”

Kwon Hyung Do dứt khoát quay đi, tỏ ý không muốn đôi co thêm. Khoảnh khắc anh quay lưng, nét mặt anh lập tức lạnh băng đầy sát khí, khiến Woo Cheol Yong đang nấp trong bóng tối cũng phải lạnh sống lưng. Kwon Hyung Do tiến đến gần Woo Cheol Yong, thì thầm.

“Sao mặt anh tái thế. Chẳng phải anh cố tình chọc ngoáy tôi để Ye Jin nghe thấy sao? Được như ý rồi, sao còn bày ra cái vẻ mặt đưa đám đó vậy?”

“Này!”

Đúng lúc Kwon Hyung Do định trút giận lên Woo Cheol Yong thì tiếng gọi của Ye Jin vang lên từ phía sau. Chiếc roi ngựa trong tay cậu vung lên một cách yếu ớt rồi rơi xuống đất.

“Đồ khốn! Sao anh cứ bỏ đi vậy! Sao lúc nào cũng coi lời người khác như chó sủa bên tai thế hả!”

“……”

“Tốt thôi! Gì? Bảo sẽ cho tôi mười phần? Tôi đồng ý. Tôi đã bảo tôi đồng ý rồi mà! Đó là điều các người muốn, sao giờ lại ngăn cản! Đừng để sau này mọi chuyện tồi tệ hơn, cứ làm ngay bây giờ đi!”

Cổ Ye Jin gân lên, mắt đỏ ngầu vì tức giận. Bàn tay nắm chặt của cậu run lên bần bật.

Kwon Hyung Do ôm lấy cổ, từ từ ngửa ra sau, khẽ kêu lên.

“A…”.

Seon Ye Jin run rẩy, siết chặt bàn tay như cách anh đã dạy cậu.

Trong ánh mắt căm tức của Ye Jin, những giọt nước mắt uất nghẹn đang trực trào ra.

Kwon Hyung Do từ từ quay người lại, quên mất cả sự tồn tại của Woo Cheol Yong, tiến về phía Ye Jin

Mới mười phút trước thôi cậu còn cực kỳ dễ thương trong mắt anh, vậy mà giờ đây lại biến thành kẻ khó ưa và phiền phức kinh khủng.

“Ye Jin à. . Có phải cậu thấy tôi sắp nổi điên với thằng Cheol Yong của cậu nên mới định cản tôi không?”

Kwon Hyung Do chậm rãi hỏi. Giọng điệu tưởng chừng dịu dàng của anh ngược lại càng khiến người ta phải sởn gai ốc.

“Gì? Không… không phải… Tôi còn không biết hai người đang nói chuyện…” Ye Jin lắp bắp, vẻ mặt bối rối.

Thực ra trong mắt Ye Jin lúc đó chỉ có Kwon Hyung Do. Cậu đã hoàn toàn quên bẵng sự tồn tại của Woo Cheol Yong. Ngay cả khi vung roi ngựa, cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cái gáy đáng ghét của kẻ vừa coi lời mình chẳng khác gì chó sủa bên tai.

Nhưng ánh mắt Kwon Hyung-do giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Đôi đồng tử kia dường như mất đi tiêu điểm, trở nên trống rỗng, và Ye Jin chợt nhận ra, mình thực sự đã đi quá xa rồi.

Đến lúc này,Ye Jin mới lờ mờ hiểu được cái gọi là “nhượng bộ” mà Kwon Hyung Do dành cho mình thật sự có ý nghĩa gì.

Nhưng Seon Ye Jin không phải là một kẻ tầm thường. Ba ngày địa ngục trước khi bị ném vào Colosseum đã tôi luyện cho cậu một sự liều lĩnh đến bất chấp. Thân xác nhỏ bé ấy đã quên đi cách sợ hãi, thay vào đó là sự lì lợm và một lòng cay nghiệt. Sợi dây cương kiểm soát đã biến mất từ lâu. Dần dần, trong suốt hai năm.

Ye Jin cười khẩy. Trong mắt Kwon Hyung Do, cậu trông chẳng khác nào một con cún con nhỏ bé đang run rẩy, đuôi cụp chặt giữa hai chân, nhưng miệng thì vẫn cố sống cố chết sủa ăng ẳng.

Chết tiệt, đến chỗ để đánh cũng chẳng có.

Nắm tay siết chặt, Kwon Hyung Do quay phắt đi. Vừa đúng lúc đó, con Clover lọt ngay vào tầm mắt anh.

Tình huống lúc đó đủ để Ye Jin hiểu lầm. Ye Jin ôm chặt lấy cổ Clover như thể sắp phải chia lìa ngay đến nơi.

“Nó, nó là gia đình của tôi. Nên tôi sẽ trả nợ. Thế cũng tốt cho lũ côn đồ các người mà, đúng không? Cho nên… cho nên…”

“À ra thế, vậy nên cậu định bán cái lỗ đít cao quý của cậu đi hả?”

Kwon Hyung Do cười nhạo.

Anh không hề có ý định nói ra những lời đó. Nhưng Ye Jin lại cắn chặt môi đến bật máu trước hiện thực phũ phàng rằng ngoài cách ấy ra, cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Thấy Ye Jin không nói được lời nào mà chỉ mím chặt môi, gân xanh trên trán Kwon Hyung Do lại càng nổi rõ hơn.

Như thể muốn ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn, tình hình vốn đã căng như dây đàn. Vậy mà Kwon Hyung Do, thay vì dừng lại, lại cố tình đẩy mọi việc đi xa hơn.

“Nếu nó là gia đình thì chẳng lẽ bà của cậu lại có thêm đứa cháu là ngựa nữa à?”

Ye Jin gầm lên dữ tợn.

“Đừng có nhắc đến bà của tôi bằng cái miệng bẩn thỉu đó, thằng khốn nạn mất hết nhân tính kia!”

“Ye Jin à. Seon Ye Jin à. Tôi cũng thấy ấm ức nên mới nói thế thôi. Cái lỗ đít mà cậu định bán dễ dàng như thế, tôi lại phải vất vả lắm mới được chơi. Cậu bảo tôi không ấm ức sao được? Hử?”

Chính anh lúc này cũng đã mất kiểm soát. Nghe những lời sỉ nhục trắng trợn đó, Ye Jin trừng trừng nhìn Kwon Hyung Do, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ.

Hồi lâu sau, Lee Jin mới lẩm bẩm.

“…Đó là việc anh phải chấp nhận thôi. Anh biết con ngựa của tôi bán đi sẽ rẻ hơn lúc mua về, chẳng lẽ lại không biết cái lỗ của tôi cũng có thể bán với giá rẻ hơn hay sao?”

Lời vừa dứt, Kwon Hyung Do liền đá văng cái xô nước bằng thiếc cạnh lối vào. Cái xô bay theo một đường vòng cung lớn, tạo ra tiếng động vang trời khủng khiếp.

Tiếng động đó khiến cả Lee Jin lẫn Woo Cheol Yong đều cứng người.

“Này.”

Giọng nói của Kwon Hyung Do trở nên trầm thấp, lạnh lẽo đến đáng sợ. Ngay cả Ye Jin, người vốn tự tin rằng mình hiểu Kwon Hyung Do chỉ sau Kim Jae Man ở nơi này, cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Khuôn mặt Kwon Hyung Do lạnh lẽo, căng cứng như da thú đã thuộc, anh đưa tay vuốt tóc ra sau.

“Đây thực sự là lần cuối cùng tôi nhịn cậu đấy. Tôi, chết tiệt, chỉ vì muốn tử tế với cậu thôi nên mới thế này, hiểu không? Hả? Ye Jin à. Seon Ye Jin. Khi tôi còn đang đối xử đặc biệt với cậu thì lựa lời mà nói đi. Dùng cái đầu của cậu mà nghĩ đi.”

Kwon Hyung Do gõ gõ vào đầu mình. Ye Jin cảm thấy bị sỉ nhục.

Như thể đang trong một cuộc đua song mã, cả hai chỉ tập trung vào đối phương. quyết không nhường đối phương nửa bước, ganh đua từng chút một. Khoảng cách giữa họ chỉ trong gang tấc, như một cái đầu ngựa. Và để giành lấy lợi thế mong manh quyết định kẻ thắng người thua đó, cả hai đang từng bước vượt qua ranh giới của chính mình.

Ye Jin giấu bàn tay đang run rẩy vào bờm Clover.

“Thôi đủ rồi… Có đặc biệt với anh thì cũng chẳng thay đổi được gì. Anh với lũ côn đồ ngoài kia thì khác gì nhau đâu chứ. Chuyện ngủ với tôi ấy à, giờ đến cái điểm khác biệt đó cũng sắp không còn, vậy thì chẳng còn gì nữa rồi nhỉ.”

“Seon Ye Jin.”

Kwon Hyung Do nghiến răng.

Ye Jin ngẩng cao đầu, trơ tráo đáp trả người đàn ông cao lớn đang sải bước tiến về phía mình.

“Cái gọi là đối xử đặc biệt của anh ấy à? Chỉ toàn nhỏ nhen, bủn xỉn. Đồ hẹp hòi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo