Kwon Hyung Do trợn mắt. Là đàn ông, bị gọi là nhỏ mọn hay keo kiệt thì tuyệt đối không thể nuốt trôi. Mà kẻ dám coi anh là đồ nhỏ mọn lại chính là Seon Ye Jin ư? Seon Ye Jin chẳng hề biết anh đã nhân nhượng với cậu đến nhường nào. Từ chuyện đến bệnh viện, chi phí truyền nước, rồi cả tiền thua bạc, Kwon Hyung Do chưa từng bận tâm lấy một chút. Thậm chí, anh còn đang âm thầm lên kế hoạch đưa Seon Ye Jin đi xem phim nữa kìa.
Trớ trêu thay, Kwon Hyung Do lại cảm thấy tổn thương vì thất vọng.
“Mẹ kiếp, tôi đã phải nhịn cậu đến mức nào rồi…”
Nhưng càng kể công thì lại càng khiến bản thân trông thảm hại. Để tỏ ra mình rộng lượng bỏ qua cho thằng nhóc xinh đẹp yếu ớt chỉ cần một đấm là bay này, Kwon Hyung Do ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu, rồi đếm đến mười để nén giận.
Seon Ye Jin giờ đang không biết điểm dừng. Cố tình chọc tức mình đây mà. Mình sẽ không để bị cuốn theo cái trò hề này.
Nhưng Seon Ye Jin rõ ràng là một tên điên mất trí, chẳng coi ai ra gì.
“Nhân nhượng? Nhân nhượng cái gì chứ? Ý anh là cái việc ép tôi lên giường bất chấp chuyện tôi từ chối hả? Anh thì có khác gì thằng Bbo Jji đâu. Cả hai đều là lũ côn đồ như nhau cả. Nói thật nhé, ngủ với hắn hay ngủ với anh thì cũng thế thôi. Đồ nhỏ mọn.”
Ye Jin vênh váo hét lên như một đứa trẻ. Cậu càng tỏ ra đắc thắng, giọng của Kwon Hyung Do lại càng trầm xuống.
“Cậu nói lại lần nữa xem.”
Khác hẳn với lúc nãy, Kwon Hyung Do nói bằng giọng cực kỳ bình tĩnh. Lẽ ra Ye Jin nên dừng lại ngay lúc đó, nhưng lời đã nói ra như tên đã bắn, cậu giờ chẳng khác nào con ngựa đua bị che mắt hai bên, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước. Giống như Kwon Hyung Do chỉ chăm chăm nhìn Ye Jin, cậu cũng chỉ dõi theo một mình anh.
“Tôi bảo anh là đồ nhỏ mọn đấy. Thì sao nào? Anh đã làm được cái gì cho tôi chứ? Toàn nói suông… Nói suông thì ai mà chẳng nói được.”
Seon Ye Jin đã chọc đúng vào chỗ ngứa của Kwon Hyung Do. Anh quyết định sẽ trở thành một kẻ nhỏ mọn thực sự. Không, nhưng nếu nghe những lời như vậy mà không tức điên lên thì chắc chắn chỉ có thể là thái giám. Giống như đám hoạn quan bị thiến mất của quý vậy. Kwon Hyung Do cau có, mặt mày nhăn nhúm một cách dữ tợn. Cổ anh, ngực anh, cả cánh tay đều căng phồng lên do máu huyết lưu thông dồn dập.
Kwon Hyung Do bất ngờ túm mạnh lấy ngực Ye Jin. Cậu kêu lên một tiếng ‘khực’ khô khốc, nhắm nghiền mắt rồi lại vội mở ra.
Bàn tay Kwon Hyung Do ghì chặt lấy mạng sườn và vùng dưới ngực Ye Jin. Khốn kiếp, anh chỉ muốn tóm lấy cổ áo cậu ngay lập tức, nhưng biết rằng cơn giận này khiến anh không thể kiểm soát lực tay, nên phải cố ghìm lại vì sợ sẽ vô tình vặn gãy cổ cậu..
Từ mu bàn tay đến cẳng tay của Kwon Hyung Do, cơ bắp căng cứng nổi rõ cả lên. Để không nghiền nát Seon Ye Jin, anh phải vận dụng hết thảy sự kiên nhẫn mà anh tưởng đã vứt bỏ từ lúc mới chào đời.
“Mẹ kiếp, tôi bảo cậu nói lại lần nữa, là ý bảo cậu nên nghĩ lại đấy. Hả? Ye Jin à, cậu tưởng mình có nhiều mạng lắm chắc? Hay là chán sống quá rồi? Ngứa ngáy muốn chết lắm rồi phải không?”
Đối với Ye Jin, người đàn ông đang dí sát mặt vào ngay trước mắt trông như một gã khổng lồ thực thụ. Vốn dĩ sự chênh lệch thể hình đã rất lớn, giờ đây cơ thể cuồn cuộn vì phẫn nộ của anh trông lại càng to lớn và rắn chắc như một con ngựa giống. Va phải chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
“A, á… Buông, buông ra…”
Ye Jin níu lấy cánh tay Kwon Hyung Do, giọng nghẹn lại vì đau. Cậu không thể cúi xuống hay đứng thẳng lưng lên được nữa.
Nghe thấy tiếng rên của Ye Jin, Clover khịt mũi lo lắng. Đôi mắt Kwon Hyung Do lóe lên thứ ánh sáng bóng loáng, tựa như ánh nhìn của mãnh thú ẩn mình nơi sâu thẳm màn đêm.
“Dù sao tiền bán con ngựa đó chẳng về tay tôi hết à, cần gì tìm đâu xa nữa. Tôi trả cho cậu số tiền đó. Cứ coi như mỗi lần ngủ với tôi là trừ bớt vào khoản tiền con ngựa đi.”
Kwon Hyung Do nhếch mép cười khẩy một cách tàn nhẫn.
“Cái gọi là ‘đối xử đặc biệt’ nhỏ mọn mà cậu nói ấy, tôi sẽ cho cậu thấy. Chính là nó đấy.”
“Cút, cút đi… Tôi không muốn nghe những lời… chế nhạo này từ anh.”
Ngay cả khi cơ thể gần như bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, Ye Jin vẫn cố tỏ ra bướng bỉnh.
Khi hình ảnh Seon Ye Jin làm những chuyện y hệt đã làm với anh trên giường cùng những thằng đàn ông khác lướt qua, trước mắt Kwon Hyung Do bỗng đỏ ngầu. Cảm thấy cứ thế này mình sẽ thực sự nghiền nát Seon Ye Jin mất, anh liền buông mạnh tay ra và lùi lại hai bước. Trong cơn thịnh nộ như muốn nổ tung lồng ngực, anh mới muộn màng nghe thấy tiếng ngựa hí vang. Dù chắc hẳn đã bị Kwon Hyung Do làm cho bầm tím cả ngực, Ye Jin đã vội trấn an Clover trước cả khi kịp xoa dịu cơn đau của chính mình.
Ánh mắt Kwon Hyung Do đảo qua đảo lại giữa con ngựa đua già nua sắp hết thời và Seon Ye Jin đang vật lộn níu giữ nó bằng vẻ mặt khổ sở.
“…Bán con ngựa đó đi, cậu không thấy đó là con đường nhanh hơn việc cậu bán thân sao? Tính toán, mẹ kiếp, cậu không tính được à?”
Kwon Hyung Do đang cho Ye Jin thêm một cơ hội. Đó là một việc hoàn toàn không giống với anh chút nào. Toàn bộ sự việc diễn ra nãy giờ đều đi ngược lại với tác phong thường ngày của Kwon Hyung Do. Phải là người khác, anh đã đánh cho kẻ đó nát mặt, gãy hết răng không chút do dự.
“Seon Ye Jin. Thử tính toán một chút xem nào. Hả? Chỉ vì một con ngựa cỏn con mà phải khiến mọi chuyện trở nên khó khăn thế này sao?”
Anh đang cố gắng dỗ dành cậu. Lòng tự trọng của anh bị tổn thương nặng nề. Nhưng làm sao mà có tác dụng được cơ chứ.
Bởi vì con ngựa mà anh hờ hững bảo bán đi lại là điểm tựa cuối cùng của Seon Ye Jin, Để thấu hiểu Seon Ye Jin, cần phải biết điều gì níu giữ cậu, điều gì ám ảnh cậu, điều gì cậu trân quý, nhưng Kwon Hyung Do lại chẳng hề quan tâm đến những điều đó. Anh cũng chẳng muốn biết. Thậm chí còn muốn bán tống bán tháo tất cả chúng đi.
Ye Jin, dù nước mắt đã lưng tròng vì đau đớn, vẫn ngoan cố đáp lời. Với người đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình.
“Anh chẳng hiểu gì về tôi cả, đúng không? Clover có ý nghĩa thế nào với tôi…”
Ye Jin mím chặt môi, lấy lại hơi trong giây lát, rồi lại bướng bỉnh nói tiếp.
“Tôi tuyệt đối sẽ không bán ngựa của mình. Vì nó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Kể cả việc phải bú liếm thứ dơ bẩn của anh. Anh nói sẽ trả tiền ư? Vậy thì tôi cũng sẽ ngủ với anh. Theo cái cách mà anh muốn.”
Thực ra, đây chính là thái độ mà Kwon Hyung Do mong muốn. Một cuộc trao đổi sòng phẳng thứ mà đôi bên cần.
Nhưng Kwon Hyung Do lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Anh sải bước dài đến gần Ye Jin. Con ngựa vẫn còn hơi kích động nên rất nguy hiểm, Ye Jin vội xua tay ngăn cản, nhưng Kwon Hyung Do không hề dừng lại. Anh tiến đến, ấn mạnh vào má Ye Jin, giật mạnh đầu cậu ngửa ra sau, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Miệng Ye Jin há ra khi phải ngước nhìn Kwon Hyung Do đến mức đau cả cổ. Kwon Hyung Do với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ, nhổ thẳng nước bọt vào đó.
“Ưm!”
Rồi anh ép miệng Ye Jin ngậm lại, thấy yết hầu cậu chuyển động một cách khó khăn, liền thúc giục.
“Mở miệng ra lại đi. Cái cách của tôi là gì ấy à, tôi còn chưa bắt đầu đâu.”
Ye Jin nắm chặt lấy vạt áo Kwon Hyung Do. Có lẽ là định đẩy ra, hoặc cũng có thể là níu lại để ngăn cản.
Híiiii—.
Clover bất ngờ chồm lên đầy kích động. Thấy vậy, Kwon Hyung Do liền kéo mạnh Ye Jin né sang một bên, cùng lúc đó Woo Cheol Yong vội chạy ra nắm lấy dây cương.
Khi cơn hỗn loạn vừa qua đi và không khí trở nên im lặng đến ngột ngạt, Woo Cheol Yong vẫn còn thở dốc, cố xen vào để hòa giải.
“Cả hai người, chuyện này hình như không đáng để phải căng thẳng đến mức này…”
“Anh im đi.”
“Anh câm đi.”
Kwon Hyung Do và Ye Jin gần như hét lên cùng một lúc.
Ngòi nổ đột ngột bị cắt đứt ngay trước khi kịp bùng phát, nhưng tia lửa vừa lóe lên trước đó vẫn đang chực chờ bén lại vào phần ngòi còn sót lại.
Ye Jin thì đã nung nấu từ lâu, còn Kwon Hyung Do cũng vừa bị Woo Cheol Yong làm cho tâm trạng tụt dốc không phanh. Mình không ngờ mọi chuyện lại thành ra cãi vã thế này, chỉ vì thằng Woo Cheol Yong mà bầu không khí trở nên tồi tệ hẳn. Hình ảnh Seon Ye Jin trên lưng ngựa lúc nãy giờ đã thành một ảo ảnh nhàu nát. Vậy mà mình lại thấy nó đẹp cơ chứ, mắt mình đúng là có vấn đề thật rồi. Mặt mũi thì xinh đẹp đấy, nhưng bên trong thì cạn kiệt đến thảm hại thế này. Seon Ye Jin thực chất chỉ là cái vỏ rỗng tuếch. Không ngờ lại đến nông nỗi này.
Sự kiên nhẫn của Kwon Hyung Do cũng đã cạn kiệt, đến mức phải cạo vét tận đáy nồi.
Nhưng trớ trêu thay, trong lúc cả hai đang mài sắc lời lẽ, muốn đâm chọc đối phương bằng mọi cách có thể, họ lại đang ôm lấy nhau. Đó là do Clover đã bị kích động mạnh lúc nãy.
Khi Ye Jin định thần lại, hoảng hốt cố gắng tách người ra, Kwon Hyung Do đã dùng tay giữ chặt cậu lại không buông. Rồi anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Ye Jin lên.
“Seon Ye Jin.”
Kwon Hyung Do khẽ gọi tên cậu, chất giọng trầm khàn đầy ma mị như rót vào tai.
“Tôi cho cậu 30 phút, chuẩn bị đi. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dùng 30 phút đó để tự nới lỏng lỗ hậu của mình đấy. Đừng có mong mấy thằng khách khác sẽ tử tế chuẩn bị cho cậu như tôi đâu.”
Đôi mắt Ye Jin khẽ dao động. Hoặc có lẽ đó chỉ là điều anh mong muốn nhìn thấy. Nếu bây giờ cậu chịu hạ mình xuống nước, gọi ‘Giám đốc Kwon’, ‘anh yêu’, ‘chồng ơi’, rồi rên rỉ cầu xin rằng mình sai rồi, biết đâu anh sẽ bỏ qua cho lần này. Để cậu không bao giờ dám nói ra những lời như ‘đối xử đặc biệt nhỏ mọn’ nữa.
Nhưng Ye Jin chỉ cắn chặt môi không nói, và Kwon Hyung Do lạnh lùng đẩy cậu ra khỏi vòng tay anh. Lúc đó Ye Jin mới vội vàng phủi lại quần áo.
Kwon Hyung Do nhìn bộ dạng đó của Ye Jin một lượt, rồi lại chuyển ánh mắt sắc như dao sang Woo Cheol Yong.
‘Thằng chó chết này dám chơi tao một vố à?’
Kwon Hyung Do bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Nghe thấy tiếng động đáng sợ đó, Woo Cheol Yong giật nảy mình.
“Anh theo tôi.”
Nghe giọng nói lạnh băng cùng cái ngoắc tay của anh, Woo Cheol Yong liếc nhìn Ye Jin một cái đầy lo lắng, rồi lủi thủi lẽo đẽo theo sau.
Chỉ vì giở chút mánh khóe vặt vãnh, Woo Cheol Yong nào ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này, nên chẳng dám hó hé nửa lời mà ngoan ngoãn nghe theo.
Ngay cả khi hai người họ đã đi khuất bóng, Ye Jin vẫn đứng bất động ở đó một lúc lâu, đầu cúi gằm.
Nơi vừa xảy ra một trận cháy lớn thường chỉ còn lại tro tàn và bụi bặm mịt mù.
Một cơn gió bất chợt thổi vào, làm tung lớp bụi trong sân ngựa lên mù mịt. Ye Jin dụi dụi mắt vì bị cát bay vào. Đầu ngón tay chạm phải chút hơi ẩm lành lạnh.