Kwon Hyung Do liên tục rít thuốc. Bao thuốc vơi đi trông thấy. Anh hút nhiều đến độ Woo Cheol Yong đứng cạnh cũng thấy nhức cả đầu, nhưng dường như vẫn chưa đủ, anh trừng trừng nhìn cái vỏ rỗng rồi chửi thề, “Mẹ kiếp, khốn nạn!”, sau đó thì vò nát nó vứt đi.
Woo Cheol Yong cũng không phải loại hoàn toàn vô ý tứ nên chỉ biết im lặng. Kế hoạch của Kwon Hyung Do là dụ tên kia vào tròng, nhưng lần nào cũng thất bại. Đều là vì Seon Ye Jin.
Nhưng lần này cũng không thể đổ hết lỗi cho Seon Ye Jin được. Chính Kwon Hyung Do cũng bị cuốn vào. Đến chính anh cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại tức giận đến vậy. Nhưng có một điều chắc chắn là cơn giận ấy đến giờ vẫn chưa nguôi.
Kwon Hyung Do rút điện thoại ra, bấm gọi một số dễ thấy trong danh bạ. Woo Cheol-yong, đang dò xét vẻ mặt anh, nhanh chóng chìa điếu thuốc đang hút dở của mình ra. Kwon Hyung Do chỉ liếc qua rồi cất tiếng hỏi.
“À. Vâng. Chào Giám đốc Kim. Ngài vẫn khỏe chứ ạ?”
Kwon Hyung Do nhếch mép cười một nụ cười xảo trá.
“Chẳng là ngài đã chi đậm nhất nên tôi định mời ngài ‘thử hàng’ trước. Chính là món ngài thấy lần trước ấy ạ. Vâng, vâng. Chưa khai trương chính thức đâu. Cứ coi như sự kiện mở hàng trước vậy. Vì là tuyệt mật nên ngài nhớ đến kín đáo nhé.”
Tâm trạng anh đang cực kỳ tồi tệ. Phải gọi một thằng ranh chẳng ra gì bằng giám đốc đã đủ khiến anh khó chịu, thật không hợp với tính anh chút nào. Thà giao du với bọn đầu đường xó chợ, mở mồm là văng tục chửi bậy còn thấy dễ chịu hơn.
Kwon Hyung Do nghiền nát điếu thuốc hút dở, chẳng buồn để tâm đến bàn tay bỏng rát. Mùi da thịt cháy khét lẹt khiến Woo Cheol Yong giật nảy mình. Lúc này, Kwon Hyung Do mới dùng lòng bàn tay di nát điếu thuốc, nhíu mày rồi thả tay.
“Vâng. Vâng. Vậy hẹn gặp ngài ở đó. Vâng. Khoảng 40 phút nữa tôi sẽ tới.”
Kết thúc cuộc gọi, Kwon Hyung Do đặt tay lên hông, thở mạnh ra một hơi. Woo Cheol Yong đứng nghiêm, hai tay chấp sau lưng, đầu ngẩng cao, ra vẻ rất biết vị trí của mình. Kwon Hyung Do liếc qua dáng vẻ đó, rồi lại cúi xuống nhìn mũi giày mình mấy lượt như đang cân nhắc, trước khi buông ra một đề nghị ngắn gọn.
“100 triệu won.”
100 triệu won là một khoản tiền khổng lồ. Đủ để mua đứt một căn hộ ở Gangnam. Mắt Woo Cheol Yong trợn tròn kinh ngạc.
“Mang đường dây của bên cậu qua đây, tôi đảm bảo mức hoa hồng tối đa đó. Cộng thêm 4% doanh thu nữa.”
Đó không chỉ là một lời đề nghị béo bở, mà còn như một liều doping cực mạnh tiêm thẳng vào huyết quản một con ngựa giống đang hăng máu.
Lẽ ra Woo Cheol Yong phải thấy có gì đó đáng ngờ. Nhưng bầu không khí căng như dây đàn do Kwon Hyung Do vô tình tạo ra suốt mấy chục phút qua đã khiến anh ta đờ người, cộng thêm số tiền quá hấp dẫn và bất thường, nên sự cảnh giác đã bị lòng tham lấn át, Woo Cheol Yong không kìm được mà nuốt nước bọt thèm thuồng.
Ực… Cố nuốt khan một tiếng, Woo Cheol Yong hỏi lại cho chắc.
“Th-Thật sao ạ? Ngài đảm bảo chứ?”
“Chỉ cần mang bằng chứng cho thấy đường dây đó có thể mở rộng ra toàn quốc đến đây. Nếu xác nhận được quy mô hiện tại và tiềm năng của nó, tôi sẽ trả trước 80 triệu.”
Đôi mắt Woo Cheol Yong sáng rực lên. Kwon Hyung Do cố nén nụ cười khẩy trước đôi mắt đã long lên sòng sọc vì lòng tham ấy.
Woo Cheol Yong nào biết đề nghị của Kwon Hyung Do là cái bẫy tẩm đầy thuốc chuột, anh ta đã sa vào và còn đang mải mê nếm vị ngọt. Chẳng khác nào con chuột ngậm phải viên kẹo tẩm độc xyanua mà không hay, còn sắp tha về cho cả bầy.
“…Tôi sẽ mang bằng chứng đến trong tuần này.”
“Nói chuyện thông suốt thế này tốt đấy. Khác hẳn với cậu nhóc xinh đẹp trong kia. Tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy. Có cảm giác sau này chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp. Ha? Cố lên nhé.”
Kwon Hyung Do vỗ nhẹ lên vai Woo Cheol Yong mấy cái.
Đó là một cách đuổi khách. Woo Cheol Yong cúi gập người 90 độ. Không phải dáng vẻ của kẻ mới vào nghề. Kwon Hyung Do nheo mắt nhìn cái dáng vẻ khúm núm đó của Woo Cheol Yong.
Mắt không rời khỏi bóng lưng đang khuất dần đầy phấn khích của Woo Cheol Yong, Kwon Hyung Do xem giờ. Dù chưa hết 30 phút đã hẹn, anh vẫn bước vào trường đua.
Seon Ye Jin vẫn đứng nguyên chỗ đó, tư thế và trang phục y hệt lúc anh rời đi. Mắt cậu dán chặt xuống mũi giày, đứng như trời trồng, trong khi con ngựa cứ lượn lờ quanh đó. Trông như thể nó đang cố an ủi và bảo vệ cậu vậy. Cảnh tượng đó khiến Kwon Hyung Do gai mắt. Seon Ye Jin, số phận của cậu càng thêm trắc trở cũng vì nó đấy. Tình yêu là cái thá gì chứ. Chỉ có lũ điên mới yêu đương. Huống hồ một con súc vật thì biết cái quái gì.
Kwon Hyung Do khạc một bãi nước bọt xuống đất cái “pẹt”, rồi cất giọng đầy hăm dọa.
“Nếu đứng đực ra đấy là chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Nhưng Ye Jin không phản ứng gì.
Mà cậu có phản ứng hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu cậu khóc, chắc tâm trạng anh cũng vẫn tệ thế này thôi. Còn nếu cười, thì lại càng khiến anh điên tiết hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tâm trạng anh bây giờ dễ chịu hơn chút nào cả.
Một cảm giác không thể diễn tả, mà anh cũng chẳng buồn định nghĩa, giống hệt cái lúc Kwon Hyung Do bị tống cổ khỏi trại trẻ mồ côi không một xu dính túi. Seon Ye Jin đã gợi lại cái thời khốn khó mà anh đã quên, hoặc cố gắng quên đi.
Để trốn tránh cảm giác đó, Kwon Hyung Do nắm chặt cổ tay Ye Jin, lôi đi xềnh xệch.
Ngoảnh lại, Ye Jin chỉ có vẻ mặt thờ ơ. Mới lúc nãy còn lao vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống cơ mà. Khí thế đó, sự hung hăng đó biến đâu mất, giờ trông cậu chẳng khác gì con rối gỗ.
Kwon Hyung Do nghiến răng kèn kẹt. Tự mình chuốc lấy thì ráng mà chịu. Phải cho cậu ta biết sợ vì dám coi thường mình và giở trò dọa dẫm rẻ tiền. Vậy nên giờ anh mới là kẻ trừng phạt, đáng lẽ phải hả hê lắm, nhưng cả Seon Ye Jin bị lôi đi lẫn Kwon Hyung Do đang kéo cậu, chẳng ai thấy vui vẻ gì.
Nếu là bình thường, Kwon Hyung Do đã buông lời chế nhạo, nhưng lần này anh lại im bặt. Vì còn phải tập trung lôi Seon Ye Jin đi xềnh xệch. Kwon Hyung Do liên tục ngoái lại, kiểm tra xem mặt đất có biến thành bùn lầy không. Nhưng thời tiết dạo này khô hanh giá rét, mặt đất đã đóng băng cứng lại.
Đi lại chẳng dễ dàng gì. Thỉnh thoảng phải giật mạnh cổ tay cậu mới chịu lê bước.
Cuối cùng cũng đẩy được Seon Ye Jin vào xe, không khí bên trong lập tức trở nên nặng trịch, căng như dây đàn.
Suốt quãng đường, cả hai không nói với nhau lời nào. Cuộc đua vẫn chưa kết thúc. Dù vấp ngã, mệt mỏi, vượt lên rồi lại làm tổn thương nhau, vạch đích vẫn chưa hề xuất hiện. Khoảng cách giữa họ vẫn chỉ trong gang tấc.
Trong xe, sự im lặng sắc như dao nhanh chóng bao trùm, điên cuồng cứa vào cả hai. Máu rỉ ra nhưng không ai hé răng rên một tiếng.
Xe dừng bánh tại đích đến. Kwon Hyung Do vẫn im lặng, không yêu cầu cậu ra ngoài, và Ye Jin cũng chẳng tự mình bước ra.
“Cậu đợi ở đây.”
Dù sao cũng đến hơi sớm. Kwon Hyung Do xuống xe mua thuốc lá, đi về phía tấm biển hiệu thuốc lá nền xanh dương có vòng tròn đỏ.
Bực bội giậm chân lên mặt đất đóng băng, Kwon Hyung Do vò nát bao thuốc mới còn căng phồng trong túi áo. Tiếng những điếu thuốc mới tinh bị bẻ gãy vang lên lạo xạo.
Vào siêu thị, anh hỏi mua một cây thuốc lá. Ông chủ siêu thị lớn tuổi kêu “Eo ơi, eo ơi” rồi lom khom lấy cây thuốc. Kwon Hyung Do vừa đợi vừa liếc về phía chiếc xe. Qua ô cửa kính mờ ảo, không rõ Seon Ye Jin đang làm gì.
“Của cậu đây.”
Nhận tiền và cây thuốc, Kwon Hyung Do chợt thấy mấy viên kẹo đèn giao thông liền tiện tay cầm lấy. Đến lúc nhận ra thì đã trả tiền xong rồi. Mẹ kiếp, có gì hay ho đâu chứ.
Kwon Hyung Do định ném văng viên kẹo đi nhưng rồi lại đút vào túi. Như thể đang cố dằn xuống cơn giận của chính mình.
Rồi anh đưa tay vuốt tóc mấy lượt, sau đó gằn giọng.
“Một hộp bao cao su.”
Quay lại xe, vành mắt Seon Ye Jin hơi hoe đỏ. Không rõ là do khóc, hay do ánh đèn neon từ nhà nghỉ đối diện chiếu vào.
Quẳng cây thuốc ra ghế sau, Kwon Hyung Do lôi bao thuốc mới trong túi ra. Seon Ye Jin liên tục đưa tay dụi mắt. Xem ra không phải khóc, mà là vì dụi mắt.
Trong khoảng thời gian hút xong điếu thuốc, bàn tay Kwon Hyung Do trong túi cứ lặp đi lặp lại động tác siết chặt rồi thả lỏng hộp bao cao su. Cùng với chuyển động đó, viên kẹo đèn giao thông cũng sột soạt theo. Chỉ có thứ âm thanh sột soạt ấy vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Sau khi hút thêm một điếu thuốc nữa, Kwon Hyung Do búng mẩu thuốc lá ra ngoài cửa xe, rồi mới rút tay ra khỏi túi quần. Thứ anh lôi ra là một chiếc hộp đã nhàu nát, bọc trong lớp vỏ nilon cũng nhăn nhúm tương tự; viên kẹo đèn giao thông thì vẫn còn nằm yên trong túi.
Quẳng hộp bao cao su lên đùi Ye Jin, Kwon Hyung Do quay mặt ra cửa sổ, châm điếu thuốc khác. Rồi vừa nhả ra một làn khói dài, anh vừa buông lời cảnh cáo.
“Cậu mà làm bậy là chết. Nói bậy cũng chết. Cứ coi như mình chết rồi mà nhắm mắt vào. Bọn chúng sẽ tưởng cậu là lần đầu nên càng khoái đấy.”
“……”
Ye Jin ngây ra nhìn chiếc hộp bị ném trên đùi mình rồi cắn chặt môi. Đôi môi bị cắn đến sắp bật máu. Cậu nắm lấy chiếc hộp, giơ tay lên cao. Rồi lại yếu ớt buông thõng xuống.
Trong lòng, Kwon Hyung Do dường như mong Seon Ye Jin sẽ ném phắt cái hộp đi và làm loạn lên. Khóc lóc đi. Nói là ghét đi. Chửi rủa đi, nói rằng tôi đúng là thằng khốn, van xin đừng đẩy cậu vào đó đi.
Hình ảnh Seon Ye Jin nổi giận thì quen thuộc rồi, nhưng dáng vẻ buông xuôi thế này lại quá đỗi xa lạ. Chính cái vẻ nhẫn nhục đó lại khiến tâm trạng anh tồi tệ hết mức. Kwon Hyung Do trừng mắt nhìn Ye Jin như muốn ăn tươi nuốt sống. Ye Jin chỉ vờ như không hay, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường thì ngược lại mới đúng.
“Mẹ kiếp.”
Kwon Hyung Do đấm mạnh vào cửa xe bên ghế lái rồi gục trán xuống vô lăng. Hơi thở nặng nề phả ra.
Cứng đầu thật đấy. Cái cơ thể đó, lòng tự trọng đó, đáng giá đến chết tiệt. mặc cho việc nó sắp bị trao cho một kẻ khác với cái giá rẻ mạt. Vậy mà mình chẳng thấy mình thiệt thòi chỗ nào, chỉ thấy mẹ kiếp, khốn nạn quá thôi. Cái tâm trạng này.