Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 67

Chương 67

Một chiếc sedan lao nhanh tới. Chiếc xe bóng loáng đỗ theo kiểu bố đời, ngang nhiên đè lên vạch kẻ, coi ô đỗ xe như không tồn tại. Người đàn ông bước xuống từ ghế lái, chỉ nhìn từ sau lưng cũng thấy rõ vẻ háo sắc, vừa huýt sáo vừa đi lảo đảo như nhảy múa. Đúng là một cảnh tượng gai mắt.

“Vui gớm nhỉ. Đệt.” Kwon Hyung Do lẩm bẩm.

Vị khách được chọn là một tay buôn tranh ở Seoul, đang cố sống cố chết bắt mối với Chủ tịch Choi hòng mở một phòng trưng bày. Nghe đâu con gái lớn của Chủ tịch Choi đang là phó hiệu trưởng một trường đại học nghệ thuật. Gã này bề ngoài tỏ vẻ yêu vợ, nhưng thực chất lại là một tên biến thái nghiện cảm giác lần đầu. Kwon Hyung Do chọn hắn vì hắn tương đối chưa nhúng chàm và sở thích cũng thuộc dạng không quá bệnh hoạn.

Dù sao thì cũng chỉ là một lũ biến thái như nhau cả thôi.

Trong khi chính anh cũng đang chiếm đoạt Ye Jin, anh gạt phắt suy nghĩ đó rồi chỉ dùng gõ nhịp trên vô lăng.

“…Giờ… tôi đi được chưa?” Lời nói của Seon Ye Jin như khẽ cứa vào dây thần kinh đang căng như dây đàn của Kwon Hyung Do.

“Gì?”

“Tôi đi được chưa? Kia là người đó phải không? Khách hàng đầu tiên của tôi.” Ye Jin cố tình nhấn giọng ở cụm từ “khách hàng đầu tiên”

Tâm trạng Kwon Hyung Do tụt dốc không phanh, như thể bị dội nước cống từ đầu xuống chân.

“À. Phải. Đi thôi.” Thế nhưng, lòng tự trọng trẻ con lại đẩy anh vào thế khó.

Anh không ngừng tự nhủ rằng mình chỉ đang thuần hóa Ye Jin. Khi anh định nắm cổ tay Seon Ye Jin kéo đi, cậu đã gạt tay anh ra rồi tự mình bước tới. Kwon Hyung Do nghiến răng nhìn bóng lưng Ye Jin đi trước mình một bước.

Tên khốn chỉ được cái lòng tự tôn rởm đời. Đúng là tự chuốc lấy thân mình. Đồ điên. Tên điên này cho rằng nếu giả vờ ngoan ngoãn, nuốt giận vào trong thì sẽ chết thảm lắm hay sao ấy.” Đó là những gì Kwon Hyung Do lẩm bẩm chửi thề trong lúc nhìn theo bóng lưng Ye Jin xa dần.

Không lâu sau, cả hai đã dừng lại trước cửa một căn phòng. Khu nhà nghỉ này tọa lạc phía sau Trevi, cố gắng bắt chước phong cách sang trọng của khách sạn kia. Hành lang sực mùi nước hoa xịt phòng rẻ tiền, còn tấm thảm trải sàn ọp ẹp nuốt trọn tiếng bước chân. Kwon Hyung Do tất nhiên không bỏ qua cơ hội này để nói móc một câu.

“Chỗ này là đặc biệt rồi đấy. Vì là lần đầu tiếp khách của cậu nên tôi mới đặc biệt chọn chỗ tử tế thế này, chứ sau này có khi cậu phải đến công trường xây dựng mà bị đè ra trên cái bàn ọp ẹp nào đó. Cũng có thể phải phục vụ cùng lúc bốn năm thằng, thích chứ? Giờ thì được như ý nguyện rồi đấy, cậu vui lắm nhỉ?”

Nghe những lời đó, Ye Jin đứng sững lại. Khi cậu từ từ xoay người đối mặt, cổ họng Kwon Hyung Do như nghẹn lại, khô khốc, anh phải gắng sức nuốt khan.

Khuôn mặt Ye Jin khi quay lại trông thật hốc hác. Phần vì ánh mắt trống rỗng, tối tăm. Vậy mà, gương mặt tiều tụy, phờ phạc ấy lại ẩn chứa nét khêu gợi kỳ lạ. Đôi môi nứt nẻ, quầng thâm xanh xao dưới mắt, vành mắt hoe đỏ dù chẳng có ánh đèn neon nào chiếu vào, tất cả khiến Ye Jin trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp. Điều đó làm dấy lên trong lòng anh một ham muốn bệnh hoạn, vừa muốn chìa tay cứu vớt lại vừa muốn đẩy cậu xuống vực sâu hơn nữa, để cậu chỉ có thể nhìn thấy một mình anh mà thôi.

Nơi này không dành cho cậu ta. Suy nghĩ đó lóe lên rồi vụt qua trong đầu Kwon Hyung Do.

“Như ý nguyện?” Ye Jin hỏi lại bằng giọng khô khốc.

“Tôi… chưa bao giờ mong muốn chuyện này.” Giọng nói đã mất hết vẻ gai góc, thoáng nét trẻ con.

“Tại sao các người… ai cũng nói mình không có lỗi gì hết vậy…?” Đôi môi Seon Ye Jin run rẩy khi hỏi câu đó, rồi mím chặt lại.

Khi sự kiệt sức đã lấy đi vẻ tàn độc và gai góc thường thấy, giọng nói của Seon Ye Jin bỗng trở nên thanh thản và mềm mại bất ngờ – một giọng nói mà anh chưa từng nghe thấy trước đây. Một thoáng bối rối lướt qua Kwon Hyung Do, anh có cảm giác như đang đối diện với Seon Ye Jin của những ngày trước kia, trước khi cậu bị cuốn vào đây, mà đúng hơn là trước cả lúc tên cậu bị ghi vào danh sách đòi nợ.

Phớt lờ Kwon Hyung Do đang đứng như trời trồng với biểu cảm khó coi, Ye Jin tiếp tục đi về phía cửa phòng. Khi chạm vào tay nắm cửa, bàn tay cậu run rẩy không kiểm soát nổi, cậu phải dùng tay kia để giữ bàn tay đang run, cố che đi sự yếu đuối. Dù đã cố gắng, cánh tay vẫn như đeo chì, cử động vô cùng nặng nề. Môi cậu khô cong lại.

Lời van xin “Tôi muốn… quay lại”, “Tôi sai rồi” như chực chờ bật ra nếu cậu chỉ lơ là một chút. Thằng ngu ngốc này. Dường như cậu còn nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Bbang.

“Này. Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” Kwon Hyung Do hỏi.

“…Ừm. Không có gì.” Vừa dứt lời, mùi hương trên người Kwon Hyung Do, thứ mùi hòa quyện giữa gió lạnh và thuốc lá, chợt phả lại gần. Kwon Hyung Do vươn tay qua người cậu, nắm lấy tay nắm cửa rồi mở toang ra.

Ye Jin kinh ngạc ngước nhìn Kwon Hyung Do, nhưng góc nghiêng gương mặt cứng rắn, sắc bén kia vẫn không hề lay chuyển.

“A! Giám đốc Kwon!” Tiếng nhạc cổ điển du dương phát ra từ trong phòng. Gã buôn tranh họ Kim, có thể do quá hưng phấn, đang mình trần mặc độc quần sịp hít đất trên sàn, thấy cửa mở bèn luống cuống đứng bật dậy. Bộ dạng hắn chẳng có nét gì của một nhà buôn tranh, mà giống một thằng ôn dịch thì hơn.

Kwon Hyung Do cười xã giao. Gân xanh nổi rõ trên thái dương.

“Chào giám đốc Kim. Dạo này ông vẫn khỏe chứ?”

“Tôi thì khỏe re. Chỉ tiếc là chưa có dịp hợp tác với Giám đốc Kwon thôi, nhưng nhờ anh ghé Colosseum mà tôi mới có cơ hội này đây. Tâm trạng tôi đang tốt lắm. Lại sắp được nhận quà nữa chứ.”

Nghề môi giới mại dâm là thứ mà Kwon Hyung Do tuyệt đối tránh xa và ghê tởm. Cái nghề hạ cấp đó là thứ Giám đốc Ma đã làm từ thời chưa lên quản lý, Kwon Hyung Do không bao giờ muốn nhúng chàm. Và kết quả là, lần này Kwon Hyung Do lại vô tình giành mất một khách ruột của Giám đốc Ma.

Hoàn toàn không hay biết về màn kịch đang diễn ra, Kim Hwa Sang không rời mắt khỏi Ye Jin đang thu mình sau Kwon Hyung Do, lưỡi vô thức liếm qua môi. Hắn đã bị Ye Jin thu hút ngay từ profile và sẵn sàng chi mạnh tay. Đối với hắn, đường cong từ đùi tới chiếc cằm kiêu hãnh kia là sự hòa quyện giữa chất bi tráng của Caravaggio và vẻ lả lơi của Klimt. Bị thôi thúc bởi những liên tưởng đầy tính nghệ thuật rởm đời đó mà Kwon Hyung Do hẳn sẽ thấy kinh tởm, hắn đã lặn lội tới đây.

“Ấy dà, tôi vừa nhận được tin là phóng đến ngay, còn chưa kịp tắm rửa gì sất. Không sao chứ nhỉ?”

Mẹ kiếp, có thời gian chống đẩy sao không xéo mẹ vào nhà tắm đi. Kwon Hyung Do che giấu suy nghĩ của mình, cười tươi đáp lại: “Vâng ạ. Tùy ý giám đốc thôi ạ.”

“Vậy cục cưng của chúng ta đâu? Món quà cho tôi đâu nhỉ?”

Kwon Hyung Do chỉ muốn thụi một cú vào cái mõm biết tỏng mà vẫn cố hỏi của hắn. Anh quay người lại. Seon Ye Jin đang cúi đầu, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ sầu thảm cùng cực.

Nói là không làm được đi, ngay bây giờ. Lùi lại đi, ngay bây giờ. Anh đang gào thét bằng ánh mắt, nhưng Seon Ye Jin thậm chí còn chẳng nhìn anh.

Dù run bắn cả người, cậu vẫn bước tới. Kwon Hyung Do sôi máu. Cảm giác như nước cống lại dội từ đầu xuống chân. Đệt, con mẹ nó.

“Đây ạ. Cậu ấy cũng chưa tắm. Hay hai người tắm chung trước đi.” Kwon Hyung Do nghiến răng cười. Anh đặt tay lên lưng Ye Jin như thể đẩy đi, nhưng khi Ye Jin thực sự bước tới, anh lại vô thức níu lấy vạt áo cậu.

Ye Jin cũng không nhận ra điều đó. Vạt áo tuột khỏi kẽ tay anh.

“Ừm. Cảm ơn nhé. Xong việc tôi gọi. Cậu cứ lượn đâu đó kiếm gì ăn đi.” Kim Hwa Sang có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, lục túi áo khoác đang treo, lấy ví ra.

Thằng chó này coi mình là *ma cô chắc. Nếu xét về tiền bạc, Kwon Hyung Do thừa sức đè bẹp Kim Hwa Sang. Kwon Hyung Do từ chối, bàn tay siết chặt sau lưng thầm giơ ngón giữa.
(*ma cô: kiểu mấy người làm nghề môi giới mại dâm)

“Hôm nay là lần đầu của cậu ấy nên tôi sẽ qua đón. Tôi đợi bên ngoài, xong việc ngài không cần gọi đâu. Tôi tự biết lúc nào thì vào.”

“Được, được.” Cái cảnh hắn ta vỗ tay bôm bốp rồi tự đấm vào lồng ngực phẳng lì của mình trông thật khó coi. Thế nhưng, mỗi tiếng vỗ tay vang lên, Seon Ye Jin lại run lên co rúm người một cách đáng thương.

Chết tiệt… Đồ chó má…. Kwon Hyung Do trừng mắt nhìn Seon Ye Jin, kẻ cứng đầu không thèm nhìn anh đến phút cuối, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Anh rời khỏi hành lang. Ít nhất là anh đã định thế. Kwon Hyung Do thực sự đã đi đến cuối hành lang, rồi điên cuồng vò rối tóc mình, rít lên một tiếng “Á” nghẹn trong cổ họng, sau đó quay lại với gương mặt tựa dạ xoa. Sải những bước chân nhanh gấp bội lúc đi, anh ngay lập tức trở lại trước cửa phòng.

Cách âm tốt thật đấy. Tốt vãi cả đái. Kwon Hyung Do dán mắt vào cái hộp báo cháy trên tường, tay thì liên tục đưa điếu thuốc chưa bật lửa lên miệng ngậm rồi lại lấy ra kẹp giữa hai ngón tay.

Thời gian trôi chậm đến phát cáu. Anh liên tục bật ra gập vào chiếc điện thoại nắp gập. Tiếng “tạch, tạch” khi gập máy lại nghe như tiếng da thịt va chạm lúc làm tình, khiến tâm trạng anh càng thêm tồi tệ hơn. Bây giờ trong đầu Kwon Hyung Do chỉ toàn là chuyện đó. Cái hành động đó. Seon Ye Jin đang làm chuyện đó. Seon Ye Jin đang ở cùng một thằng khốn nào đó không phải anh. Seon Ye Jin. Chỉ Seon Ye Jin mà thôi.

Cuối cùng, điện thoại cũng sập nguồn. Kwon Hyung Do vốn không đeo thứ rườm rà như đồng hồ. Anh đành phải dùng cả thân xác để chống chọi với dòng thời gian như ngừng chảy.

Thời gian, thứ đáng lẽ phải tự trôi đi, sao lại lười chảy thây thế không biết. Kwon Hyung Do cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn châm thuốc. Anh còn nghĩ nếu chuông báo cháy có reo thì càng hay.

Tiếc thay, cái chuông báo cháy gắn trên trần nhà chỉ là đồ đểu gắn cho có lệ. Kwon Hyung Do rít điếu thuốc thứ hai, vừa bật lửa, vừa dùng chính nắm đấm đang kẹp điếu thuốc nện mạnh vào tường.

Và rồi, anh quyết định hành động một cách cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ phi lý trí. Anh biết đó là một hành động điên rồ. Cũng biết việc dọn dẹp hậu quả sẽ còn phiền phức hơn gấp bội. Chết tiệt, xem ra mình chắc chắn đã bị lây mầm điên của Seon Ye Jin rồi… Mà cũng phải, đã liếm láp từ lỗ đít đến tròng mắt của tên khốn đó thì không lây mới là lạ.

Đúng vào lúc Kwon Hyung Do, dù biết hành động này cực kỳ không giống mình, vừa nắm lấy nắm đấm cửa định giật mạnh ra, thì cánh cửa đã bị một lực mạnh hơn từ phía trong đẩy bung ra trước. Qua khe hở của cánh cửa vừa bật ra, anh thoáng thấy Seon Ye Jin đang giữ chặt lưng quần mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo