Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 68

Chương 68

Hai đôi mắt ngấn lệ chạm nhau.

Đầu tiên là đôi mắt, rồi đến chóp mũi đỏ bừng, tiếp đó là khóe môi rách tươm và vùng gáy hằn rõ vết móng tay.

Gần như theo phản xạ, Kwon Hyung Do kéo cậu ra sau lưng mình. Anh cảm nhận được Seon Ye Jin đang túm chặt vạt áo sau lưng anh đầy tuyệt vọng.

“Gi, Giám đốc Kwon! Bắt lấy cái thằng khốn đó mau. Nó nổi điên làm loạn cả lên! Nhìn này, nhìn xem!”

Kim Hwa Sang, trong cơn thịnh nộ đang ôm mặt, gạt tay ra. Hiện rõ là cái mũi đang chảy máu ròng ròng, trông thảm hại hết chỗ nói. Nếu không phải hắn tự tìm tường mà đâm vào, thì chắc chắn đây là ‘kiệt tác’ của Seon Ye Jin rồi.

“À, xin lỗi ngài. Để gương mặt quý hóa của ngài ra nông nỗi này… quả là lỗi của tôi đã dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn.”

Lần đầu tiên kể từ sau trận cãi vã với Seon Ye Jin, Kwon Hyung Do mới bật cười thật lòng. Anh nhếch mép cười, vừa định bước về phía Kim Hwa Sang thì cảm nhận rõ cái siết tay mạnh hơn từ Seon Ye Jin đang níu lấy anh phía sau.

Tuyệt vời.

Quả thực quá tuyệt vời.

“Đem cái thứ như thế ra mà coi được à? Hả?!”

“Đúng như ngài nói. Là sơ suất của tôi. Tôi sẽ cho thu hồi ‘món hàng’ này lại ngay.”

“À không, ý tôi không phải thế.”

Sợ người khác sẽ hưởng mất lần đầu của cậu trai tân này, Kim Hwa Sang đành phải dịu giọng đôi chút.

“Ý tôi là trói nó lại!”

“Tôi không ngờ ngài lại có… sở thích kiểu đó đấy.”

“Thì giờ thử xem. Đó cũng là một nghệ thuật mà, đúng chứ?”

Thứ nghệ thuật rẻ tiền. Kwon Hyung Do lẩm bẩm, chẳng buồn nhớ đến việc chính mình cũng đã từng trói Seon Ye Jin.

“Không. Cậu ấy có vẻ cần phải được dạy dỗ thêm. Tôi cứ nghĩ thế là đủ rồi, xin lỗi ngài. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu ấy đi.”

“Giám đốc Kwon.”

Kim Hwa Sang dùng mu bàn tay quệt máu mũi, bước xuống giường. Kwon Hyung Do liếc nhìn hạ bộ của hắn. Thấy nó đang dựng đứng, anh phải cố nén để không bật cười thành tiếng.

“Trách nhiệm tính sau! Giờ trói thằng nhãi đó lại rồi biến đi. Tôi bận trăm công nghìn việc, mất công mới tới đây được, không thể đi về tay trắng. Còn vụ nó làm tôi bị thương này, cậu hoàn lại ít tiền gọi là bồi thường rồi coi như không có gì đi. Được chứ? Nghe nói Giám đốc Kwon giỏi trói người lắm mà?”

Kwon Hyung Do chợt ưỡn thẳng người. Vóc dáng vốn đã to lớn đầy sức ép nay lại càng sừng sững như núi lớn. Kim Hwa Sang không khỏi giật mình lùi lại một bước.

“Tôi đã bảo… là tôi sẽ đưa cậu ấy đi.” Kwon Hyung Do thong thả nhắc lại, giọng trầm xuống.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”

Anh buông lời như nói bâng quơ, rồi lại nhẹ nhàng rút lại như không có gì. Kim Hwa Sang ngơ ngác như vừa ăn một cú đấm trời giáng. “Hẹn gặp lại lần sau. Tôi sẽ ‘tiếp đãi’ ngài thật chu đáo.”

Vốn định nể mặt khách hàng lớn mà đối xử hòa nhã, nhưng gã Kim Hwa Sang lại quá phiền phức. Dù bị Seon Ye Jin đấm chảy máu mũi, hắn vẫn tỏ ra tiếc nuối khôn nguôi. Thấy hắn định vươn tay ra sau lưng anh, Kwon Hyung Do liền đẩy mạnh Seon Ye Jin ra ngoài hành lang rồi đóng sập cửa lại.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, khí thế áp đảo của Kwon Hyung Do càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đầy vẻ uy hiếp. Kim Hwa Sang nuốt nước bọt cái ực. Mỉa mai thay, chỉ độc chiếc quần lót trên người, hắn trông càng thảm hại và yếu thế. Mà quả thật, vóc dáng hắn vốn đã nhỏ con rồi.

Kim Hwa Sang chỉ tay vào mặt Kwon Hyung Do, kẻ đang nhìn xuống mình, rồi gân cổ lên cãi.

“Cậu nghĩ làm trò này thì hay ho lắm à? Đừng tưởng Giám đốc Ma không biết thì xong nhé? Cậu qua mặt Giám đốc Ma, liên hệ thẳng với tôi là đã phá luật chơi rồi, tôi thừa biết! Hả? Bảo giải quyết nhẹ nhàng đi không muốn, cái thằng ranh con…”

Kwon Hyung Do thong thả dùng ngón út ngoáy tai. Thái độ rõ ràng cho thấy anh chán chẳng buồn nghe.

“Nói xong chưa?”

“Hả?”

“…ạ?”

“Ơ ơ?”

Kwon Hyung Do chỉ hơi nghiêng đầu. Kim Hwa Sang lập tức chết lặng, như thể mặt đất dưới chân sắp sụp đổ.

“Tôi đã nói là sẽ chịu trách nhiệm rồi mà. Chính tôi.”

“……”

“Thằng nhóc đó, tôi nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Kim Hwa Sang không rõ Kwon Hyung Do nói ‘chịu trách nhiệm’ là giải quyết vụ dịch vụ này hay là ‘giải quyết’ cậu trai kia, chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

“Ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, nơi mà một người đột ngột biến mất cũng chẳng ai hay… tôi còn đảm bảo sẽ cung cấp cả ‘dịch vụ hậu mãi’ chu đáo nữa kia mà?”

“……”

“…ạ?”

Ánh mắt hắn chạm thẳng vào Kwon Hyung Do.

Đôi mắt của Kwon Hyung Do có màu hổ phách trong veo, một sắc màu kỳ lạ lạc lõng trên gương mặt góc cạnh của anh. Chúng có vẻ huyền ảo, vành con ngươi như bắt lấy ánh sáng mà tỏa ra quầng sáng mờ ảo. Đáng lẽ phải là một đôi mắt đẹp, nhưng không, chúng lại ánh lên vẻ hoang dã của thú săn mồi. Hoàn toàn không phải mắt người.

Và hơn hết, chính là nhận thức rằng kẻ này lại có toàn quyền hành động ở cái xó xỉnh nơi người sống biến mất như chưa từng tồn tại… Cái nhận thức ấy thấm vào từng tế bào của Kim Hwa Sang, một nỗi sợ nguyên thủy mà lý trí không thể kiểm soát, khiến hắn chỉ biết nuốt khan trong vô vọng.

Trong thâm tâm, Kim Hwa Sang vẫn luôn coi thường Kwon Hyung Do. Coi anh cũng chỉ như một tên đồ tể mổ lợn thuê. Nghe nói trên con đường đi lên từ đáy xã hội, anh đã nhúng tay vào không biết bao nhiêu việc như trói người, quăng quật, đánh đập, thậm chí là phân thây. Ngay cả câu hỏi ‘trói người giỏi lắm mà, đúng chứ?’ cũng ẩn chứa đầy sự khinh miệt đó.

Thế nhưng, chính điều mà Kim Hwa Sang xem thường lại là vũ khí của Kwon Hyung Do. Hắn chợt nhớ ra nơi này vô cùng hẻo lánh, yên tĩnh, xung quanh lại toàn là đất hoang không người qua lại. Vừa ra khỏi Seoul, số lượng camera giám sát đã giảm hẳn, bản thân hắn lại dùng xe gian để đến đây.

Hắn đã nói dối vợ con và mọi người về nơi mình đến. Dù hắn có mệnh hệ gì ở đây, cũng sẽ chẳng ai hay biết.

Đúng lúc đó, Kwon Hyung Do nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của Kim Hwa Sang và bật cười khoái trá, ‘Ồ?’ Khuôn mặt tươi cười của anh áp sát lại gần. Kim Hwa Sang chết đứng tại chỗ. Kwon Hyung Do lần lượt gõ nhẹ vào thái dương của mình rồi đến thái dương của hắn.

“Xem ra chúng ta đang cùng chung một suy nghĩ nhỉ.”

Khoảng hai phút sau, Kwon Hyung Do vừa huýt sáo vừa ung dung bước ra. Anh nhét vội quần áo vào tay Seon Ye Jin, người vẫn đứng như phỗng ở chỗ cũ, rồi giật lấy cổ tay cậu kéo đi trong lúc gọi nhanh cho Trevi. Anh ra lệnh chuẩn bị một phòng và dặn chăm sóc vị khách kia thật cẩn thận. Gửi địa chỉ nhà nghỉ xong, họ đã quay lại xe chỉ trong thoáng chốc.

“Chảy máu mũi cơ đấy, mẹ kiếp!”

Kwon Hyung Do hét lên đầy hả hê rồi phá lên cười. Quả nhiên là Seon Ye Jin. Cậu không làm anh thất vọng. Dù tình hình thành ra rắc rối, tâm trạng Kwon Hyung Do lại cực kỳ phấn chấn. Bảo sao cậu lại ngoan ngoãn đi vào như vậy.

Kwon Hyung Do cười nhiều đến mức phải quệt vội giọt nước mắt chực trào, rồi nhìn sang Seon Ye Jin. Vừa thấy cậu, nụ cười của anh tắt dần. Seon Ye Jin đang co rúm người lại, run lên cầm cập. Ấy là vì cậu chỉ mặc độc chiếc quần dài còn chưa kéo khóa. Haa, Kwon Hyung Do hít một hơi sâu… …buông tay Seon Ye Jin ra, định lấy quần áo từ tay cậu để mặc giúp. Nhưng Seon Ye Jin lại gạt phắt bàn tay đó đi một cách dứt khoát.

“…Không cần. Tôi tự làm được.”

Hai hàm răng va vào nhau lập cập, Seon Ye Jin tự mặc quần áo vào. Kwon Hyung Do không hiểu sao lại không thể hành xử theo bản tính thường ngày, chỉ đứng nhìn cậu như vậy. Rồi anh vội vàng khởi động xe, bật máy sưởi ở mức cao nhất.

Cho đến lúc đưa Seon Ye Jin lên xe, cậu vẫn rất im lặng. Ngoan ngoãn bước vào trong. Dù xe đã nóng hầm hập đến mức Kwon Hyung Do, người vốn ghét nóng, cũng cảm thấy ngột ngạt, nhưng Seon Ye Jin vẫn không ngừng run rẩy. Tiếng răng va vào nhau lập cập vang lên, và hai nắm tay đặt trên đùi siết chặt… …đến mức run lên bần bật.

Kwon Hyung Do dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi sắp rịn ra sau gáy, vừa định đưa tay gọi Seon Ye Jin thì…

Hức. Seon Ye Jin đột nhiên nhắm chặt mắt, bật khóc nức nở. Hức, hức ư. Hức ư… Ức…. Dường như không thể kìm nén được dù đã cố hết sức, bờ vai cậu run lên từng chập.

Nhìn dáng vẻ cậu nhắm nghiền mắt, khuôn mặt nhăn nhúm, nước mắt lã chã rơi như hạt đậu, Kwon Hyung Do khựng lại, bàn tay giơ lên lơ lửng đầy khó xử. ‘Hức, hơ ư, ức. Ư ư…! Ư…!’ Seon Ye Jin vỡ oà, khóc nức nở như một đứa trẻ

Kwon Hyung Do chẳng biết làm gì. Anh từng nhiều lần khiến những kẻ đang khóc phải khóc to hơn, nhưng chưa bao giờ dỗ dành ai nín khóc. Hơn nữa, trong cuộc đời anh chưa từng có đứa trẻ nào khóc như thế này. Lại càng không có đứa nào vừa khóc một cách xấu xí như vậy mà trông vẫn xinh đẹp. Kwon Hyung Do, người thường chẳng bao giờ thua kém trong lời nói và cũng chưa từng thiếu lời để đáp trả… …lúc này lại như bị dán chặt miệng, không thốt nên lời, chỉ biết nắm chặt rồi lại xòe bàn tay đang lơ lửng giữa không trung.

Kwon Hyung Do hiếm khi cảm thấy bất lực; đó là một trạng thái cảm xúc xa lạ với anh. Anh chỉ còn ký ức mơ hồ về nó từ cái thời bị tống ra đường với hai bàn tay trắng. Anh ghét cay ghét đắng cảm giác này. Nó khiến anh cảm thấy cực kỳ tệ hại. Tâm trạng anh vốn đã như một mớ hỗn độn suốt từ nãy, nhưng cái cảm giác bất lực này hoàn toàn khác, nó không chỉ đơn thuần là cơn tức giận thông thường.

Kwon Hyung Do bước xuống xe. Đứng tựa vào cửa xe, anh nghe tiếng khóc trong xe càng lúc càng lớn hơn. Anh không biết cách dỗ dành, cũng không thể dỗ dành được. Dù bản thân có trơ trẽn đến đâu, trong tình huống này, anh cũng đủ nhận thức rằng mình không phải là người có thể an ủi Seon Ye Jin.

‘Vậy thì ai có thể dỗ dành được Seon Ye Jin đây?”

Đầu óc anh trống rỗng, không một bóng hình nào hiện lên có thể xoa dịu Seon Ye Jin. Mà giả như có tồn tại một người như vậy, anh cũng chẳng đời nào dẫn người đó tới đây. Tốt nhất là Seon Ye Jin không nên có ai khác để dựa dẫm. Suy cho cùng, anh là một tên côn đồ, không phải kẻ làm phúc bố thí.

Nghĩ kỹ thì Seon Ye Jin đúng là chẳng còn ai ngoài con ngựa kia. Người bà duy nhất cũng chẳng còn nhớ cậu là ai, hoàn toàn vô dụng. Vậy là sau tất cả, cậu chỉ còn trơ trọi với con vật mà anh còn chẳng nhớ nổi tên. Mẹ kiếp thật.

Việc Seon Ye Jin làm loạn lên như vậy chỉ vì không muốn đánh mất con ngựa cũng có phần dễ hiểu. Nhưng anh vẫn nghĩ Seon Ye Jin thật ngu ngốc. Liệu con ngựa đó có thể xuất hiện ngay bây giờ để dỗ dành Seon Ye Jin không, có thể an ủi cậu được không. Rốt cuộc chỉ có Seon Ye Jin là người chịu thiệt… …mà thôi.

Kwon Hyung Do bực bội vuốt ngược tóc. Nếu là lúc khác, anh đã nhấm nháp điểm yếu này của Seon Ye Jin rồi, nhưng có lẽ vì trận cãi vã vừa rồi hoặc vì tiếng khóc kia mà anh chẳng thấy vui vẻ chút nào. Xem ra kẻ ác đê tiện như anh cũng có chút lương tâm sót lại.

Đúng lúc đó, trong xe đột nhiên vang lên tiếng đập mạnh. Giật mình, Kwon Hyung Do quay lại thì thấy Seon Ye Jin đang đập đầu vào cửa kính. Không chỉ vậy, cậu còn đang tự cào cấu cơ thể mình. Hoảng hốt, Kwon Hyung Do chạy vội đến ghế phụ, giật mạnh cửa xe. Cùng lúc đó, Seon Ye Jin, người định đập đầu vào cửa xe lần nữa… …liền ngã nhào ra ngoài.

“Tôi sợ lắm. Sợ lắm. Chết tiệt. Tại sao. Tại sao tôi… Hức. Tôi, tại sao lại đối xử với tôi… Hơ ư.”

Seon Ye Jin dùng nắm đấm đấm loạn xạ vào ngực mình. Kwon Hyung Do gắng sức kéo cậu vào lòng. Seon Ye Jin giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Kwon Hyung Do không cho phép.

Cuối cùng, những cú đấm nhắm vào bản thân lại chuyển hướng sang Kwon Hyung Do. Anh lặng lẽ hứng chịu. Những cú đấm yếu ớt. Seon Ye Jin lại không dùng cách anh đã chỉ, mà nắm tay như một kẻ yếu thế. Đấm với ngón cái cuộn vào trong chẳng đau chút nào… …chỉ thấy nhói lòng.

Nhưng cái cảm giác nhói lòng đó lại khiến anh khó chịu. Kwon Hyung Do cảm thấy khó chịu với mọi thứ. Tình cảnh này, cảm xúc này, tất cả những điều khó diễn tả thành lời này… Dù gương mặt cứng lại vì lạ lẫm và bối rối, anh vẫn không né tránh, cứ thế đứng im chờ đợi cho đến khi Seon Ye Jin kiệt sức.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo