Anh muốn giải quyết mọi việc một cách gọn gàng nhất có thể, miễn là loại bỏ được các yếu tố bên ngoài và giảm thiểu rắc rối cho bản thân. Điều này cũng phù hợp với mong muốn của Chủ tịch Choi, người đang chuẩn bị cho việc đưa cổ phiếu lên sàn.
‘Thà cứ lao vào cắn nhau như lũ chó còn hơn.’
Với Kwon Hyung Do, xem bọn liều mạng choảng nhau còn hay hơn nhiều so với mấy cuộc đấu đá của lũ giang hồ lão làng, những kẻ có quá nhiều thứ phải giữ và chỉ giỏi võ mồm vì thực lực đã cùn. Do đó, tốt nhất là giải quyết dứt điểm chuyện băng Budu trước khi mọi thứ biến thành cuộc cãi vã dai dẳng giữa các sếp lớn.
Vừa hay lúc đó thì Madam Joo gọi tới, báo là đã có ảnh và sẽ giao cho anh. Anh dự tính lấy ảnh trước rồi mới đi gặp gã buôn tranh trong ngày hôm nay, bởi vậy, dù trời còn sớm, anh vẫn phải lên đường.
“Seon Ye Jin. Hôm nay cậu ra ngoài đấy à?”
Kwon Hyung Do vứt phụt mẩu thuốc lá rồi quàng tay qua vai Ye Jin.
Dạo gần đây, Kwon Hyung Do cứ hở ra là lại quàng tay lên người Ye Jin thế này. Hơi ấm từ người anh ta tỏa ra mạnh đến mức chỉ cần đứng gần là cậu quên cả cái lạnh. Cậu sợ cái viễn cảnh mình sẽ quen với hơi ấm này. Có đêm gió lùa mạnh quá, cậu run cầm cập, cậu bất giác nghĩ ‘Nếu có Kwon Hyung Do thì ấm biết mấy.’
Vào cái ngày lỡ nảy ra suy nghĩ đó, cậu đã bật dậy, đi vòng quanh căn phòng nhỏ như lỗ mũi của mình và thức trắng cả đêm.
Mình không muốn thích nghi. Mình không muốn thấy cuộc sống khốn khổ này trở nên đáng sống.
“Tôi đi thăm bà tôi.”
Dù vậy, Ye Jin vẫn ngoan ngoãn thả lỏng người trong vòng tay Kwon Hyung Do và lí nhí đáp.
Giá mà là mùa hè, thì Kwon Hyung Do hẳn đã là một kẻ phiền phức. Vấn đề là cái mùa này. Đành đổ lỗi cho thời tiết mà thôi.
“Nghe nói cậu về nhất hả. Tiếc là tôi không xem được.”
“Việc tôi về nhất thì có gì quan trọng với anh chứ.”
“Vì tôi chưa thấy lần nào cả.”
“Dù không biết anh sẽ ở đây bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ có lần anh được thấy thôi.”
Giọng nói của Ye Jin rất dứt khoát, tràn đầy tự tin. Sự tự tin ấy, với niềm tin mãnh liệt rằng ‘Tôi là một Jockey giỏi, ngựa tôi là nhất, vì vậy tôi sẽ thành công’, hẳn phải dựa trên thực lực và tinh thần hiếu thắng tương xứng..
Kwon Hyung Do chăm chú nhìn vào góc nghiêng của Seon Ye Jin, mắt hơi nheo lại. Trên gương mặt nghiêng đang rạng ngời vì sự tự tin ấy, không hề có lấy một dấu vết của nỗi sợ ngã ngựa vốn luôn ám ảnh những người gắn bó với loài vật này.
“Và tôi sẽ là người rời khỏi đây nhanh nhất.”
Nỗi nhớ đường đua luôn thường trực trong tâm trí Ye Jin. Mong muốn tự do thôi thúc cậu mạnh mẽ không kém gì khát khao chiến thắng – cậu muốn thoát ra ngay lập tức. Dẫu biết cửa quay lại với tư cách vận động viên của Hiệp hội Đua ngựa đã đóng sập, cậu vẫn khao khát được tung vó trên đường đua chỉ vì niềm đam mê của riêng mình, không liên quan đến tiền bạc hay cá cược.
Ye Jin đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm, không phải nơi này, cũng chẳng phải ngọn núi trước mặt. Kwon Hyung Do bẻ khớp cổ tay, rồi nhẹ nhàng ấn vào má Ye Jin. Lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng Seon Ye Jin mới nhíu mày liếc nhìn Kwon Hyung Do.
Lúc tỏ ra khó chịu, trông cậu ta giống một đứa trẻ đang hờn dỗi hơn là một người đang tức giận. Cũng đáng yêu phết.
Mãi đến khi Ye Jin nhìn mình, Kwon Hyung Do mới hơi mỉm cười rồi hỏi bâng quơ.
“Biết chứ. Seon Ye Jin giỏi mà.”
“Biết cái gì mà biết chứ….”
Ye Jin lẩm bẩm phụng phịu rồi lại quay mặt đi. Tuy nhiên, có lẽ hài lòng vì được công nhận, khóe môi cậu hơi nhếch lên. Ánh mắt cậu giờ đã nhìn về nơi này, không phải nơi xa xăm kia nữa. Kwon Hyung Do chỉ muốn cắn thật mạnh vào má của Seon Ye Jin lúc đó. Ha, cái thằng nhóc đáng yêu này.
“Kiếm khá đấy chứ, Seon Ye Jin. Nếu không phải tại con ngựa, thì tầm mùa đông năm sau là cậu đã ra ngoài được rồi.”
“……”
Kwon Hyung Do nhẹ nhàng dụ dỗ Ye Jin.
“Vì một con ngựa mà định vứt bỏ cả đời à? Hả?”
“Tôi sẽ không nói về chuyện này nữa. Đừng xía vào chuyện của tôi.”
Ye Jin gạt phắt tay Kwon Hyung Do ra rồi lách người đi mất. Thằng nhóc này cũng nhanh nhẹn thật. Kwon Hyung Do chép miệng rồi lại ngậm điếu thuốc.
“Chết tiệt. Cậu mà đối xử với tôi được bằng nửa cách cậu đối với con ngựa khốn kiếp đó thì tốt biết mấy.”
Ye Jin quay lại, cười khẩy.
“Anh thì có gì tốt đẹp chứ? Còn chẳng bằng Clover nhà tôi.”
“Tôi lại phải chứng kiến cảnh mình ghen tị với cả một con ngựa sao?”
Nghe vậy, mắt Ye Jin mở tròn xoe. Với gương mặt xinh xắn đó, cậu buông lời cay độc.
“Ghen tị cái gì chứ?”
“Này. Đương nhiên là tôi khó chịu rồi, nếu bạn cặp của mình cứ chỉ chăm chăm thằng ngồi bàn trên thôi.”
Kwon Hyung Do nói với vẻ khá tự tin. Không, phải gọi là trơ trẽn mới đúng.
Ye Jin làm động tác như muốn ọe.
“Lúc thì gọi là cái lỗ, giờ lại thành bạn cặp? Anh đùa tôi chắc?”
“Mối quan hệ thằng nhỏ chạm cái lỗ thì cũng là bạn cặp chứ sao nữa.”
“Nếu anh cũng chìa cái lỗ ra thì tôi sẽ coi anh ngang hàng với bạn cặp.”
Ye Jin nói, cằm hất lên đầy thách thức. Kwon Hyung Do ôm bụng bằng bàn tay đang kẹp điếu thuốc, cười ngặt nghẽo đến ngửa cả người ra sau.
“Này. Cái đó cũng phải đứa giỏi như tôi mới biết cách chọc khéo để không bị rách chứ. Seon Ye Jin này, cái lỗ trước của cậu còn zin không đấy?”
Mặt Ye Jin đỏ bừng, cậu mím chặt môi.
Tưởng phen này cậu sẽ ngoan ngoãn chịu thua, Kwon Hyung Do nheo mắt, rít một hơi thuốc lá.
Seon Ye Jin, người đang đảo mắt lia lịa, lại ngẩng phắt đầu lên hỏi.
“Thế thì là bạn cặp kiểu gì. Phải gọi là bạn tình. Anh là đồ côn đồ quê mùa chắc không biết mấy từ này đâu nhỉ?”
“Biết chứ, nhưng tôi yêu nước nên chỉ dùng tiếng nước mình thôi.”
Kwon Hyung Do đáp trả ngay tắp lự, không chịu thua kém.
“Quan trọng hóa làm gì? Cứ chạm háng vào nhau ngủ cạnh nhau thì là bạn cặp thôi.”
Kwon Hyung Do vứt mẩu thuốc lá, sải bước dài đến gần. Thấy anh tiến lại, Ye Jin xoay người định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị tóm gọn. Kwon Hyung Do vòng tay từ phía sau ôm lấy vai Ye Jin, kéo cậu sát lại, rồi ép chặt cơ thể nhỏ bé đang tức tối vào người mình. Nặng như một tảng đá đè lên người, Ye Jin thở dài thườn thượt.
Nghĩ bụng ‘Cứ im lặng thì hắn sẽ chán thôi’, cậu nín thở đứng yên, nhưng đợi mãi mà anh chẳng chịu buông ra. Lần này, khi cậu bước về phía văn phòng, anh cũng lẽo đẽo bám theo y nguyên tư thế ấy. Đám đàn em đi ngang qua cúi chào Kwon Hyung Do rồi không ngừng liếc trộm về phía cậu.
Cuối cùng, Ye Jin hét lên một tiếng rồi giãy giụa loạn xạ.
“Đồ điên! Anh bảo bận cơ mà! Biến đi cho nhanh!”
Nhìn bộ dạng chán ngấy đến tận cổ của Ye Jin, Kwon Hyung Do cười khúc khích rồi mới chịu rời đi.
***
Madam Joo đang mặc một chiếc áo khoác lông thú dày sụ. Kwon Hyung Do nghênh ngang tiến lại gần, sờ vào phần cổ lông rồi hỏi.
“Thứ này… trước kia là đồ sống hả chị?”
Madam Joo nhanh gọn tát vào tay Kwon Hyung Do.
“Mặc thứ này có ấm không ạ?”
Kwon Hyung Do, người chẳng bao giờ biết lạnh là gì, vừa nghía quanh vừa hỏi.
“Cậu thì cần gì mặc thứ này mà hỏi kỹ thế. Mặc chỉ để làm màu rồi mồ hôi đầm đìa thì trông khó coi chết đi được, hiểu chưa?”
“Là vì có một người khá sợ lạnh ấy mà, chị ạ.”
Madam Joo lấy cổ lông che môi, cười đầy ẩn ý. Rồi cô khẽ hỏi Kwon Hyung Do khi anh vẫn còn đang mải mê ngắm nghía chiếc áo của cô.
“Cậu Seon Ye Jin vẫn khỏe chứ?”
“Vâng. Vẫn như mọi khi thôi ạ.”
Câu trả lời của Kwon Hyung Do chẳng rõ ràng gì cả. Ngay cả với những mối quan hệ giường chiếu, anh cũng chẳng bao giờ thật lòng, nên bình thường anh sẽ đáp ‘Tôi không biết’ hay ‘Chắc họ vẫn ổn thôi’ cho qua chuyện. Cái kẻ to xác mà tâm hồn như đứa trẻ này dường như chẳng hề nhận ra mình vừa trả lời khác đi. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, Madam Joo cười thầm đầy ý vị.
“Chị có cười thế thì cũng chẳng có gì rơi rớt cho tôi đâu, chị ạ.”
“Mấy thứ vụn vặt Giám đốc Kwon đưa thì tôi nào dám ăn, thấy ghê ghê sao ấy. Ai mà biết trong đó có trộn thuốc chuột hay cyanide không cơ chứ?”
Cái điệu cười toe toét của Kwon Hyung Do trông chẳng hề tươi tắn mà lại thực sự nham hiểm.
Madam Joo hất đầu ra hiệu. Hiểu ý cô chỉ về phía sau, Kwon Hyung Do chậm rãi tiến về phía đó.
Madam Joo leo lên ghế lái, còn Kwon Hyung Do vào ngồi ghế sau. Trong góc có một người phụ nữ tóc bob ngang cằm, vóc dáng nhỏ bé đang ngồi. Cô ta cũng mặc đồ lông như Madam Joo, nhưng chiếc áo lại ngắn cũn, trông như thể bị cắt mất một nửa từ áo của Madam Joo vậy.
“Anh định trả bao nhiêu?”
Nghe câu hỏi thẳng thừng sắc lạnh, Kwon Hyung Do lấy một chiếc phong bì từ trong túi áo khoác ra.
“Tiền sạch rửa kỹ rồi đấy. Không vấn đề gì đâu, cứ tự nhiên mà dùng.”
Người phụ nữ tóc bob có khả năng quan sát rất đáng nể, chỉ liếc qua cọc tiền là biết ngay bao nhiêu. Gật gù hài lòng, cô ta lấy ra một hộp đựng phim từ trong ngực áo.
“Đây là bản gốc, chưa hề đụng tay vào. Chỉ sợ anh không tin.”
“Tôi đã dặn trước con bé rồi, Giám đốc Kwon nhà cậu là chúa đa nghi, chẳng tin một ai.”
Madam Joo, người vừa châm điếu thuốc dài và mảnh, xen vào.
Kwon Hyung Do rút dải phim ra khỏi hộp, đưa lên soi dưới ánh sáng. Chỉ kiểm tra qua loa lấy lệ, anh đã gật đầu ra vẻ hài lòng. Anh còn làm trò tung hứng cuộn phim một cách nghịch ngợm, rồi mới cất vào túi áo khoác trong.