Chương 100
*
Ngay cả trong lúc làm thêm, khuôn mặt của Koi cũng không hề có dấu hiệu nguội đi. Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra việc mua bao cao su lại là chuyện đáng xấu hổ đến vậy. Mà cũng phải thôi, vì từ trước đến giờ cậu chưa từng có cơ hội để mua nó.
Chắc là Ash đã trải qua chuyện này nhiều lần rồi nhỉ?
“Ah.”
Khi suy nghĩ đến đó, một ý nghĩ bất chợt lướt qua đầu Koi.
Lẽ nào Ash đã có sẵn bao cao su?
“Dĩ nhiên rồi chứ!”
Cậu vô thức hét lên và vò đầu. Ashley đã từng có nhiều bạn gái trước khi đến với Koi. Chắc chắn hắn đã có kinh nghiệm, và nếu vậy thì bao cao su là vật dụng không thể thiếu. Ngay từ đầu, một người có lễ nghĩa như Ashley sao có thể làm gì mà không chuẩn bị trước được chứ?
“Không, nhưng mà… là đàn ông thì phải là người chuẩn bị trước mới đúng.”
Koi nhẩm lại lời khuyên của ông cụ lúc cậu đi mua bao cao su. Biết đâu Ash lại không có sẵn thì sao? Đôi khi lúc cần thiết nhất lại chẳng có thứ đó, đời mà.
Vả lại, nếu Ash dùng bao cao su đã mua để dùng với người con gái khác cho lần đầu của tụi mình… thì cũng kỳ lắm, phải không? Một tia hy vọng nhỏ lóe lên trong lòng. Nhưng ngay sau đó, Koi lại cau mày lẩm bẩm:
“Dù sao thì vẫn tốt hơn là bị xấu hổ.”
Aaaah, một lần nữa, cậu gào lên trong đầu và ôm lấy đầu mình. Dù lấy lý do gì đi nữa, thì chuyện này vẫn thật ngốc nghếch. May mà cậu đã qua thị trấn khác bên để mua, chứ nếu làm theo ý định ban đầu và mua ngay ở đây thì…
CCTV trên quầy thu ngân chắc chắn sẽ quay lại rõ ràng cảnh Koi thanh toán cái gì. Nếu cứ thản nhiên mà mua ở nơi mình làm thêm thì đúng là tự rước họa vào thân. Nghĩ lại, quyết định rời đi sớm để qua thị trấn bên thật sự là điều đúng đắn. Cậu cảm thấy mình xứng đáng được vỗ nhẹ vào đầu vì điều đó.
Dù sao thì chuẩn bị trước cũng không bao giờ là thừa cả.
Koi tự an ủi bản thân và đưa tay lên chỗ túi quần. Cảm giác của chiếc hộp nhỏ lồi ra khiến mặt cậu lại đỏ bừng và tim đập mạnh trở lại.
Cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cậu không thể giữ bình tĩnh. Cậu đứng ngồi không yên, cứ cử động lóng ngóng. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên. Nhìn vào màn hình, cậu thấy tên người gọi là chủ cửa hàng.
“D-đây, cháu nghe ạ.”
Cậu vội vàng nghe máy thì đầu bên kia vang lên giọng lạnh nhạt, cộc lốc.
– Một mình làm gì mà nhốn nháo thế hả nhóc?
Có vẻ ông ấy đang theo dõi Koi qua CCTV. Cậu bất giác liếc nhìn camera, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Ch- chỉ là… tập thể dục một chút thôi ạ. Có chuyện gì vậy bác?”
Cậu vội vàng chống chế thì ông chủ tiếp tục, giọng vẫn đều đều.
– Dịp Lễ Tạ Ơn tới đây. Mày sẽ đi làm đúng chứ?
“Dạ?”
Cậu vô thức hỏi lại thì ông ta lại nói như thể chuyện đó là điều đương nhiên.
– Mày cũng đâu có việc gì khác đâu. Tất nhiên là đi làm rồi, đúng không? Hử?
Thực ra, lời ông ta nói cũng không sai. Những lúc như thế này, Koi luôn làm thêm, nên ông chủ nghĩ lần này cũng vậy là điều dễ hiểu. Nhưng năm nay thì khác.
“Dạ, cháu… có hẹn rồi ạ.”
– Cái gì? Hẹn hò?
Nghe lời của Koi, ông chủ ngạc nhiên hỏi lại. Dường như ông ta không giấu nổi sự bối rối. Koi ưỡn ngực tự tin trả lời:
“Vâng, cháu được bạn mời đến nhà chơi ạ.”
Là bạn trai cơ đấy.
Khi thầm nghĩ đến điều đó, mặt Koi lại đỏ bừng. Vô thức mỉm cười, nhưng sau một thoáng im lặng, ông chủ bắt đầu lắp bắp hỏi:
– Vậy… vậy là… hôm đó cậu sẽ không làm việc sao? Thật sự?
“Vâng, cháu định nghỉ hôm đó ạ.”
Ông chủ im lặng một lúc. Khi sự im lặng bắt đầu trở nên gượng gạo, ông cất tiếng với giọng không mấy vui vẻ:
– Nếu tao trả công cao hơn thì sao?
Koi bất ngờ trước lời đề nghị đó. Từ trước đến giờ, dù có làm ngoài giờ cũng chưa từng được thêm một đồng xu nào. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được đề nghị như vậy.
“Ờm…”
Koi do dự một chút, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại quyết tâm. Với cậu lúc này, Ashley quan trọng hơn tiền. Cân nhắc rõ ràng, Koi đáp dứt khoát:
“Không cần đâu ạ, cháu vẫn sẽ nghỉ.”
– Haizz…
Ông chủ thở dài một hơi, rồi ngay lập tức gắt giọng nói:
– Cái thằng này thật là, lúc nào cũng làm theo ý mình, chẳng biết ơn gì cả.
Nói xong ông ta buông một câu chửi rồi dập máy cái rụp. Koi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng rồi tự nhủ phải vững vàng. Cũng không còn cách nào khác, lúc này có chuyện còn quan trọng hơn. Cậu khẽ vuốt túi quần nơi đang cất bao cao su, rồi tự trấn an bản thân. Chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi. Sắp tới sẽ là những ngày thật vui vẻ.
Chỉ cần nghĩ đến Ashley.
Chỉ cần nhớ đến cậu ấy là môi Koi lại tự động mỉm cười, trái tim cũng trở nên bình yên. Cậu định bụng sẽ nói trước với bố rằng mình sẽ ngủ lại nhà bạn.
Gần đây, bố đã trở nên dịu dàng hơn so với trước. Không phải là ông trở nên thân thiết hay hay nói lời ngọt ngào, nhưng ông uống ít rượu hơn và đôi khi khi gặp Koi, ông sẽ hỏi một cách cộc lốc kiểu như “Đã ăn chưa đấy?” hay “Hôm nay thế nào rồi?”. Dù vậy, Koi vẫn còn sợ bố, nên chỉ dám đáp ngắn gọn như “Vâng”, “Không sao đâu ạ”, rồi im lặng. Nhưng dù chỉ vậy thôi, đối với Koi, đó đã là một sự bình yên lớn lao.
Tất cả là nhờ có Ashley.
Kể từ khi quen Ashley, chỉ toàn chuyện tốt đẹp xảy đến. Ashley chắc chắn là món quà mà Thượng Đế đã gửi đến cho Koi. Cậu mỉm cười rạng rỡ, mở lịch trong điện thoại để đếm ngược những ngày còn lại.
Sắp rồi.
Koi đặt điện thoại lên ngực, hít một hơi thật sâu. Đây là lễ Tạ Ơn khiến cậu hồi hộp và mong chờ nhất trong cuộc đời.
Cho đến khi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ Ashley.
***
“Cậu nói là sẽ về nhà bố mẹ á?”
Trước lời nói bất ngờ đó, Koi không kìm được mà hét lên ngạc nhiên. Qua điện thoại, Koi nghe thấy một tiếng thở dài sâu.
– Xin lỗi, Koi. Chắc cậu đã rất mong chờ…
“Không… không sao đâu…”
Koi vội vàng an ủi Ashley.
“Dù sao thì lễ Tạ Ơn cũng là dịp để ở bên gia đình mà. Không sao đâu, thật đấy. Mình ổn mà.”
– Haa…
Từ miệng Ashley lại phát ra một tiếng thở dài như thể nén nhịn điều gì đó đang sục sôi trong lòng. Ý nghĩ phải để Koi ở lại một mình với người bố như vậy khiến hắn ta chợt phát điên lên vì tức giận. Nhất là khi biết Koi đã mong chờ nhiều đến mức nào.
Trên hết, chính hắn là người khiến Koi mong chờ, rồi giờ lại là người hủy bỏ, đến mức Ashley cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Nhưng hắn ta lại không thể làm trái lời bố mình. Kể từ khi hẹn hò với Koi, cảm giác bất lực này đã nhiều lần lặp lại. Và giờ đây, Ashley lại một lần nữa phải đối diện với điều đó.
Hắn vẫn chỉ là một đứa vị thành niên.
Không có chút sức mạnh hay quyền hạn nào, cảm giác bất lực trào dâng mà Ashely chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Nếu cậu dám trái lệnh bố mình, ông ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Có lẽ việc loại Ashley khỏi đội khúc côn cầu trên băng cũng là để cảnh cáo điều đó.
Ông ta muốn thể hiện sức mạnh, để nghiền nát Ashley từ sớm trước khi hắn bắt đầu phản kháng.
Hiệu quả thật rõ ràng. Ashley hoàn toàn đánh mất ý chí chống đối ông ta. Một mặt khác, cậu cũng nghĩ thôi thì cố nhịn đến khi tốt nghiệp. Chỉ cần trở thành người trưởng thành là có thể làm mọi thứ theo ý mình. Tệ nhất là phải từ bỏ đại học, nhưng ít nhất cũng phải tốt nghiệp trung học. Vì Koi.
– Xin lỗi nhé, Koi.
Vừa tự an ủi lòng mình, Ashley lại một lần nữa lên tiếng xin lỗi. Koi cũng lại đáp lại bằng câu “Không sao đâu.” Thật không thể tha thứ cho bản thân khi khiến Koi cô đơn vào ngày lễ Tạ ơn như thế này. Nhưng điều khiến cậu căm ghét nhất vẫn là người đàn ông kia.
– Koi, chỉ năm nay thôi. Từ năm sau, nhất định mình sẽ ở bên nhau. Mỗi năm.
“…Ừ.”
Koi lập tức đáp lời.
“Mình sẽ chờ đấy.”
– Ừ.
Gật đầu, Ashley chuyển chủ đề:
– Vậy lễ Tạ ơn này không có chuyện gì đâu nhỉ? Mình đã hứa với nhau rồi mà.
“Ờ… ừ.”
Koi hơi do dự nhưng cũng gật đầu đồng ý. Nếu biết thế này thì đã nhận lời đi làm thêm rồi… Cảm giác tiếc nuối muộn màng dâng lên khiến lòng nặng trĩu. Nhận ra không khí trầm lặng, Ashley hỏi:
– Có chuyện gì sao?
“Ơ? À, cái đó…”
Koi ngập ngừng rồi cố gắng đáp thật vui vẻ:
“Ông chủ chỗ làm thêm bảo mình làm cả ngày lễ Tạ ơn, nhưng mình từ chối rồi. Không sao đâu, mình cũng cần nghỉ ngơi một chút…”
Cậu cố tỏ ra không có gì và sau một thoáng yên lặng, Ashley đột nhiên đưa ra đề nghị:
– Vậy thì… cậu đến nhà mình làm thêm đi?
“Hở? Nhà cậu á?”
Koi ngạc nhiên hỏi lại, Ashley liền tiếp lời:
– Đúng vậy. Kể từ lễ Tạ ơn là có nhiều ngày nghỉ mà. Người nhà mình cũng hay vắng mặt. Nếu cậu làm việc thay thì sao? Cũng không có gì khó đâu, chỉ là dọn dẹp rác nổi trên mặt hồ bơi hoặc mỗi ngày dọn một căn phòng là được.
Koi nhất thời tưởng tượng ra việc phải lau dọn cả căn biệt thự rộng lớn ấy mà cảm thấy choáng váng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“Mỗi ngày một phòng á?”
– Ừ. Chừng đó chắc là làm được chứ?
“Ờ…”
Tất nhiên là làm được. Nhưng vấn đề là… công việc đó lại quá nhẹ nhàng.
“Cái đó… có được tính là làm thêm không vậy…?”
Koi dè dặt hỏi, Ashley lập tức trả lời:
– Tất nhiên là có. Nếu mình quay về mà thấy nhà phủ bụi thì mình cũng chẳng vui gì đâu đó nha.
Đúng là vậy. Nghĩ đến căn biệt thự luôn sáng bóng được nhiều người dọn dẹp kỹ lưỡng mỗi ngày, lời cậu nói hoàn toàn có lý.
“À này, thế… cậu đi đâu vậy? Về nhà chính thì…”
Sau tiếng thở dài, Ashley trả lời:
– Ra miền Đông.