Chương 99
“Lễ Tạ Ơn á?”
Bị bất ngờ bởi lời mời, Koi lặp lại lời Ashley vừa nói. Ashley mỉm cười rồi thêm vào:
“Nếu cậu không có hẹn gì khác thôi nhé.”
“Ơ, không có. Tất nhiên là không rồi.”
Koi vội vàng trả lời, rồi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xuống.
“Cậu biết mà, mình chỉ có mỗi cậu là bạn thôi…”
“Bạn á?”
Ashley lập tức nắm lấy từ đó. Koi vội sửa lại:
“B-bạn trai.”
Lúc ấy Ashley mới nở nụ cười, rồi lại nhìn về phía trước. Hắn lách qua hàng xe đang xếp hàng ở cổng chính, lái vào cổng dành riêng cho người của khu nhà trung tâm, rồi vừa lái xe về hướng biệt thự vừa hỏi:
“Lễ Tạ Ơn ta nên làm gì nhỉ? Cậu có muốn ăn món gì không?”
“Ờ…”
Koi suy nghĩ một lúc rồi cẩn trọng mở lời:
“Này, mình có thể ăn thử món gà tây được không?”
“Được chứ.”
Ashley trả lời ngay lập tức rồi bật cười khẽ.
“Nhưng món đó không phải không ngon lắm sao?”
“Ờ…”
Thật ra thì Koi không rõ nữa. Cậu chỉ thấy món đó qua ảnh và video, chứ chưa từng được thấy ngoài đời.
“Nhưng mà, Lễ Tạ Ơn thì phải có gà tây chứ.”
“Giống như sinh nhật thì phải có bánh kem à? Được rồi, hiểu rồi.”
Ashley lại cười, nhưng lần này Koi không đáp lại. Vì “bánh kem sinh nhật” là thứ cậu cũng chưa từng được trải qua.
Nếu Ashley biết hết những chuyện như thế này về mình… liệu cậu ấy sẽ nghĩ sao nhỉ?
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Koi, nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu. Ashley không phải kiểu người đánh giá người khác vì mấy chuyện đó. Hắn đã nói là thích mình nhiều lần rồi còn gì.
Nghi ngờ như vậy chỉ là bất kính với Ashley thôi. Lấy lại tinh thần, Koi lấy dũng khí nói ra:
“Mình… chưa từng ăn món gà tây bao giờ.”
“Vậy à?”
Không ngờ, Ashley phản ứng rất bình thản.
“Ăn lần này xong chắc cậu sẽ không muốn ăn nữa đâu.”
Hắn nhìn Koi cười rồi lại quay mặt về phía trước. Nhìn thấy thế, Koi hơi ngẩn người. Rồi trên môi cậu cũng nở một nụ cười, cảm giác trong lòng chợt dâng lên.
“Thật á?”
“Ừ, đừng có hối hận đấy.”
“Làm gì có.”
Koi bật cười khúc khích. Ashley liếc nhìn cậu, vẫn với gương mặt mỉm cười, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Vậy ra đây là lần đầu tiên Koi ăn gà tây.
Lòng thương cảm lại dâng lên trong Ashley, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng được thay thế bằng một điều khác. Từ giờ trở đi, hắn sẽ cho cậu ấy thật nhiều trải nghiệm. Hắn sẽ cùng cậu ấy trải qua tất cả những “lần đầu tiên”.
“Có nên làm cả bánh kem nữa không nhỉ?”
Ashley hỏi và Koi gật đầu ngay lập tức.
“Ừ, mình thích bánh sô-cô-la.”
“Được, vậy thì làm bánh sô-cô-la nhé.”
Lần này cũng vậy, Ash trả lời ngay không chút do dự. Hắn thích nhìn Koi cười. Chỉ cần Koi cười và hạnh phúc, cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Thật sự, là bất cứ điều gì.
* * *
“Cảm ơn cậu hôm nay nữa nhé, Ash.”
Như mọi khi, Koi nói lời cảm ơn khi Ashleigh dừng xe bên lề đường để Koi xuống.
“Cảm ơn vì đã mời mình đến vào lễ Tạ Ơn.”
Trước khi chia tay và trao nhau nụ hôn, Koi nói trước. Ash mỉm cười. Tự nhiên vòng tay ôm eo Koi và ngẩng mặt lên, Ash khẽ mở lời:
“Muốn ở lại qua đêm không?”
“Hả?”
Lời đề nghị bất ngờ khiến Koi mở to đôi mắt, nhưng Ashley chỉ cười rồi nói tiếp:
“Cùng xem phim suốt đêm và chơi với nhau nữa. Thế nào?”
Tất nhiên, đây là một bất ngờ khác mà Ashley đã nghĩ ra. Hắn ta muốn lần đầu tiên cùng Koi đón lễ Tạ Ơn phải thật đặc biệt. Không hề hay biết những suy nghĩ ấy, Koi chỉ lặng người chớp mắt rồi rụt rè gật đầu. Ash lại mỉm cười, trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng, và Koi nhắm mắt lại, đáp lại một cách nồng nhiệt.
“Đi cẩn thận nhé.”
“Cậu cũng vậy, về cẩn thận.”
Cả hai miễn cưỡng chia tay nhau. Sau khi hôn thêm hai lần nữa, cuối cùng họ mới rời nhau. Như mọi khi, Koi không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía trước. Bởi chỉ cần ngoái lại một lần thôi, cậu sẽ muốn quay về bên Ashley ngay.
Khi về đến nhà, cuối cùng Koi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trước khi bố về, cậu nhanh chóng tắm rửa, giặt quần áo và phơi lên, rồi nằm xuống giường.
Lúc đó, Koi mới có thể dần dần bình ổn lại nhịp tim đang nhảy loạn và nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra hôm nay. Nhưng khi nhớ lại từng việc một, tim cậu lại đập thình thịch vì xúc động.
Lễ Tạ Ơn ư…
Koi trằn trọc trên giường, không thể nào ngủ được. Đây là lần đầu tiên cậu được trải qua một dịp lễ cùng ai đó. Có lẽ khi còn rất nhỏ, cả gia đình từng quây quần bên nhau. Nhưng chuyện đó đã quá xa xôi, đến mức chẳng thể gọi là “ký ức” được nữa.
Cùng với Ash…
Càng nghĩ, cảm xúc trong cậu càng dâng trào, tim đập mạnh đến nỗi cậu thấy bối rối. Nhưng đó không phải tất cả.
[Ở lại qua đêm không?]
Giọng nói của Ashley vang vọng rõ ràng bên tai.
Câu đó… chắc hẳn là có ý như vậy?
Không thể nghĩ theo cách nào khác được. Họ đã hẹn hò được gần hai tháng rồi. Trong suốt thời gian ấy, những gì Ash làm chỉ là hôn và sờ mông cậu một chút mà thôi.
Cậu từng nghĩ, sẽ có lúc mình phải đưa ra quyết định. Koi trở mình, không biết phải làm gì với trái tim đang náo loạn. Có thể lần này, Ash muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ.
Một suy đoán quá hợp lý. Koi cũng biết Ashley đã cố gắng kiềm chế quá mức. Hơn nữa, họ đã hứa sẽ kết hôn với nhau rồi. Việc cứ kéo dài chỉ dừng lại ở những nụ hôn chẳng phải quá kỳ quặc sao? Họ đâu có thề rằng giữ trinh tiết đến hôn nhân, cũng chẳng cần thiết phải chờ đến khi đủ tuổi trưởng thành.
Huống hồ… Koi đã tận mắt chứng kiến Ashley là một thiếu niên khỏe mạnh đến mức nào rồi còn gì.
Ít nhất là… khi chạm vào con Anaconda…
Koi nuốt nước bọt, siết chặt lồng ngực đang đập thình thịch. Nếu yêu, thì không được sợ hãi. Ash đã vì mình mà nhẫn nhịn đến vậy cơ mà. Mình cũng phải dũng cảm lên chứ.
“Phù……”
Thở ra một hơi thật dài, cuối cùng Koi cũng đưa ra quyết định.
Lễ Tạ Ơn chỉ còn một tuần nữa thôi. Phải chuẩn bị gấp. Cậu tự nhủ và gật đầu thật chắc chắn.
“Ngày mai mình phải mua bao cao su.”
*Rồi đó, củ cải trắng bỏ nhà theo ủn ỉn bự rồi.
* * *
Hôm sau là cuối tuần. Koi đội mũ hoodie kín mít và đeo khẩu trang, đạp xe sang thị trấn bên cạnh. Cậu đi vào một cửa hàng mà mình đã tìm hiểu từ trước, lén lút đảo mắt quan sát bên trong.
Vật mà cậu muốn mua lại nằm ngay trước quầy thanh toán. Không đủ can đảm để đứng lựa chọn thứ đó trước mặt người khác, Koi cứ vòng qua vòng lại trong cửa hàng không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên, ai nhìn cũng thấy cậu rất đáng ngờ.
“Cậu nhóc, định mua gì thế?”
Một cái bóng to lớn bỗng chắn trước mặt khiến Koi giật mình thót tim, lùi lại phía sau. Nhân viên cửa hàng đang nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
“C-cái đó… dạ là…”
Koi bắt đầu lắp bắp không kiểm soát. Phía sau lưng người nhân viên là chiếc đồng hồ treo tường. Thời gian trôi nhanh đến mức giờ làm thêm của cậu sắp đến nơi. Nếu không mau mua xong và quay về, thì không kịp nữa rồi.
Ực, Koi nuốt khan nhưng vẫn không thể bật ra lời. Nhân viên trông như thể sắp gọi cảnh sát đến nơi. Cậu không thể để chuyện đó xảy ra được. Bị nghi ngờ vì đi mua bao cao su rồi bị lôi đến đồn cảnh sát, nếu chuyện đó bị lan ra thì không chỉ xấu hổ chết đi được, mà còn có thể bị bố đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhanh lên, nói đi, nói gì cũng được!
“C-cái đó, em… chuyện là…”
“Rốt cuộc là cái gì?”
Nhân viên lại gằn giọng, khiến đầu óc Koi càng rối bời, mắt hoa lên. Phải nói! Phải nói! Nhanh lên!
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên từ phía sau và trong cơn hoảng loạn, Koi la lên:
“L-làm ơn tha thứ cho em!”
“…Cái gì cơ?”
Người khách mới vừa bước vào và cả nhân viên đều nhăn mặt. Koi tái mét mặt, mở to mắt nhìn như thể trời sập xuống.
*
“Ahahaha!”
Nhân viên cười như phát rồ, đập tay lên quầy tính tiền trong khi ôm bụng. Koi thì mặt đỏ bừng, đứng đổ mồ hôi trước kệ trưng bày bao cao su. Người khách vừa vào là một ông lão tóc bạc, đang đứng cạnh Koi và vô cùng nhiệt tình giải thích từng loại sản phẩm.
“Cái này có mùi dâu đấy cháu à. Cảm giác cũng tốt, là loại được đánh giá cao đấy. Còn loại chuối thì không ngon lắm đâu. Cái có gai nổi thì để sau này hãy thử sau khi quen dần nhé. Mới bắt đầu thì cứ loại cơ bản mà dùng. Chuyện gì cũng vậy cả mà…”
“Ông Ferguson ơi, ông không cần giải thích kỹ đến thế đâu ạ…”
Nhân viên lau nước mắt nói. Koi cúi đầu, chỉ biết lí nhí đáp nhỏ:
“V-vâng, cháu biết rồi…”
Ông lão mỉm cười hiền hậu, hỏi:
“Vậy cháu thấy loại nào ưng nhất?”
Thật lòng mà nói, Koi không biết chọn cái nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ là lại có nhiều loại đến vậy. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là mua loại to nhất là được. Cố gắng nhớ lại những gì từng học trong giờ giáo dục giới tính, Koi hỏi:
“C-cháu nghĩ… phải chọn loại vừa với size trước đúng không ạ?”
“Chắc chắn rồi. Đừng ngại, cứ chọn đi. Không sao đâu. Dùng bao cao su là hành động rất có trách nhiệm đấy. Làm bạn gái yên tâm mới là người bạn trai tốt chứ.”
Ông lão vỗ vai Koi. Nhờ sự động viên đó, cậu lấy lại được chút can đảm, lắng nghe lại những lời hướng dẫn rồi cẩn thận chọn một cái.
“Ồ, chọn tốt đấy!”
Ông khen Koi khi thấy cậu chọn bao cao su mùi dâu. Koi có thêm chút tự tin, quay sang hỏi nhân viên:
“Cái này là size lớn nhất đúng không ạ?”
Nhân viên liếc nhìn phần dưới của Koi một cái rồi gật đầu:
“Với cậu thì chắc là đủ rồi.”
Tất nhiên, với Koi thì như vậy là quá đủ. Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến một việc khác.
“Ờ… ạ.”
Koi nuốt nước bọt, phải gom hết can đảm mới dám hỏi tiếp:
“Có… có loại nào đủ lớn để… nhét vừa một con Anaconda không ạ?”
Một khoảng im lặng căng thẳng bao trùm. Hai người đàn ông cùng nhìn chằm chằm xuống phần trước quần Koi. Cậu chỉ muốn chạy khỏi cửa hàng và trốn vào nơi nào không ai có thể tìm thấy mình.
—
*Đủ wow rồi:3333